Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1027: Chủ của hắc ngọc 4




Loài người bản tính đều ích kỷ, bọn họ là thú cũng hiểu rõ.

Nếu hôm nay Nguyệt Dạ muốn thân thể không phải Cẩn nhi mà là một người khác, hắn sẽ không do dự hỗ trợ.

Nhưng Cẩn nhi, bọn họ từng có khế ước, nàng sau khi chết, hắn không hy vọng bất luận kẻ nào tới quấy rầy nàng.

Lúc còn sống, nàng đã rất khổ cực.

Độc tính chậm rãi lan tràn trong thân thể tiểu hồ ly, Nguyệt Dạ điều động nguyên khí giúp trừ độc, do dự trong chốc lát nói:"Trên thế giới nhiều người như vậy, ta cũng không biết tại sao muốn chọn nàng. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã cảm thấy chúng ta quan hệ khác nhau. Ta nghĩ, có lẽ trong cõi u minh nhất định để hồn phách này tìm đến quy tụ."

Nghe nàng nói xong, Yếm vốn đưa lưng về phía nàng, yên lặng không nói lời nào đột nhiên ngẩn ra, sau đó xoay người lại nhìn nàng.

"Ngươi cùng Cẩn nhi..." Ánh mắt chậm rãi rời về phía Nguyệt Dạ cùng phía sau nàng Băng Linh Huyễn Điểu.

Vừa rồi đi vào rất vội vàng, tình huống khẩn cấp, hơn nữa nhìn thấy Cẩn nhi lần nữa, tâm tình phức tạp, cho nên hắn không phát hiện Băng Linh Huyễn Điểu cũng ở đây.

Hiện tại vừa nhìn, mới cảm giác rất khiếp sợ.

Trước còn thấy Băng Linh Huyễn Điểu muốn đuổi giết Nguyệt Dạ, mà hiện tại, quan hệ của bọn họ lại tốt như vậy?

Băng Linh Huyễn Điểu cao ngạo, bị hắn nhìn chằm chằm cũng bất động thanh sắc.

"Băng, chúng ta trước đây ở chung cũng không tệ lắm phải không?" Yểm chậm rãi mở miệng nói.

Băng Linh Huyễn Điểu trầm mặc nhìn hắn, coi như chấp nhận, trước Yểm cùng hắn quả thật có mấy lần hợp tác. Trong mấy triệu hồi thú của Hoàng Bắc Nguyệt, nó cùng Yểm coi như quen thuộc nhất.

"Vậy có một số việc, không nên gạt ta chứ."

"Ta không hiểu ngươi nói gì." Băng Linh Huyễn Điểu thản nhiên nói, cúi đầu nhìn tiểu hồ ly hôn mê, biết trong phong ấn Nguyệt Dạ vẫn thanh tỉnh, không muốn nhiều lời, nắm tiểu hồ ly chuẩn bị rời đi.

Yểm không thèm nói đạo lý che ở cửa, nói: "Ta muốn đáp án."

Băng Linh Huyễn Điểu ngẩng đầu, lạnh lùng đối mặt cùng hắn, hai người khí thế trên người sắc bén, khiến Nguyệt Dạ bị kẹt ở giữa hít sâu một hơi.

Nhìn tình thế giương cung bạt kiếm như muốn động thủ, Nguyệt Dạ nói:"Các ngươi làm gì? Ở trước mặt ta cũng muốn đánh?"

Yểm ngẩn ra nhìn về phía nàng, song chứng kiến bộ dáng tiểu hồ ly hôn mê, không nhìn thấy Nguyệt Dạ trong phong ấn, muốn mở miệng nói gì đó, cuối cùng nhịn lại.

Băng Linh Huyễn Điểu không nói một lời dẫn nàng xoay người rời đi.

Ra đến bên ngoài, hai người đều mạo hiểm thở ra một hơi, Băng Linh Huyễn Điểu đưa nàng về dịch quán liền rời đi.

Nguyệt Dạ buồn bực, hắc ngọc trước đây đều bảo vệ nàng, trong lúc nguy cấp cho dù nàng không có ý niệm, hắc ngọc cũng sẽ chủ động cho nàng sức mạnh.

Vì sao vừa rồi ở dưới giường ngọc của Hiên Viên Cẩn, hắc ngọc lại không chút động lòng đây?

