Phương Gia Tiểu Trà Quán

Chương 35: C35: Mứt hạt sen




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Dùng cối đá nghiền tôm đã lột vỏ thành bột nhão mịn, căn cứ vào lượng tôm giã nhuyễn thì thêm hỗn hợp nước và tinh bột khoai tây vào, nhào thành khối bột mới thôi.

Nàng cán khối bột nhào thành sợi dài, cắt thành từng đoạn dài bằng lòng bàn tay rồi cho vào nồi hấp. Phương Niên Niên đem phần bột đã hấp ra bên ngoài nơi thông gió phơi khô, phơi qua một đêm, đến tầm giờ này ngày mai thì cắt thành từng lát mỏng.

Đây là lúc kiểm tra kỹ năng dùng dao và thể lực, Phương Niên Niên tìm tới Phương Đại Ngưu, Phương Đại Ngưu lấy dao ra mài trước khi bắt tay vào cắt lát, ông cắt thành từng lát mỏng, độ dày gần như không chênh lệch gì.

Từng lát mỏng bỏ vào bên trong lò nướng hong khô, nếu bảo quản đúng cách thì có thể để được non nửa năm... Bình thường thì cũng không ăn hết nhiều như vậy.

Từng miếng bánh phồng tôm được sơ chế xong thì cho vào chảo dầu nóng hổi, nghe tiếng dầu nổ lốp bốp, mắt thấy từng lát bánh mỏng tang trở nên phồng lên, biến thành từng miếng bánh phồng màu hồng nhạt.

Bấy giờ là giữa trưa ngày hôm sau, Phương Niên Niên chiên mấy miếng bánh phồng tôm, cẩn thận gói kín lại, cho vào hơn nửa bầu hồ lô rồi đặt vào trong giỏ tre, xách ra bên ngoài. Mẫu thân ăn vận y phục ở nhà, đang nhỏ giọng nói chuyện với Lý thẩm, thậm chí không thèm quan tâm đến khách nhân bước vào quán, khiến Phương Niên Niên phải gấp rút bước ra chiêu đãi, rót trà, mang chút điểm tâm.

Khách nhân ngửi thấy mùi hương của bánh phồng tôm thì truy hỏi mấy câu, nghe Phương Niên Niên bảo không bán ra bên ngoài thì thôi để tâm, bắt đầu chú ý đến món điểm tâm trên bàn mình.

Trà thô được hái từ tay lão nông, thu hoạch từ hai lá nụ trên núi rồi phơi xanh, tư vị so ra thì kém trà Long Tỉnh, Bạch Trà Phổ Nhị, v.v. Sau khi ngâm nở lá trà co lại, nước trà có hơi vẩn đục, uống vào có vị đắng dai dẳng, đắng đến mức tim gan thắt lại, không khỏi cau mày, song được cái rẻ tiền, giải khát, giải nhiệt vào ngày hè, loại bỏ cái nóng trong người, là sự lựa chọn tốt nhất vào mùa xuân hè, đến mùa thu đông, các trà quán lại chọn trà hảo hạng.

"Trà này đắng thật." Khách nhân uống vào một ngụm liền nhăn nhúm cả mặt mày.

"Mời ngài từ từ thưởng thức ngọc phong nhi[1]." Phương Niên Niên cười nói.

[1] Ngọc phong nhi (玉蜂儿): còn gọi là mứt hạt sen.



Nước trà có đắng thì lại có vài miếng mứt xoa dịu.

"Cô nương, ngọc phong nhi nhà cô làm ngon thật đấy." Khách nhân nhìn ngọc phong tròn tròn, đẹp mắt tươi mới, thẳng thắn khen ngợi.

Hôm nay Phương Niên Niên làm trà bánh là ngọc phong nhi, ngọc phong nhi thường được gọi là mứt hạt sen. Hạt sen ngào một lớp đường ở bên ngoài, đầu lưỡi liếm qua, ngậm mút lấy hương vị, từng hạt đường phút chốc tan ra, tiếp đó nhai sột soạt hạt sen.

