Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1155: Đại kết cục 3




Nàng vẫy tay một chút, Băng Linh Huyễn Điểu trong trời đêm đột nhiên đập xuống, hộ vệ bên người Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng đã đứng ở không trung phía sau Hoàng Bắc Nguyệt.

"Phụ thân! Nhìn! Là Băng Linh Huyễn Điểu!" Ater kích động hô to lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt cũng đỏ lên.

Lạc Lạc trầm ổn hơn rất nhiều, chỉ nhìn nàng trở tay ra, rút môt lông vũ trên cánh Băng Linh Huyễn Điểu xuống, cười đưa cho Ater.

"Lần đầu gặp mặt, đây là lễ vật tặng ngươi."

Ater rất kích động, nhưng chỉ quay đầu lại nhìn phụ thân hắn, lễ vật quý như vậy, hắn rất muốn, nhưng không dám tiếp nhận.

Lạc Lạc gật đầu, nói: "Nhận lấy đi."

Ater lập tức cao hứng tiếp nhận, cẩn thận chạm vào lòng bàn tay, yêu thích không buông tay.

Ngẩng đầu liếc nhìn Băng Linh Huyễn Điểu dừng lại ở giữa không trung, bị rút một cọng lông mà hơi tức giận, Lạc Lạc chợt hiểu nói: "Ta khi còn bé rất sùng bái Băng Linh Huyễn Điểu, nghĩ thầm vị triệu hồi sư có thể khống chế hắn cao ngạo như thế, nhất định kinh tài tuyệt thế. Nhìn thấy các hạ, rốt cuộc chứng thực suy nghĩ thời thiếu niên."

Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Lạc Lạc tộc trưởng quá khen, yến hội bắt đầu đã lâu, mời vào thôi."

Lạc Lạc gật đầu, mang theo Ater hưng phấn không thôi đi vào yến hội trong đại điện.

Trên đường, mấy lần không tự giác quay đầu, nhìn bóng lưng màu đen nửa tỉnh nửa say, lảo đảo đi trên con đường nhỏ Ngự Hoa viên.

Băng Linh Huyễn Điểu phi hành ở sau lưng nàng, cánh rộng rãi kéo xuống một mảnh bóng bờ thật lớn

Hoàng Bắc Nguyệt tìm bậc thang thanh tịnh trong Ngự Hoa viên ngồi xuống, gió đêm nhẹ nhàng hây hẩy, hơi lạnh, tuy nhiên rất thú vị.

Ngồi trong chốc lát, phía sau có tiếng bước chân truyền đến, nghe trận thế vậy, không cần quay đầu lại nhìn cũng biết ai tới.

Nàng dứt khoát làm bộ không biết gì, mãi đến tận khi bước chân nhẹ nhàng đi tới, đứng lại ở bên cạnh nàng, giọng nói tao nhã vang lên: "Duệ hầu thật hăng hái, ở chỗ này ngắm trăng."

Hoàng Bắc Nguyệt đặt chén rượu trên mặt đất, vẫn ngồi nói: "Tại hạ đã sớm từ quan lâu rồi, hôm nay không thắng tửu lực, không thể đứng lên hành lễ với hoàng hậu, xin thứ lỗi."

"Hoàng thượng từng nói, mặc kệ thế nào Duệ hầu vẫn là Duệ hầu, không cần hành lễ trước bất kỳ ai." Hoàng hậu Mộ Ảnh Tư mặc cung trang, đoan trang đẹp đẽ quý giá, búi tóc sơ phượng hoàng hướng lên trời, tư thế mẫu nghi thiên hạ.

Hoàng Bắc Nguyệt cười cười, không nói gì, gặp qua hoàng hậu mấy lần, đều là bộ dáng đoan trang hiền lành, tuy nhiên, nàng biết nữ nhân này rất thông minh, cũng biết hoàng hậu rất bài xích nàng.

"Duệ hầu đúng là người Hoàng thượng tín nhiệm nhất, cho dù Duệ hầu không hỏi qua triều sự, nhưng vẫn có thể ảnh hưởng tới bất cứ quyết định gì của hoàng thượng." Mộ Ảnh Tư nhẹ nhàng nói.