Như vậy lúc mạo hiểm, nàng suýt mất mạng, tiểu hồ ly vừa chết, nàng mất đi phong ấn, chỉ sợ cũng sẽ tiêu tán.

Nàng vẫn tưởng hắc ngọc là một thể với nàng, không ngờ là không phải.

Đang ở trong phong ấn, Nguyệt Dạ nhìn hắc ngọc trôi nổi giữa không trung, bàn tay mấy lần nắm chặt lại buông ra.

"Ngươi rốt cục là cái gì vậy? Nếu cho ta sử dụng, vì sao lại phản bội ta?" Câu hỏi lạnh như băng mà phẫn nộ.

Song trả lời nàng chỉ là trầm mặc.

Một tia hắc khí phát ra, chạy xung quanh trong phong ấn.

Nguyệt Dạ chán ghét nhìn hết thảy, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Ngươi nếu không muốn bảo vệ ta thì cứ đi đi, ta không ngăn cản ngươi."

Giọng nói quanh quẩn ở trong phong ấn, trầm mặc khó thở cùng an tĩnh khiến trong lòng nàng lần đầu tiên sinh ra oán giận cùng cảm xúc cô độc.

Ta đến tột cùng là người nào? Vì sao lại bị phong ấn ở đây?

Một người không có quá khứ, không nhìn thấy tương lai, muốn giãy dụa như thế nào để thoát khỏi vận mệnh giam cầm chứ?

Đầu ngã trên mặt đất, đưa tay chống đỡ hai mắt. Là linh hồn, lúc muốn khóc dù không có nước mắt, nhưng cũng cảm giác được chua xót.

Ngực phập phồng vài cái, hắc ngọc là chỗ dựa cuối cùng của nàng, nếu ngay cả hắc ngọc cũng mất đi thì con đường phía trước mịt mờ sẽ hoàn toàn thất vọng rồi.

Nỗi lòng thấp thỏm, lăn qua lộn lại ngủ trong chốc lát, mơ mơ màng màng, có người ở bên tai gọi tên nàng.

"Nguyệt Dạ, Nguyệt Dạ, Nguyệt......" Hơi chút do dự một chút, hình như biết nàng ngủ thiếp đi, tiếng gọi trầm thấp lần nữa vang lên,"Nguyệt..."

Là ai?

Lật nhào thân thể, hắc khí bao phủ toàn thân, hồn phách đột nhiên phiêu đãng dựng lên, lảo đảo, ánh mắt của nàng cũng không mở, cảm giác một vệt sáng ánh trăng nhẹ nhàng bao vây lấy thân thể của chính mình.

Hồn phách có thể rời đi phong ấn của chính mình.

Nàng đột nhiên mở hai mắt, bất ngờ không phòng ngự liền thấy một khuôn mặt tuấn mỹ thoáng kinh ngạc, đôi mắt màu tím hiện lên một tia xấu hổ, sau đó liền quay đầu đi.

Vừa rồi một mực gọi tên mình, là hắn.

Nguyệt Dạ nhìn hắn hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói:"Ngươi tìm ta sao?"

"Ngươi bị thương."

"Vừa rồi xảy ra chút chuyện." Tiểu hồ ly trúng độc, nàng đã liệu qua bị thương, may mà vừa rồi Yểm tới kịp nên chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.

"Ta giúp ngươi chữa thương." Không đợi nàng cự tuyệt, hắn đã động thủ triệu hồi ra nguyên khí phong, nguyên khí thản nhiên màu xanh biếc nhẹ nhàng bao phủ nàng.

Nguyệt Dạ xuyên thấu qua nguyên khí, nhìn mặt mày tuyệt sắc của hắn, ánh mắt mênh mông, giống như nước mặt hồ ôn nhu, nhớ tới vừa rồi lúc mở to mắt, thấy bộ dáng hắn nhìn mình, Nguyệt Dạ ửng hồng mặt lên.

Tuy nhiên nghĩ đến Băng Linh Huyễn Điểu nói, nàng mở lòng nói ra suy nghĩ của mình, ho một tiếng nói:"Ta từ lúc có trí nhớ đã đi theo ngươi, nếu ta không nhớ được quá khứ, ngươi chính là người ta quen thuộc nhất."

Phong Liên Dực mỉm cười, ôn nhu nói:"Làm sao vậy?"

