Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ

Chương 28: C28: Thẩm ích không đi viết thoại bản mới đúng là phí phạm nhân tài




Trong phủ tướng quân, Vệ Lê cũng vừa mới ăn sáng xong, sau đó lục lọi mọi nơi trong phòng mình nhưng không tìm ra bình thuốc. Hôm qua, sau khi bàn bạc với Thẩm Ích, hắn đã chuẩn bị sẵn thuốc sẩy thai cho nàng. Nàng suy tư cả đêm, tính hôm nay sẽ đến Vương phủ thử vận may, mặc dù nàng biết, Tam vương gia sẽ không để nàng thực hiện được.

Nhưng ai ngờ, sáng sớm hôm nay, không tìm thấy thuốc.

Thu Ca, luôn siêng năng dọn dẹp phòng, cũng không thấy đâu nữa. Vệ Lê đi dạo bộ đến bếp nhỏ và đưa nàng ấy ra ngoài. Khi nhìn thấy nàng ấy đang co rúm lại, nàng biết chuyện có liên quan đến nàng ấy rồi.

Quả nhiên, sau khi bị ép hỏi, Thu Ca nhăn nhó đáp: “Tướng quân lấy đi rồi ạ, bảo em không được nói với ngài.”

Thẩm Ích lấy đi rồi? Thế là sao?

Vệ Lê tức không có chỗ trút, nên ngữ khí có phần gay gắt: “Huynh ấy bảo em không được nói cho ta biết, vậy là em không nói cho ta biết luôn hả? Tại sao em lại nghe lời huynh ấy vậy?”

Thu Ca giương mắt cẩn thận nhìn nàng: “Em là người của phủ tướng quân, lời của tướng quân, đương nhiên... đương nhiên là phải nghe theo rồi ạ.” Đến cuối cùng, âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy được nữa.

Ha, nha đầu chết tiệt này, bị Thẩm Ích mua chuộc lúc nào vậy chứ, Thu Ca từng giúp nàng và bà nội giấu đồ ngọt hình như đã không còn nữa. Nha đầu này cũng sẽ không phanh phui chuyện đó đấy chứ?

Nhưng hiện tại Vệ Lê không có thời gian suy nghĩ đến chuyện này. Việc cấp bách nhất là tìm hiểu xem Thẩm Ích lấy thuốc để làm gì. Vì vậy, nàng vội vàng tự gọi kiệu và đi một mạch đến phủ Tam vương gia.

Bên trong phủ, Vinh Tranh cùng Thẩm Dục, đang không biết nói gì với nhau, chợt nghe tin Đại tướng quân đến gặp họ.

Cửa phòng mở ra, gió mát ùa vào dữ dội, làm áo choàng của Thẩm Ích tung bay phần phật.

Phu thê Vương gia đều nhìn Thẩm Ích với vẻ mặt phức tạp. Vinh Tranh nghiêng đầu nhìn Thẩm Dục nhưng không nhìn ra được cảm xúc gì trên mặt nàng ấy, khiến Vinh Tranh không khỏi cười khổ.


Hôm nay trông Thẩm Ích không một mực cung kính khi ở trước mặt Vương gia mà tự tại hơn đôi phần, hắn mở cửa đi thẳng vào phòng rồi lấy thuốc ra.

Thẩm Dục sửng sốt, thấy Thẩm Ích ra hiệu ý bảo tỷ đừng nói gì cả.

Thẩm Ích khẽ cuộn tròn ngón tay, nhìn thẳng vào Vương gia, nói: “Điện hạ, đa tạ sự đề bạt và công ơn nuôi dưỡng của ngài, Thẩm Ích có được ngày hôm nay, tất cả đều là do sự ban ơn của Vương gia. Nhưng ngại A tỷ vẫn không thể cùng Vương gia cử án tề mi, hôm qua đệ đã nghe Vệ Lê nói vì đứa bé mà tỷ ấy muốn tìm đến cái chết. Vậy nên, đệ nghĩ hôm nay đệ sẽ đưa tỷ ấy về nhà và ngày mai đệ sẽ viết thư trình lên cho Bệ hạ để từ quan quy ẩn.”

Sắc mặt của Thẩm Dục trắng bệch, đây đâu phải là kết quả nàng ấy muốn.

Vinh Tranh càng khó thể tin hơn, đờ đẫn đứng một bên, không biết phải làm sao.

Hôm qua sau khi Vệ Lê rời đi, thật ra Thẩm Dục không mong đợi nàng sẽ mang thuốc đến. Hiện tại, chính đệ đệ ruột thịt lại khí phách đưa thuốc sẩy thai đến trước mặt mình, nhưng thứ dâng trào trong lòng nàng lại không phải là sự vui mừng.