Nói đến hạt sen... Phương Niên Niên chột dạ sờ bụng, từ sau khi ăn Huyết Liên Tử, nàng cũng không có biến hoá nào, mặt mày không rạng rỡ, tinh thần không sáng lán, thậm chí trên cằm còn nổi một cái mụn nhỏ.


Nàng ăn cũng đã lâu, nói không chừng hạt sen đã hết hạn sử dụng, không có tác dụng gì lớn lao, Thẩm Hựu Dự hao hết tâm tư để có nó, chẳng lẽ chỉ được vậy thôi?

"Vẫn phải nhờ bà tìm thêm nhà khác, hậu sinh ta gặp hôm qua thật sự không được. Mặc dù ban đầu nhìn sơ qua thì ta rất thích nó, tiểu hoả tử dáng vẻ mi thanh mục tú, ánh mắt đoan chính, vừa nhìn là biết đây là một người tri thư đạt lễ, có học thức có văn hoá. Lớn hơn đại nha đầu ba tuổi, tuổi tác cũng phù hợp." Tháp Na nhỏ giọng nói chuyện với Lý thẩm, hai hàng lông mày nhíu lại, lông mày đen dày chứ không hề thưa thớt. "Thế nhưng phụ thân nó lúc thì nói tiểu hoả tử thể trạng quá yếu, gió thổi cây đổ, sau lại nói hắn keo kiệt quá, là thương nhân mà mua cái bánh nướng còn phải trả giá."

Lý thẩm cười đến nghiêng ngả, lấy tay lau khoé mắt.

Tháp Na vỗ nhẹ Lý thẩm, chính bà cũng không nhịn cười được: "Bắt bẻ thôi, ông ấy thấy ngứa mắt, dù có là phượng tử long tôn, cũng không xứng với bảo bối của ông ấy. Ông ấy nói mãi, ta nhìn cũng thấy đứa bé kia không ổn, rõ ràng là người đứng đắn, vậy mà một hồi cũng thấy hắn què quặt dặt dẹo. Bà nói xem, chuyện này là sao chứ."

Lý thẩm cười đến ôm bụng, ha ha không ngớt. Tháp Na không biết làm sao, đành lấy khăn tay nhét vào chiếc vòng ngọc bích, che phủ trước mặt: "Này này, phấn trên mặt cũng bay hết cả rồi."

Lý thẩm vội vàng lấy từ trong ngực một chiếc gương đồng to bằng túi xách, dùng gương chỉnh lại lớp trang điểm của mình, bà vuốt những sợi tóc mai ở trên thái dương, chỉnh lại trâm cài, nói: "Người làm phụ thân đều như thế, nhà ta ban đầu cũng khen tam ca nhi không dứt miệng, nói nó thông minh hơn người, ắt có tiền đồ lớn. Kể từ khi ước định hôn sự với nhị ca ta, ông ấy nhìn tam ca nhi thế nào cũng không vừa mắt, nó chỉ ăn nhiều hơn hai bát cơm là ông ấy chê nó nhục nhã, thiếu nhã nhặn rồi."

Tam ca nhi chính là biểu ca của Lý Tú Tú, hắn đứng hàng thứ ba trong số đông đảo huynh đệ.

"Bới lông tìm vết[2]."

[2] Bới lông tìm vết (鸡蛋里挑骨头): nghĩa gốc là tìm xương trong trứng, tức chỉ sự soi mói, bới móc.

"Lại chẳng."

Hai người chuyện trò một lát, Tháp Na bỗng nhiên thở dài một hơi.

Lý thẩm hỏi: "Sao đấy?"

Tháp Na nói: "Vừa nghĩ tới nha đầu xuất giá, không ở bên cạnh mình, ta liền cảm thấy không dễ chịu. Người làm phụ thân nghĩ thế nào trong lòng, ta làm sao không biết, song cũng đâu thể để nha đầu cả đời không gả đi, chỉ ở bên cạnh mình được, chuyện duy nhất phụ mẫu chúng ta có thể làm là tìm cho nó một nhà khá giả mà thôi."

"Đúng vây."

Mặc dù nữ nhi được hứa gả cho cữu gia, thân càng thêm thân, song Lý thẩm vẫn không yên lòng.