"Ta rất thích thế giới này, không nỡ rời đi." Giọng nói có chút đè thấp, Nguyệt Dạ cụp mắt nói.

Phong Liên Dực tay run lên một cái, song lại cố gắng bảo trì ngữ khí bình tĩnh, hỏi: "Sao ngươi lại rời đi?"

Nguyệt Dạ ngẩng đầu, cặp mắt màu lam lạnh trong suốt lấp lánh,"Ta không dám nói với người khác, nhưng ta tin tưởng ngươi."

Phong Liên Dực nhìn nàng, cặp mắt ôn hòa bình tĩnh khiến nàng trong lòng buông lỏng cảm xúc.

"Trong phong ấn của ta có đồ vật, vẫn chống đỡ hồn phách của ta, nếu không có nó, ta nhất định sẽ chết!"

Phong Liên Dực ngẩn ra, sau đó nhu hòa khác thường nói:"Đồ ở trong phong ấn sẽ không dễ dàng mất, ngươi không cần lo lắng."

"Không hẳn!" Nguyệt Dạ cuống quít lắc đầu,"Nó không nhất định nghe ta, cũng không phải vĩnh viễn đều bảo vệ ta!"

"Vậy ngươi..."

"Ta nghĩ lấy nó ra!" Nguyệt Dạ lớn mật nói.

Phong Liên Dực chấn động, lập tức lắc đầu nói: "Nếu nó ở trong phong ấn bảo vệ ngươi, lấy ra ngươi chẳng phải sẽ biến mất?"

Nguyệt Dạ thần bí cười cười, nói: "Cũng không hẳn thế!"

"Ý của ngươi là, ngươi đã có biện pháp?" Nhìn khuôn mặt nàng thanh lệ nhỏ nhắn tươi cười, Phong Liên Dực cũng mỉm cười đứng lên.

"Có thể nói là có, nhưng không hoàn toàn nắm chắc." Nguyệt Dạ cau mày, thu hồi tươi cười, trên khuôn mặt ngưng trọng khiến người ta đau lòng: "Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc."

"Ngươi chỉ cần nói là được." Phong Liên Dực cười rất ôn nhu, nàng mở miệng thỉnh cầu hắn hỗ trợ, hành động này khiến hắn cảm giác được vô cùng sung sướng, bởi vì điều này chứng minh nàng tin tưởng chính mình.

Liên quan đến chuyện tánh mạng, nàng cũng có thể tín nhiệm hắn như vậy, mặc kệ nàng muốn giúp gì, vượt lửa quá sông, hắn cũng sẽ không nhăn mặt nhíu mi.

Thấy hắn dễ nói chuyện như vậy, Nguyệt Dạ cũng do dự một chút, nói: "Chuyện này có chút khó khăn, nếu làm khó ngươi, coi như xong."

"Ngươi làm bạn với ta lâu như vậy, mặc kệ cái gì, coi như thù lao, ngươi nói đi." Trên thế giới này, với hắn mà nói chuyện khó khăn nhất chính là mất đi người thương, trừ lần đó ra, không còn sự tình gì khiến hắn cảm giác khó khăn.

"Ta nghĩ ngươi là hoàng đế Nước Bắc Diệu, thế lực khổng lồ, thủ hạ nhất định có luyện dược sư lợi hại, ta muốn một đan dược đặc thù" Nguyệt Dạ cười cười, rốt cuộc cố lấy dũng khí nói.

"Luyện dược sư cũng không phải lo, ngươi nói đan dược gì đi." Nhìn nàng vẻ mặt bất an, Phong Liên Dực không khỏi cười rộ lên.

Nguyệt Nguyệt sờ sờ cái mũi nói: "Nói là đặc thù, bởi vì ta cũng chỉ liếc mắt một cái, đó là huyền cấp đan dược trong truyền thuyết, tên là "Thất Phá Đan""

Sau khi nàng vào mật thất của Hiên Viên Cẩn, ngẫu nhiên nhìn thấy kinh quyển phân tán trên mặt đất, trong đó một quyển bị giở qua giở lại nhiều lần, hiển nhiên là Hiên Viên Cẩn thường xuyên lật xem.

Ngay cả Hiên Viên Cẩn cũng cân nhắc lặp đi lặp lại mà vẫn không luyện ra đan dược, nàng không dám hi vọng có người luyện ra được.