"Hoàng hậu nói như vậy, tại hạ quá đáng sợ."

Mộ Ảnh Tư cười đến rất uyển chuyển hàm xúc, như không hề hiểu gì "Không chỉ Bổn cung nói như vậy, mọi người khắp thiên hạ cũng nói như vậy, các đại thần còn nói, chỉ cần duệ hầu ở đây một ngày, bên người hoàng thượng luôn có một bóng dáng, như bóng với hình."

Ngón tay Hoàng Bắc Nguyệt cố ý vô tình xoay tròn chén rượu trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên "Chỉ cần Hoàng thượng muốn, kẻ bề tôi như ta tự nhiên nguyện ý làm bất cứ việc gì."

"Kỳ thật bổn cung sớm có một ý nghĩ, sợ mạo phạm Duệ hầu, hôm nay dựa theo men rượu bạo dạn nói với Duệ hầu." Mộ Ảnh Tư ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, thân mật cầm tay nàng "Cảm tình trong lòng Hoàng thượng với Duệ hầu, bổn cung không phải không biết, cho nên mời Duệ hầu thành toàn một mảnh tâm của hoàng thượng, bổn cung nguyện ý làm phi, Duệ hầu làm hậu, hai tỷ muội ta và ngươi cùng hầu hạ Hoàng thượng."

Hoàng Bắc Nguyệt không cảm xúc nghe, liếc nhìn bàn tay bị cô ta cầm, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tú lệ đoan trang này.

Ánh mắt Mộ Ảnh Tư nhìn về phía nàng coi như chân thành.

Có đúng không?

Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng đầu một chút cười nói: "Được."

Sắc mặt Mộ Ảnh Tư trong nháy mắt liền tái nhợt như tờ giấy, vừa lúc này truyền đến tiếng thị nữ thỉnh an ở phía xa xa, đúng là Chiến Dã tới.

Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, Mộ Ảnh Tư bối rối, bắt tay nàng một chút, Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng bỏ qua, nàng thích người thông minh, tuy nhiên không thích dùng thông minh để tính kế người của nàng!

Lại càng không thích cái loại tự cho là thông minh có thể kinh sợ nàng.

"Các ngươi ở đây nói cái gì?" Chiến Dã bước lại, mười năm lắng đọng ở trên người hắn, chỉ có uy nghiêm của đế vương, không thể xúc động.

Hoàng Bắc Nguyệt đi qua, cười nói: "Vừa rồi hoàng hậu nói với ta một chuyện thú vị."

Đôi mắt nhẹ nhàng liếc vẻ mặt tái nhợt của Mộ Ảnh Tư, Chiến Dã "A" một tiếng, hỏi:"Chuyện thú vị gì?"

Nàng đang định mở miệng, Mộ Ảnh Tư liền lập tức nói: "Ta... ta... chỉ nói đùa mà thôi, hy vọng Duệ hầu không để ở trong lòng."

Hoàng Bắc Nguyệt đầy hứng thú nhìn ả, ánh mắt Mộ Ảnh Tư nhìn qua, mang theo một tia cầu khẩn, rốt cuộc biết chọc nhầm người. Hoàng Bắc Nguyệt này không phải uy nghiêm Hoàng gia có thể dọa sợ.

Chiến Dã thấy rõ từng li từng tí, nhìn sắc mặt Mộ Ảnh Tư liền biết vừa rồi nhất định là xảy ra chuyện không thoải mái.

Hắn có thể dễ dàng tha thứ bất cứ chuyện gì, thậm chí dễ dàng tha thứ Mộ Ảnh Tư âm thầm nâng đỡ người của Mộ gia, một lòng muốn Mộ gia lớn mạnh lần nữa. Hoàng hậu này đối hắn tình thâm, nhưng dã tâm quá lớn, rất thông minh, không cam lòng bình thường, nể mặt mẫu hậu, hắn mới mắt nhắm mắt mở với cô ta.