"Tìm đâu ra người vừa lòng như ý được, người hôm qua ta gặp còn không bằng Thẩm Hựu..." Tháp Na ý thức mình vừa nói điều gì, vội vàng che miệng.


"Là tiểu nhị làm ở nhà bà à?" Lý thẩm không nhận ra Tháp Na có gì không thích hợp, bà ngó trái ngó phải. "Sao không thấy nó đâu, tiểu tử kia tướng mạo anh tuấn, sống lưng thẳng tắp, khí thế hiên ngang của bậc đại trượng phu, vừa nhìn đã biết là người xuất chúng. Nếu không phải lai lịch không rõ thì đã có thể thoải mái nhận làm nữ tế[3] rồi."

[3] Nữ tế (女婿): con rể.

"Thôi quên đi." Tháp Na xua tay, rõ ràng là không có thiện cảm với Thẩm Hựu Dự, bà nói. "Nó về nhà rồi."

"Đành vậy, lai lịch bất minh thì không được đâu, vẫn nên tìm người ổn định, có thể an tâm sinh sống."

Tháp Na bỗng nhiên quay lại, thấy Phương Niên Niên rón rén đi tới.

Phương Niên Niên mỉm cười: "Con mang điểm tâm cho mọi người ăn."

"Tiểu nha đầu con dám nghe lén người lớn nói chuyện."

Phương Niên Niên hô to oan uổng: "Con không có, con vừa mới tới thôi, không nghe được cái gì cả."

Chỉ mới nghe Lý thẩm nói nhận Thẩm Hựu Dự làm nữ tế, mẫu thân chém đinh chặt sắt cự tuyệt.

Tháp Na vội vàng đẩy nữ nhi đi, từ nhỏ nàng đã thành quỷ rồi. Chờ nàng đi, bà mới nhỏ giọng nói với Lý thẩm: "Nha đầu là người có chủ ý, khi còn nhỏ đã tự biết lo cho mình, trưởng thành thì chiếu cố đệ đệ, chưa từng để ta hay phụ thân nó phiền lòng. Bởi thế mà ta càng không biết phải tìm mẫu người nào cho nó."

"Tú Tú nhà ta thì mềm như bột mì mặc người nhào nặn, nếu gả đến nhà cữu gia thì cũng yên tâm hơn. Ôi, nhưng tẩu tử đó của ta là người nói một là một nói hai là hai, nhất quyết không chứa nửa điểm sai lầm, hiện tại Tú Tú là ngoại sanh nữ[4], tẩu ấy cũng không nói gì nhiều. Nhưng sau này làm bà bà, Tú Tú của ta phải làm sao đây?"

[4] Ngoại sanh nữ (外甥女): cháu ngoại gái, tức con của chị em gái.

Hai vị mẫu thân càng trò chuyện càng thêm sầu lo, làm bậc phụ mẫu thật sự là thao thức hết lòng hết dạ.

Phương Niên Niên biết mẫu thân suy nghĩ chuyện gì, ban đầu nàng có hơi khó chịu, song từ từ nàng cũng thản nhiên tiếp nhận, thuận theo tự nhiên, nàng không có khả năng không lấy chồng. Chỉ hy vọng đối phương là một người tốt, biết nóng biết lạnh[5], một dạ một lòng, cuộc sống là do chính mình, nàng rất có niềm tin vào bản thân.

[5] Biết nóng biết lạnh (知冷知热): chỉ người giỏi giang mọi mặt.


Phương Niên Niên cho một miếng bánh phồng tôm vào miệng, nàng nhai miếng bánh xốp giòn, nhìn tờ giấy đã ố vàng, hồi lâu sau mới viết xuống hai chữ —— chiêu mộ.

...

Trấn Ô Y không lớn, chỉ cần một chút chuyện nhỏ là ngay lập tức xôn xao, các loại tin tức giống như bông tuyết truyền đến dịch trạm liên hồi, thuận lợi lọt vào trong tai Phương Niên Niên.

Lý Tú Tú quay về thì luôn ở nhà cữu cữu, tuy cữu cữu, cữu mợ không nói gì, song nàng vẫn thấy lúng túng, mặc dù họ đối xử với nàng rất tốt, nhưng dù sao cũng đâu bằng phụ mẫu thân sinh, đâu thoải mái được như ở nhà mình.