Quả nhiên Phong Liên Dực nghe xong liền trầm ngâm hồi lâu mới hỏi:"Ta chưa bao giờ nghe qua Thất Phá Đan, đây là đan dược gì?"

"Thất Phá Đan, tên như ý nghĩa, có thể phá vỡ thất tình lục dục mà người ta thống khổ, dựng lại linh thể, nhưng ngay cả người sáng tạo ra loại đan dược này cũng không luyện chế thành công" Giọng nói của Nguyệt Dạ dần dần nhỏ xuống.

"Ngươi có phương thuốc không?" Phong Liên Dực lần đầu tiên nghe nói loại đan dược này, dựng lại linh thể, đây không phải là muốn dựa vào đan dược sáng tạo một người ra, loại này hành vi nghịch thiên, thật sự có thể sao?

"Ta nhớ kỹ" Nguyệt Dạ vội vàng xoay người tìm giấy bút, nàng luôn luôn gặp qua cái gì là không quên được, xem qua một lần cũng có thể rành mạch nhớ kỹ, loại năng lực này ngay cả mình cũng cảm giác kinh ngạc.

Phong Liên Dực cầm giấy bút cho nàng, Nguyệt Dạ nắm bút lông, cúi đầu xoát xoát xoát viết liên tục, không dừng lại chút nào.

Viết xong, nàng thổi khô nét mực đưa cho hắn, hắn cẩn thận nhìn, càng xem, càng cảm giác khiếp sợ, hồi lâu mới nói: "Rất cao thâm phức tạp, người sáng tạo loại đan dược này, nhất định là người điên."

"Người điên?" Nguyệt Dạ cười cười, nhớ tới Yểm nói về Vạn Thú Vô Cương, liền gật đầu nói: "Không sai! Người nọ là một người điên, nàng sáng tạo rất nhiều vật ly kỳ cổ quái!"

"A, ta vì sao không nghe nói qua? Nàng là ai?" Phong Liên Dực cũng cảm thấy hứng thú, trên đời có người như thế mà hắn lại không biết.

"Nàng gọi Hiên Viên Cẩn!" Yểm nói qua nàng là tuyệt thế cao thủ hơn một trăm năm trước, thế gian hẳn là có lưu truyền mọi thứ về nàng.

Không ngờ Phong Liên Dực nghe được tên này cũng chỉ nghi hoặc lắc đầu, hắn chưa bao giờ nghe nói đến.

Họ Hiên Viên chỉ có Hiên Viên Vấn Thiên, hắn có biết một hai, không biết Hiên Viên Cẩn cùng Hiên Viên Vấn Thiên là quan hệ gì.

Nguyệt Dạ cảm giác ngoài ý muốn, cao thủ như thế tại sao không nghe nói qua, nàng suy nghĩ một chút nói: "Ngươi chưa nghe nói tên của nàng, vậy ngươi nhất định nghe nói qua "Vạn Thú Vô Cương" chứ!"

Nàng chưa từng nghĩ khi nghe được bốn chữ "Vạn Thú Vô Cương", Phong Liên Dực phản ứng sẽ lớn như vậy, cơ hồ trong nháy mắt, vẻ mặt tui cười cứng đờ, trên khuôn mặt tuấn mỹ trong nháy mắt tái nhợt, phương thuốc cầm trong tay cũng nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Nguyệt Dạ hoảng sợ, vội hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Phong Liên Dực kinh ngạc lắc đầu, sau đó không để ý lễ nghi cầm tay nàng: "Vạn Thú Vô Cương có quan hệ gì với nàng?"

"Nàng là người sáng tạo ra Vạn Thú Vô Cương." Nguyệt Dạ bị cử động của hắn hù dọa, nhìn ánh mắt của hắn trong lúc đó đột nhiên tràn ngập thất vọng.

Hóa ra là người từ xa xưa rồi.

Chỉ cần có tin tức gì liên quan đến nàng, cũng có thể khiến hắn hoàn toàn mất đi đúng mực.

Phong Liên Dực chậm rãi buông tay ra, bên khóe miệng xẹt qua một tia cười khổ, nhặt phương thuốc lên, cay đắng nói:"Hóa ra là như vậy."