Không liên quan đến quyền lực của Thẩm gia, càng không liên quan đến danh dự của Thẩm Ích trong triều đình. Lúc này nàng ấy mới nhận ra mình luôn cho rằng vì sử dụng tâm cơ nên không xứng với Vinh Tranh, muốn giúp chàng sống hạnh phúc hơn cùng những người phụ nữ khác, nhưng nàng ấy chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương chàng.

Công khai phá thai ngay trước mặt chàng, Thẩm Dục không thể tàn nhẫn như vậy được.

Vinh Tranh không khỏi run rẩy, rốt cuộc là chàng đã kỳ vọng quá nhiều. Khi chàng say, là ai đã giúp chàng giải rượu lau người; khi chàng chìm trong giấc mộng, ai là người ôm chàng vào lòng không muốn buông ra; biết chàng lạnh hay ấm, lo chàng đói hay no, nhưng lại một mực không đòi hỏi sự sủng ái từ chàng?

Còn nàng ấy, nàng ấy thà chết chứ không muốn giữ lại đứa bé, nếu chàng biết từ sớm thì sẽ không ép buộc nàng rồi.

Thẩm Ích nặng nề đặt bình thuốc lên bàn, chuẩn bị rời đi: “A tỷ, nếu tỷ đã nghĩ kĩ thì uống thuốc này đi, tối nay đệ sẽ đưa tỷ đi.”


Dứt lời, hắn bước nhanh ra ngoài.

Vinh Tranh để mặc cho gió thổi qua đình viện, hồi lâu mới tỉnh táo trở lại. Tuy nhiên, chàng vẫn hơi lảo đảo đi về phía Thẩm Dục, chậm rãi cúi người xuống, nhìn thẳng vào nàng ấy.

Thẩm Dục không dám ngẩng đầu, một ngón tay khẽ vuốt bụng mình, cau mày.

Vinh Tranh gắng gượng nở nụ cười, nhưng giọng nói lại giống như một tán lá héo úa bị gió thu cuốn qua ma sát với nền đất: “Dục Nhi, ta chưa bao giờ biết…” Vinh Tranh hít một hơi thật sâu, vai sụp xuống: “Ta luôn cho rằng nàng không yêu ta, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ dù có chết nàng cũng không muốn ở bên cạnh ta. Nếu ta biết điều đó, ta đã thôi không ép buộc nàng.”

Lần đầu tiên Vinh Tranh cảm thấy toàn thân mệt mỏi như sắp rơi xuống vực sâu không đáy như này. Cánh tay chàng run rẩy chống bàn cố gắng đứng dậy “Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã bỏ thuốc vào rượu; cũng là ta bố trí cục diện trong Vương phủ; thậm chí sau này, khi Thánh chỉ ban hôn mãi vẫn chưa hoàn thiện, ta đã ám chỉ thái y chậm lại việc điều trị bệnh cho Ký Bình, để nàng có thể ở lại Vương phủ thêm một thời gian nữa. Giờ nghĩ lại, có lẽ tất cả đều là quả báo của ta.”

Thẩm Dục khó thể tin mở to mắt, cùng lúc đó, trong bụng chợt co rút đau đớn.

Rốt cuộc Vinh Tranh cũng đứng thẳng, xoay người, nhưng thân hình hơi chao đảo.

“A Tranh.” Thẩm Dục giữ eo chàng, dùng cả người ôm lấy chàng, nhưng nửa người vẫn ngồi trên ghế, chỉ cần Vinh Tranh tiến thêm một bước nữa thì nàng ấy sẽ mất đi trọng tâm và té xuống.

Cử chỉ thân mật như vậy, suốt hai mươi năm qua, Thẩm Dục chưa bao giờ làm với phu quân của mình.

Nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt hốc hác của nàng ấy, nhưng nàng ấy lại càng vòng tay ôm chặt Vinh Tranh hơn. “Hôm qua thiếp có xin đệ muội thuốc sẩy thai, nhưng không phải thiếp không muốn ở lại bên chàng, bởi lẽ thiếp cho rằng mình không xứng đáng với chàng. Thiếp cũng không phải…”


Những câu nói giải thích của Thẩm Dục không còn mạch lạc nữa, không biết Vinh Tranh có nghe không, cuối cùng không biết nàng là vì nức nở hay vì đau bụng mà cơ thể càng run lên.

Nàng nhìn thấy những ngón tay thon gầy của Vinh Tranh siết chặt trong tay áo, biết chàng đang cố gắng kiềm chế cơn giận dữ.

Đúng vậy, chàng đường đường một Vương gia, bị em rể ức hiếp như vậy thì sao có thể kìm nén được.

Thẩm Dục cảm giác được phần hông chàng hơi phập phồng, dường như đang hít một hơi thật sâu, sau đó chàng xoay người cầm lấy lọ thuốc đưa cho nàng ấy.