Sau khi nán lại vài ngày thì nàng liền quay về nhà. Vừa về đến nhà, nàng liền đến trà quán tìm Phương Niên Niên nói chuyện, còn năn nỉ Phương Niên Niên dạy mình làm vài món điểm tâm độc nhất vô nhị, về sau mang ra có thể khiến người khác chấn động kinh hồn.

Phương Niên Niên cũng không phản đối, nàng chưa từng tàng tư, như chuyện bánh trung thu vậy, chỉ cần ai đến giúp đỡ là có thể quang minh chính đại học lấy. Nhưng có người lại lén lút hết lần này đến làn khác, nhòm ngó qua khe cửa, khiến người ta coi thường, bản thân mình mang tâm tư keo kiệt quỷ quyệt, lại cũng xem người khác là loại người gì, phải, nàng chính là đang nói tới tiểu nhị tách ra khỏi nhà nàng lúc trước!

Lý Tú Tú mang đến tin tức mới nhất, cửa hàng bánh trung thu của nhà họ đã đóng cửa, không tiếp tục kinh doanh, sinh ý đều bị quán nhỏ nhà Trương nương tử đoạt lấy, Trương nương tử làm việc cần cù, dùng nguyên liệu hoàn hảo mười phần, ai nấy đi thăm bằng hữu thân thiết cũng mang theo một túi bánh nhân, có thể xem như một làn gió mới ở trên trấn.

Đả kích được tiểu nhân, Phương Niên Niên rất vui vẻ.

"Nếu như Trương Huyện thừa không xảy ra chuyện đó, qua ngày mai là Trương Nghi xuất giá rồi." Lý Tú Tú chống cằm, trên khuôn mặt non nớt lộ vẻ u sầu. "Thật sự không ngờ, phụ thân tỷ ấy là giang dương đại đạo, đã từng huyết tẩy một nhà, trông ông ấy không hề giống vậy chút nào."

Không phải huyết tẩy một nhà, chỉ là đồng loã mà thôi. Không phải giang dương đại đạo, chỉ là người trong giang hồ đã từng làm việc xấu mà thôi.

Phương Niên Niên phản bác trong lòng: "Người tốt đâu có khắc chữ tốt lên trán, giống như trên trán người xấu cũng đâu có chữ xấu nào."

"Hắn thì có, bọn họ đều có đấy." Lý Tú Tú nhìn ra bên ngoài bĩu môi, cười trộm nói.

Phương Niên Niên nhìn sang: "..."

Nàng đưa tay vò đầu Lý Tú Tú, Lý Tú Tú ôm đầu trốn tới trốn lui, giống như một con mèo con đang giương nanh múa vuốt, hoàn toàn không có một chút lực sát thương nào.

"Tỷ ra chào hỏi khách nhân, một lúc tỷ sẽ quay lại."

Lý Tú Tú chỉnh lại tóc tai, nàng lấy từ trong ngực ra một cái gương đồng lớn cỡ bàn tay, cùng loại với Tháp Na dùng, soi tới soi lui một hồi thì thấy cũng không có gì chỉnh lại, Phương Niên Niên chỉ là đùa giỡn với nàng, rất biết chừng mực.

Nàng nhìn về hướng Phương Niên Niên, thays nàng ấy tự nhiên thoải mái trò chuyện với hai vị quan sai, ngay cả lúc rót nước cho phạm nhân bị thích chữ lên mà mặt vẫn không đổi sắc, đến bao giờ nàng mới có phong thái tự tin như Phương Niên Niên chứ?

Xăm lên mặt là hình phạt bằng cách xăm lên người, tức xăm chữ lên trán, dùng mực than để tô, lưu lại dấu vết không thể xoá được. Phạm nhân lưu vong sẽ phải tiếp nhận xăm chữ lên mặt giống như Lâm Xung[6] từng trải qua.


[6] Lâm Xung (林冲): là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết "Thủy hử".

Hai vị quan sai cũng là người lão luyện, trên đường áp giải phạm nhân lên phương bắc sẽ thường dừng chân ở một trà quán nhỏ, uống một chén trà rồi mới rời khỏi kinh kỳ, đi về phương bắc.