Nhưng hắn không thể dễ dàng tha thứ cô ta coi thường Bắc Nguyệt, không ai có thể coi thường người mà hắn coi như trân bảo, hắn không nỡ, dựa vào cái gì người khác có thể?

"Ngươi là hoàng hậu, phải lấy tự trọng, có một số việc nên làm hay không thì trong lòng phải hiểu rõ!" Chiến Dã ngữ khí thoáng nghiêm khắc, tự nhiên trong lời nói cũng một lời hai ý nghĩa.

Mộ Ảnh Tư có chút ủy khuất, nhưng trong lòng hiểu rõ, trong lời nói hoàng thượng rõ ràng có ý cảnh cáo ả an phận thủ thường, đúng vậy, hắn là đế vương, mặc kệ nả làm gì sao có thể thoát được ánh mắt của hắn?

"Thần thiếp thất lễ, mong Hoàng thượng bớt giận."

"Đi xuống đi." Bình thường tốt xấu cũng là người uyển nhu hiền lành, Chiến Dã cũng không nghiêm khắc trách móc nặng nề, để cô ta rời đi.

Nhìn bóng lưng Mộ Ảnh Tư, Hoàng Bắc Nguyệt cảm thán, phụ nữ trong cung là đáng thương nhất.

"Kỳ thật cô ấy rất tốt, toàn tâm toàn ý vì ngươi. Chỉ là thời đại hòa bình, hoàng hậu thông minh như vậy luôn không phát huy được giá trị." Hoàng Bắc Nguyệt nói, nếu lúc chiến loạn, nói không chừng Mộ Ảnh Tư cũng có thể giống thái hậu Văn Đức năm đó.

"Cô ta vừa rồi nói với ngươi cái gì?" Chiến Dã không muốn nói chuyện về Mộ Ảnh Tư, chỉ ân cần hỏi.

"Chính là chuyện đùa thôi, không cần để ở trong lòng." Hoàng Bắc Nguyệt thờ ơ nói,"Chiến Dã, ta nghĩ, ta hẳn rời đi Nước Nam Dực."

Chiến Dã đồng tử co rụt lại, lạnh giọng hỏi: "Cô ta rốt cuộc nói với ngươi cái gì?"

"Không liên quan chuyện của cô ấy!" Thật sâu hít một hơi, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi nói "Cả đời này ta bỏ qua rất nhiều thứ, có lẽ kiếp sau cũng không có cơ hội có được, cho nên ta không thể lại lãng phí thời gian."

Chiến Dã mím môi, nghiêng mặt đi, gian nan nói: "Nếu Trẫm không cho ngươi đi thì sao?"

Ở trước mặt nàng tự xưng "Trẫm", đúng là dự định lấy quyền lợi đế vương mạnh mẽ giữ nàng lại sao?

"Nếu như ngươi lấy thân phận quốc quân ra lệnh cho ta ở lại, ta nhất định sẽ không đi, ngươi là quân, ta là thần, đối với Nước Nam Dực cùng Hoàng Chiến Dã, ta Hoàng Bắc Nguyệt cả đời thề thuần phục!" Nàng kiên định nhìn hắn, không hề có nửa câu giả dối!

Chiến Dã cau mày, đáy mắt đen nhánh mơ hồ chợt lóe: "Tại sao? Bởi vì áy náy Anh Dạ sao?"

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, nhíu mày không nói.

"Ta biết ngay." Chiến Dã tự giễu cười "Nếu như không áy náy vì cái chết của Anh Dạ, ta nghĩ ngươi đã sớm đi. Ngươi sẽ không thể trở mặt thành thù với Phong Liên Dực, đưa Nước Nam Dực tới tình trạng hôm nay!"

"Ta làm mọi chuyện vì Nước Nam Dực là nhà của ta, ngươi là người thân của ta a!" Hoàng Bắc Nguyệt nhất thời kích động, thốt ra "Ta rất quý trọng các ngươi......"

Chiến Dã không nói gì, nhìn nàng thật sâu, cuối cùng rốt cuộc thỏa hiệp hạ bả vai "Người thân..."