Gặp hắn hồn bay phách lạc như vậy, tâm tình Nguyệt Dạ cũng ngột ngạt, nhưng rất hứng thú với Vạn Thú Vô Cương liền hỏi: "Kỳ thật ta vẫn muốn hỏi, Vạn Thú Vô Cương rốt cục là vật gì vậy?".

"Cũng không có gì, chỉ là một khối hắc ngọc thôi." Phong Liên Dực vô tình nói, tận lực quên đau đớn dâng lên trong lòng.

Song khi hắn nói xong, Nguyệt Dạ hồi lâu cũng không có động tĩnh, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, nhưng chỉ phát hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ buồn vô cớ.

"Nguyệt Dạ?"

"A! hóa ra như vậy a!" Bị hắn gọi khôi phục, nàng lập tức cười nói, chỉ là một khối hắc ngọc mà thôi.

Nàng không thể tưởng tượng được, hóa ra Vạn Thú Vô Cương đại danh đỉnh đỉnh chỉ là một khối hắc ngọc, hắc ngọc!

Nói như vậy, rất nhiều chuyện phát sinh đều có giải thích hợp lý.

Sắc mặt không có nửa phần khác thường, nàng vốn am hiểu ẩn giấu tâm tình, cho dù không nhớ rõ trước đây, nhưng mọi thứ vẫn như ý.

Phong Liên Dực không thấy cảm xúc ẩn sâu của nàng, chính hắn cũng có chút suy nghĩ hỗn loạn.

"Chuyện "Thất Phá Đan" phiền ngươi lo lắng." Nguyệt Dạ cười nói.

"Không sao, loại đan dược cấp bậc này không giống tầm thường, cần một dược lò tốt, chúng ta đi tìm một cái dược lò đi." Phong Liên Dực vươn tay với nàng.

Nguyệt Dạ nhìn sắc trời bên ngoài, vầng trăng tròn đầy, hôm nay chưa có tuyết rơi, bầu trời thoạt nhìn hết sức an tĩnh.

"Đã trễ thế này, ngươi nghỉ ngơi trước đi." Nàng có thể ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu, ở trên yến hội, hẳn là uống không ít.

"Ta không ngủ được, vừa lúc đi ra ngoài một chút, ngươi đi không?"

Nguyệt Dạ hất khuôn mặt tươi cười, nói:"Ta cũng không ngủ được!"

Dưới ánh trăng, hai bóng dáng một trắng một đen bay nhanh biến mất khỏi dịch quán.

Phủ Tiêu Dao Vương

Vương phủ an tĩnh, hàng năm không ai ở lại, trong phủ nhân khẩu vốn rất thưa thớt, từ khi Tiêu Dao Vương Tống Mịch thần bí biến mất, Hoàng thượng xuống lệnh niêm phong Phủ Tiêu Dao Vương, giải tán gia nhân, bởi vậy hiện tại trong căn nhà lớn không một bóng người.

Trong viện hoa cỏ không ai xử lý tu kiến, bởi vậy mọc ngổn ngang, cỏ hoang cũng lấp kín đường nhỏ, mấy cây xanh bốn mùa vươn cành ra, dưới ánh trăng bóng dáng nặng nề, có loại âm trầm quỷ dị.

Mấy con mèo hoang trốn ra khỏi viện, trời giá rét đông lạnh, người lại thiếu, bởi vậy mèo con lạnh đến mức kêu gào, tiếng kêu quỷ dị càng làm lông tơ trên thân thể dựng đứng.

Trong viện tuyết đọng không ai quét tước, mơ hồ có thể thấy mấy dấu chân, vẫn đi thông hậu viện vương phủ.

Hậu viện là cấm địa trong vương phủ, bởi vì nơi đây có phòng chế thuốc của Tiêu Dao Vương.

Trong gió, hai bóng dáng chậm rãi xuất hiện, đứng ở trên tường vây, y phục trắng nhanh nhẹn bay lên, giống như tiên giáng thế, nhẹ nhàng buông tay ra, trong lòng thiếu nữ mặc đồ đen nhảy ra nhìn thoáng qua.

"Nhà cửa lớn như vậy mà sao lại bỏ hoang?"

"Trước kia nơi này là Phủ Tiêu Dao Vương. Tiêu Dao Vương Tống Mịch là luyện dược sư số một số hai trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp." Phong Liên Dực mỉm cười giải thích.