Trà quán Phương gia nằm ngay trên đường lộ đi về biên quan phía bắc, người bị sung quân lưu vong, đến biên quan chăn dê sẽ đi theo đường này. Giao thông đường thuỷ ở trong kinh thành cũng rất thuận tiện, đi theo đường thuỷ xuôi nam sẽ tới Lĩnh Nam đánh cá. Hoàng đế học theo phụ hoàng, thường đày ải tù nhân đến hai địa phương này, có người còn viết chuyện này thành bài vè ——

Thảo nguyên phương bắc mênh mông,

Cừu dê làm bạn, tỏ lòng cùng ai?

Xuôi nam biển mặn sóng dày

Hỏi người đánh cá biết ngày hồi hương?[7]

[7] Nguyên văn là "Bắc thượng mang mang, thảo nguyên kiến dương. Na hạ thương thương, đại hải hữu ngư" (北上茫茫,草原见羊。南下苍苍,大海有鱼。), tạm dịch là đi lên vùng phía bắc mênh mông, trên thảo nguyên có cừu, đi xuôi về miền nam thăm thẳm, ở biển lớn có cá. Bài thơ này không trích từ tác phẩm thi ca nào mà do tác giả tự viết, lời thơ lục bát do mình tự chuyển ngữ.

Nghe hai vị sai dịch nói chuyện, hoá ra trong nhóm người bị áp tải lại có Binh Bộ Thị Lang, là vì án của Trương Huyện thừa mà bị lưu vong sung quân.

Sai dịch lúc nói chuyện lại lộ ra đôi chút thổn thức, còn tiền Thị Lang lại rất bình tĩnh, trong số một đám phạm nhân khổ sở, ông lại mang dáng vẻ như đang đi du lịch bằng công phí nhà nước.

"Tiểu cô nương, mứt sen nhà cô ngon lắm." Tiền Thị Lang lấy từ trong ngực một vụn bạc. "Mang cho ta một cân, để ta ăn từ từ trên đường đi. Lại mang cho ta thêm mấy món đi, ta đi từ trong kinh đến đây, chân thì đau, bụng cũng trống rỗng."

Xem ra là không gây hoạ đến người trong nhà, còn có tiền thu xếp trên dưới, nói không chừng qua một hai năm, thánh nhan nguôi ngoai, có thể cầu xin khoan thứ, sớm kết thúc lưu vong để quay về. Trở về thì chắc chắn không thể làm Thị Lang, nhưng vẫn có thể làm một phú ông.

Phương Niên Niên nói: "Mứt sen này không đủ một cân, với nhà ta là trà quán, không bán món mặn. Sát vách có nhà hàng, trước kia là quán ăn, hay để ta gọi tiểu nhị đến, bảo hắn mang món ăn qua đây?"

"Vậy làm phiền cô nương." Tiền Thị Lang chắp tay một cái, nhìn ông trên dưới bốn mươi tuổi, sắc mặt hồng hào, thân thể khoẻ mạnh, nghĩ đến đường đến biên quan, chịu qua bão cát, nuôi dưỡng dê bò, không biết có chịu được tới ngày quay về hay không.

Phương Niên Niên gật đầu, nàng buông khay điểm tâm ra ngoài, tìm đến tiểu nhị ở bên tiệm ăn. Lúc quay trở lại, nàng thấy một cỗ xe ngựa vải xanh chậm rãi đi đến, con ngựa kéo xe lười nhác bước đi, phía sau là một cỗ xe bò, trên xe chất đống rất nhiều hòm xiểng.

Con ngựa già không chịu đi tiếp, lão phu xe phải nhảy xuống đất, ôm đầu vuốt ve nó, thúc giục nó tiếp tục lên đường.

Trên xe nhỏ, rèm xanh bị xốc lên, một phụ nhân mặc áo vải thô, sắc mặt tiều tuỵ nói vọng ra: "Lão Trương, sao ngựa lại không chịu đi vậy?"

Phương Niên Niên nhìn thấy sau lưng phụ nhân có một gương mặt nhợt nhạt chợt loé lên, ánh mắt giống như con thỏ con bị kinh sợ, là Trương Nghi.