Thẩm Dục kiệt sức, kéo tay áo chàng và lắc đầu thật mạnh.

Vinh Tranh nhìn xuống nàng từ trên cao, rút nút đậy thuốc ra rồi lại đưa đến miệng nàng lần nữa.

Thẩm Dục đột nhiên ngẩng đầu, trở tay đập vỡ bình thuốc, theo đó là tiếng vỡ vụn chói tai. Nàng lớn tiếng nói: “Không muốn!”

Lần đầu tiên Vinh Tranh nhìn thấy Thẩm Dục luôn nhẫn nhịn cũng có lúc mạnh mẽ như vậy. Chàng hơi hoảng, nhất thời không biết để tay vào đâu.

Tuy nhiên, Thẩm Dục nhanh chóng yếu đi, màu môi lập tức nhạt dần, cơ thể ngã xuống trượt khỏi ghế.

Vinh Tranh giật mình, vội vàng cúi xuống ôm nàng vào lòng, nhưng lại thấy phần th@n dưới của nàng đang bắt đầu chảy máu như trong giấc mơ đêm qua.

Tam vương gia hốt hoảng gọi thái y. Thẩm Ích vốn đợi ngoài sân lập tức đưa thái y đã chuẩn bị sẵn sàng vào.

Vinh Tranh bế nàng lên giường, thấy nàng đau đến mức rên lên khe khẽ, hơi ấm trong lòng bàn tay cũng dần dần lạnh toát.

Thẩm Dục vẫn siết tay áo của chàng, nhìn vào đôi mắt kinh hoàng của chàng, khẽ nói: “Xin lỗi chàng, con... sẽ không sao chứ?”


Vinh Tranh sửng sốt, càng ôm nàng ấy chặt hơn: “Không đâu, có ta ở đây, ta sẽ không cho phép con có chuyện gì đâu.”

Thẩm Dục giơ tay lên lau đi giọt lệ trên khoé mắt chàng: “Thiếp thật hy vọng... sẽ là con trai.”

Vinh Tranh nắm lấy những ngón tay lạnh giá của nàng, liên tục hôn lên trán và thái dương nàng, an ủi: “Tạm thời nàng đừng nói chuyện, hãy tiết kiệm sức lực đi, sẽ không sao đâu.”

Lúc Vệ Lê chạy tới, từ xa đã trông thấy cảnh tượng vỡ trận của các thái y.

Nàng chạy chậm mấy bước đến bên cạnh Thẩm Ích, chưa kịp lấy hơi thì đã hỏi hắn lấy thuốc làm gì.

Khi Thẩm Ích kể cho nàng nghe chuyện vừa xảy ra, Vệ Lê không khỏi kêu lên: “Ký Bình à, huynh đi viết kịch bản đi, nếu không thì quá phí phạm nhân tài rồi!”

Thẩm Ích thực sự không nhìn nổi nữa, vén lọn tóc xoăn trước trán nàng sang một bên rồi nói: “Rõ ràng tỷ tỷ và tỷ phu tình thâm nghĩa trọng với nhau, nhưng luôn có một nút thắt không thể tháo gỡ được, ta không lợi dụng điều này để tỷ tỷ thấy rõ tấm lòng chân thật của mình, chẳng lẽ lại đi làm khổ đứa cháu nhỏ của mình sao?”

Vệ Lê vỗ nhẹ lên ngực, thở phào một hơi: “Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng huynh thật sự cho Dục tỷ tỷ dùng thuốc sẩy thai chứ.”

“Trước đây ta đã nhờ thái y lặng lẽ xem qua, thai của tỷ tỷ rất khoẻ mạnh nên ta mới dám dùng cách khiêu khích này.” Ánh mắt Thẩm Dịch hơi lảng tránh: “Nhưng vừa rồi ta nói hơi nặng lời, chờ tình trạng của tỷ tốt hơn ta sẽ thay nàng giải thích với tỷ ấy.”

Vệ Lê còn đắm chìm trong cảm xúc nửa mừng nửa lo, không để ý Thẩm Ích định sẽ giải thích cái gì.

Thẩm Ích nhìn nốt ruồi chu sa trên khoé mắt nàng, không khỏi thở dài thật khẽ: Hắn có thể giúp Tam vương gia, nhưng ai có thể giúp hắn đây.

Không ai giúp đỡ thật ra không phải là vấn đề lớn, mà do cô nương ngốc nghếch nào đó cứ tự cho mình là thông minh đẩy hắn ra. Không phải hắn thù dai chứ, nhưng hôm thất tịch kia nàng cứ liên tục đẩy quả cầu cho các cô nương khác. Chuyện này, chưa xong đâu.

Chuyện này không phải chỉ một cái cưỡng hôn là có thể giải quyết được.