Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1023: Ngự thú mà chiến 5




Trong đầu chợt lóe tia sáng, cô gái này khuôn mặt giống Bắc Nguyệt quận chúa, nhưng mặt mày tùy ý, tuyệt đối không giống vẻ dịu dàng nhu hòa của cô gái kia!

Đột nhiên nghĩ thông suốt, nàng biết nhận lầm người, hơn nữa giờ phút này còn có chút nguy hiểm, nàng lập tức muốn lui về phía sau, nhưng một luồng gió mạnh đã nhanh chóng đánh về phía mặt nàng.

Cô gái kia không nói gì, đột nhiên ra tay, hơn nữa động tác cực nhanh, nhưng Nguyệt Dạ động tác nhanh hơn, thân thể né sang một bên, tránh các bộ phận hiểm yếu, nhưng trên vai cũng bị đánh một chưởng mạnh.

Lực tay cũng quá biến thái!

Cắn răng lập tức lui về phía sau, cô gái kia cũng không có ý định đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, đôi môi đầy đặn mím lại, không nói câu gì.

"Cho dù nhận lầm người, các hạ cũng không cần ra tay ác như vậy chứ?" Nguyệt Dạ hừ lạnh, lắc bả vai một chút, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt, dựa vào tiểu hồ ly hóa ra thân thể cũng là sẽ đau mà!

Cô gái kia không chút động lòng với nàng, chỉ nhìn chằm chằm thì thào hỏi:"Hắn ở đâu?"

"Cái gì hắn?" Thấy thần sắc cô ta bất thường, trong lòng Nguyệt Dạ đè xuống một ít khó chịu, chẳng lẽ là kẻ điên nửa đêm đi lang thang?

"Triệt nhi." Lúc nhớ đến cái tên này, khuôn mặt cô gái lạnh lùng liền nhu hòa hơn vài phần.

Triệt nhi?

Nguyệt Dạ tìm tòi một chút ký ức, giống như không quen biết người này, nhìn cô gái kia có chút đáng thương, hốt hoảng như thế, hẳn là đầu óc không tỉnh táo. Nàng không so đo một chưởng cô ta đánh vừa rồi, chỉ nói: "Đã trễ thế này, người ngươi muốn tìm sợ rằng đã ngủ, sao ngươi không chờ hừng đông rồi đi tìm".

Cô gái nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt có vài phần đáng thương "Hắn không muốn gặp ta."

"Nếu không muốn gặp ngươi, vậy ngươi tìm hắn có ích lợi gì? Hắn chắc chắn sẽ không gặp ngươi a." Bộ dáng này chẳng lẽ là bị thất tình?

"Có thể ta muốn gặp hắn, hắn chẳng hiểu gì cả, một mình đi sẽ lạc đường." Cô gái thấp giọng thì thào, sau đó đi tới chỗ Nguyệt Dạ "Hắn ở đâu? Mau nói cho ta biết hắn ở đâu?".

"Ta, ta không biết..." Nhìn cô ta vẻ mặt mê man, Nguyệt Dạ không giác nuốt nước miếng. Cô ta tới gần mang theo vài phần nguy hiểm, Nguyệt Dạ không giác đề cao cảnh giác, nói xong tùy thời chuẩn bị rời đi.

Nhưng cô gái kia chỉ đi được bốn, năm bước, thân thể liền đột nhiên như bị cái gì khống chế, chợt dừng lại, trong mắt nàng hiện lên một chút thống khổ, như có người đáng thương giãy dụa ở bên trong.

"Giúp ta tìm được hắn!" trong mắt cô gái hai giọt nước mắt lăn xuống, sau đó nhanh chóng xoay người, thân thể ở trên nóc nhà lên xuống mấy cái liền không gặp.

Tốc độ nhanh khó tin!

Nguyệt Dạ sợ run trong chốc lát, nghĩ đến ánh mắt cô ta trước khi rời đi: Tuyệt vọng, thống khổ, giãy dụa, khát vọng, tưởng niệm...

Một người sao lại có ánh mắt phức tạp như vậy?

"Giúp ta tìm được hắn"

Người gọi là Triệt nhi kia, nàng tìm ở đâu chứ?

Trong lòng có chút buồn vô cớ cùng mất mát, nàng chậm rãi đi đến Học viện Linh Ương, trong lòng vẫn nghĩ tới chuyện này, càng nghĩ càng thấy bất thường.

Rõ ràng là khuôn mặt của Bắc Nguyệt quận chúa, trên đời cũng có người tương tự, nhưng giống nhau như đúc không có nhiều, kể cả con sinh đôi cũng có điểm nhỏ khác biệt.

Nhưng cô gái kia, nàng thấy trừ ánh mắt kinh ngạc ra thì không nhìn thấy cực nhỏ điểm khác với Bắc Nguyệt quận chúa!

Nàng rất có tự tin đối với sức quan sát của mình, nếu cô gái kia không có cặp mắt bất thường, ngay cả nàng cũng không phát hiện được.

Vừa nghĩ, tòa thất tháp trong Học viện Linh Ương đã ở ngay trước mặt?