Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1049: Cây bất tử 3




Gió bão vù vù trong nháy mắt thổi bật gốc mấy cây cổ thụ! Mấy cây liên tiếp đổ xuống.

Băng Linh Huyễn Điểu ngược gió, vẫn hung mãnh không sợ chết nghênh đón.

Nguyệt Dạ hung hăng cắn răng, mũi chân đạp lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, trong nháy mắt tuôn ra một đám hoa băng, nàng mượn lực nhảy lên.

Ngẩng đầu, bàn tay thật lớn màu đen hung mãnh đè xuống, nàng lạnh lùng nhếch miệng, Tuyết Ảnh Chiến Đao cũng hung hãn nghênh đón!

Hàn khí băng màu trắng đột nhiên đánh lên nguyên khí màu đen vững chắc như không thể phá vỡ!

Nguyên khí không ngừng bị rút khỏi thân thể, hai luồng nguyên khí trắng đen mới đầu đánh vào nhau không thể tách ra, sau khi áp sát hình thành một cái viên cầu lớn xoay tròn!

Lúc áp sát, sắc mặt Nguyệt Dạ càng ngày càng khó coi, một tiếng kêu rên, đôi mắt màu lam lạnh bị màu đen chiếm cứ, hoàn toàn biến thành một mảnh đen nhánh!

"Chủ nhân!" Nến Đỏ quát to một tiếng, muốn xông lên cứu viện, lại bị Băng Linh Huyễn Điểu mở cánh ngăn cản.

Lúc này linh hồn Nguyệt Dạ cùng Vạn Thú Vô Cương tiến hành rèn luyện giao chiến, ngoại nhân không thể quấy rầy, nếu không thất bại thì chỉ có nếm trái đắng.

Nến Đỏ cũng hiểu điều này, bởi vậy cắn môi nắm tay thật chặt, lo lắng nhìn.

Giữa không trung, Nguyệt Dạ cắn răng, hai mắt cố chấp quật cường nhìn chằm chằm nguyên khí màu đen.

Trong lòng hiểu đây là hành vi rất mạo hiểm, đã biết cử động vừa rồi chính là Vạn Thú Vô Cương khiêu chiến, nếu nó tích cực phản kháng thì sức mạnh linh hồn nhất định không chống cự được.

Nhưng nàng đánh cuộc!

Đã có khế ước, Vạn Thú Vô Cương tuyệt đối trung thành với nàng! Có điều lúc này khối hắc ngọc cường đại cũng sẽ sinh ra một tia phản nghịch.

Phục tùng chủ nhân kém hơn mình đúng là bất cứ kẻ mạnh nào cũng không thể chấp nhận!

Nàng giờ phút này đánh cuộc có thể ép được tia phản nghịch đó xuống không!

Bất cứ giá nào phải ép xuống.

Nàng là dân cờ bạc trời sinh!

Chẳng có cái gì trong tay, chỉ duy nhất có tính mạng để đánh cược.

Môi tái nhợt, nguyên khí tiêu hao cực độ, sức mạnh của Vạn Thú Vô Cương không hề yếu bớt, vẫn cường thịnh đến khó tin!

Nhưng mặc dù vậy cũng khiến nàng dao động!

Trong lòng nàng chấp niệm càng sâu, càng mạnh, càng khổng lồ!

Từ lúc nàng mở to mắt, lần đầu tiên chứng kiến thế giới xa lạ này, mọi người, sự tình, nàng không hề biết gì!

Đối với siêu cấp sát thủ kiếp trước mà nói, loại cảm giác này là dày vò nhất, nàng chưa bao giờ nói ra, nhưng trong lòng vẫn để ý!

Trong bản tính sẽ không cho phép nàng yếu như vậy!

Cho nên, dù chỉ còn cơ hội nhỏ nhoi nàng cũng sẽ nắm chặt, không tiếc trả giá tất cả để đổi lấy!

Nguyên khí hàn băng màu trắng bị hắc khí từ từ áp chế chỉ còn một chút nhỏ đột nhiên thẩm thấu ra khỏi hắc khí.

Đôi mắt Nguyệt Dạ đột nhiên trợn to, trong mắt màu đen nồng nặc từ từ bị đuổi đi, chậm rãi bị một tia trong suốt màu lam lạnh thay thế!

Tóc đen bay múa như mang theo sức sống, bên tai lọn tóc đỏ tươi hỗn loạn hết sức tươi sáng!

Sức mạnh cường đại từ sâu trong linh hồn chậm rãi tràn ra, Vạn Thú Vô Cương đột nhiên ngẩn ra, sau đó chậm rãi lui bước.

Mặc dù không cam lòng bị áp bách, nhưng sức mạnh từ sâu trong linh hồn Nguyệt Dạ mang theo hơi thở khế ước khiến nó không thể không thần phục.

Ầm...

Một tiếng vang thật lớn, hắc khí tứ tán ra, thân thể Nguyệt Dạ cũng bị lực nổ đẩy bắn ra ngoài, từ giữa không trung bay xuống.

Băng Linh Huyễn Điểu vỗ cánh, bay xẹt qua mặt đất tiếp được thân thể nàng đang hạ xuống, vòng quanh một vòng chỗ cây đại thụ đổ ngã, sau đó đứng trên một thân cây đổ ngã.

Hắc khí bốn phía tràn ngập như sương mù tách khỏi mặt trời, chậm rãi tan thành mây khói.

Giõ bão chậm rãi tiêu tan, sức mạnh rung động lòng người cũng biến mất theo.

Vạn Thú Vô Cương ở trong phong ấn lại tản mát ra nguyên khí màu đen tẩm bổ nàng hồn phách của nàng.

Nguyệt Dạ nằm ở trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, thở hổn hển vài hơi thật sâu, nhìn trên mu bàn tay mơ hồ xuất hiện lông hồ ly liền cười thờ phào.

Suýt nữa thì......

Trong Rừng rậm Phù Quang chỗ nào cũng có cây cối cao lớn che hết thảy ánh sáng trên đỉnh đầu. Ánh trăng không thể chiếu vào, bởi vậy nàng không thể dựa vào ánh trăng hóa thành hình người.

Hiện tại chỉ có thể dựa vào thuật pháp của Yểm, hơn nữa nguyên khí cuồn cuộn không ngừng cung cấp, mới có thể duy trì cái dạng này, nếu không chỉ có thể biến về hình dáng tiểu hồ ly.

Lúc này, thân thể hồ ly tự nhiên có chút bất tiện.

"Chủ nhân, ngươi xem bên kia!" Trận đánh vừa rồi kinh tâm động phách, Nến Đỏ tập trung tinh thần xem nên không chú ý bốn phía.

Lúc chiến đấu dừng lại, bốn phía im ắng, nàng mới mơ hồ nghe được tiếng thác nước chảy từ phía tây truyền đến.

Cây cối cao lớn đổ hết làm hiện ra một ít cảnh tượng đã bị cành lá sum suê che lấp.

Hơi nước màu trắng từ xa xa tràn tới, chậm rãi phiêu tán trong rừng cây, giống sương mù trên trần gian.

Nguyệt Dạ chậm rãi ngồi xuống, đưa mắt nhìn lại, rất xa, ánh sáng mịt mờ ngoài việc chiếu sáng hơi nước màu trắng thì chẳng thấy gì khác, nhưng bên tai vẫn có thể nghe thấy tiếng nước thác nước chảy.