Thế cũng đủ, có thể làm người thân cũng tốt rồi.

Hai người tương đối im lặng, sau một lát, một luồng hào quang màu vàng hiện lên, Xích Kim Thánh Hổ từ giữa không trung rơi xuống, đứng trước mặt bọn họ.

Chi Chi nhảy xuống, thở phì phò nói: "Đuổi theo được rồi!"

"Làm sao vậy?" Nhìn thấy nàng vội vã như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức hỏi, chẳng lẽ Tư U Cảnh xảy ra chuyện?

"Không có chuyện gì lớn" Chi Chi gãi gãi gáy, cười hì hì nói "Phụ vương để ta giao cái này cho tỷ!"

Vừa nói, Chi Chi vừa lấy ra hai hạt ngọc trong suốt từ chính nạp giới của mình, trong hạt ngọc có màu xanh biếc, lộ ra ánh sáng, có thể nhìn thấy bên trong có vật gì đang ngủ say.

Dường như là cảm ứng linh hồn, trong nháy mắt khiến tay Hoàng Bắc Nguyệt run lên một cái.

"Đây là..."

"Là hồn phách công chúa Anh Dạ và Tào Tú Chi!" Chi Chi chớp chớp mắt nói "Phụ vương bảo ông ấy đáp ứng tỷ ba yêu cầu đều sẽ thực hiện, không muốn nợ tỷ cái gì."

Trong lòng hung hăng chấn động, Hoàng Bắc Nguyệt dường như đứng không vững, chỉ có thể tựa sát vào Chiến Dã, nhưng Chiến Dã cũng bị chấn động không nói nên lời.

Chi Chi suy nghĩ một chút, ngón tay búng nhẹ trên hạt ngọc, hai bóng dáng khinh khinh phiêu phiêu xuất hiện.

Bộ dáng thiếu niên cùng cô gái không hề thay đổi hơn chục năm.

Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc nhìn bọn họ, Tào Tú Chi vẫn mờ mịt chung quanh, mà Anh Dạ lại nhẹ nhàng cười cười với nàng.

Nhìn nụ cười tươi kia, cảm xúc nàng dồn nén trong hơn chục năm suýt bộc phát mạnh mẽ. Áy náy, bất an, bi thống, tất cả đều không thể che giấu.

"Xin lỗi......" Nàng run rẩy, chỉ có thể nói ra bà từ không có ý nghĩa này.

Anh Dạ đi tới trước mặt nàng, duỗi tay nhẹ nhàng ôm nàng "Đồ đần, ngươi không cần tự trách a."

"Chỉ cần hồn phách vẫn còn, ta có thể giúp ngươi dựng lại linh thể, Anh Dạ, trở về đi." Hoàng Bắc Nguyệt thì thào nói.

Anh Dạ cười một chút, quay đầu lại nhìn Tào Tú Chi mờ mịt, lắc đầu nói: "Ta không muốn trở về, ta sẽ sớm luân hồi, bắt đầu cuộc sống mới."

"Ta có thể cho các ngươi cùng trở về!"

"Không, Bắc Nguyệt, ngươi không hiểu, ta rất mệt mỏi, muốn lẳng lặng rời đi, ta chưa bao giờ trách ngươi, ngươi tự trách áy náy nhiều năm như vậy, đều là ta hại ngươi, ngươi tự do đi."

"Ta..."

"Dực ca ca là người tốt nhất thế gian, sao ngươi có thể để hắn vẫn chờ đợi ngươi? Ngươi không mang hạnh phúc cho hắn, ta sẽ trách ngươi."

Hoàng Bắc Nguyệt chỉ một thoáng khóc không thành tiếng, như con nít mà dựa vào ngực Anh Dạ.

Anh Dạ vỗ bả vai của nàng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Chiến Dã: "Hoàng huynh, muội còn có thể gọi huynh là hoàng huynh không?"

"Muội vĩnh viễn là muội muội duy nhất của ta." Chiến Dã yêu thương sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong ánh mắt chứa đựng cưng chiều, có đôi khi rất hối hận, vì sao lúc Anh Dạ còn sống lại nghiêm khắc với nàng như vậy chứ?

Có đôi khi nhớ tới Anh Dạ, hắn cảm giác chính mình không phải một huynh trưởng tốt, bởi vì khi còn bé vẫn làm cho nàng khóc nhè.

Anh Dạ vui vẻ cười rộ lên "Thật tốt quá!"

Chiến Dã nói: "Đi gặp mặt mẫu hậu đi, người rất nhớ muội."

Anh Dạ do dự một chút rồi gật đầu, buông Hoàng Bắc Nguyệt ra, vẫy vẫy tay chào bọn họ, sau đó lôi kéo Tào Tú Chi cùng đi theo Chi Chi rời đi.

Hoàng Bắc Nguyệt vẫn hút cái mũi, nhưng nhiều năm nặng lòng, rốt cuộc đã vơi đi một chút.

Chiến Dã vỗ bả vai của nàng một chút, nói: "Có lẫn ta tiễn ngươi đi, ngươi nói sẽ có ngày trở về, bây giờ thì sao?"

"Lúc này cũng thế!" ngước đôi mắt trong suốt, mặc dù có dấu vết khóc, nhưng vẫn xinh đẹp chân thành như lúc đầu!

Chiến Dã rốt cuộc cười, nói: "Cho dù không có được ngươi, nhưng thấy ngươi hạnh phúc cũng vui rồi. Nguyệt nhi, ở bên ngoài bị ủy khuất thì cứ trở lại."

"Được!" Nàng nặng nề gật đầu, đây là cảm giác có một mái nhà, mặc kệ ở bên ngoài khốn khổ như thế nào, sau lưng đều có chỗ dựa cường đại.

Băng Linh Huyễn Điểu bay lên trời cao, lúc này tâm trạng rời đi vô cùng thoải mái, không có buồn phiền, toàn tâm toàn ý bay lượn trên bầu trời, rong ruổi dưới mặt đất!

Bay qua bãi đất ngoài thành thì nhìn thấy trong bóng đêm có thân ảnh mặc y phục trắng đứng ngay trên đỉnh núi, tiêu sái xuất trần, đón gió mà đứng, như cỏ chi và cỏ lan ngọc thụ.

Tên này nha, sớm chạy ra ngoài còn nhanh hơn cả nàng!

Khống chế Băng Linh Huyễn Điểu bay xuống, nhìn thẳng hắn, khoanh tay cười nói: "Chà chà, đường đường Tu La vương, đứng ở chỗ gió lạnh này chờ ai đó?"

"Chờ một cô nương sẽ gả cho ta." ánh mắt Phong Liên Dực sáng quắc nhìn nàng, vẻ mặt ý cười thật sâu "Không biết nàng ấy có chịu gả cho ta hay không?."

"Cô nương kia gả cho ngươi có chỗ tốt gì?" Hoàng Bắc Nguyệt cười hỏi.

"Cái gì cũng có lợi, ngươi xem ta tuấn tú lịch sự, còn là một hoàng đế, một đống lớn ưu điểm: chung tình nha, học vấn phong phú nha, ôn nhu nha, kiên nhẫn không giới hạn. Về khuyết điểm, nếu quá đẹp trai cũng là một cái tội thì cũng coi như có một điểm ấy."

"Tốt như vậy sao?"

"Đương nhiên, không tốt như vậy thì làm sao dám lấy cô nương tốt nhất thiên hạ?" Người nào đó rất tự tin, hơn nữa rất gian trá nói.

Hoàng Bắc Nguyệt cười tủm tỉm nói: "Không có bà mối, cô nương sẽ không tùy tiện gả."

Phong Liên Dực nói: "Ngươi xem, trời và đất là bà mối a, bọn họ tận mắt chứng kiến."

"Vậy, sính lễ đâu?"

"Giang sơn làm sính lễ!"

Hắn cười rộ lên, thật sự là phong hoa tuyết nguyệt, thế gian vạn vật cũng thất sắc, không ai kháng cự được nụ cười khuynh thành như vậy.