Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ

Chương 18: C18: Đánh đòn




Dứt lời, hắn quay lưng về phía hai người, hai tay luồn vào eo và cởi… quần của mình?!

Thẩm Ích xoay người nằm lên băng ghế dài chính giữa từ đường cùng chiếc mông trần nhô cao.

Vệ Lê vội vàng che mắt, trời ơi, tuy kiếp trước nàng đã từng thấy cơ thể nam nhân rồi, nhưng kiếp này, nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi thôi!

Vả lại, đây không phải là mông của người khác, mà là mông của Thẩm Ích - ngủ cùng giường với nàng đấy, á!

Vệ Lê thật sự che kín mắt mình, ngón tay không chừa ra một kẽ hở nào. Nàng chỉ nghe “ba”, roi được rút ra, dường như vang vọng trong từ đường tĩnh lặng.

Không cưỡng nổi sự tò mò, Vệ Lê hé mắt nhìn. Nàng thấy bà nội đã tháo phần đầu uốn cong của cây gậy ra, để lộ một chiếc roi dài.

Ha, thảo nào đây là cây quải trượng tổ truyền.

Bà cụ Thẩm không hề nương tay, quật từng roi lên người Thẩm Ích. Vệ Lê thấy hắn co rúm người lại nhưng không rên lên một tiếng, trên mông nhanh chóng hiện lên từng vệt đỏ.

Thẩm Ích, một nam tử trưởng thành, phải cởi truồng chịu đòn ngay trước mặt người khác. Và người khác này còn là thê tử trên danh nghĩa của hắn. Thấy hắn căng thẳng đến vậy, nàng biết hắn đang khó xử nhường nào.

Bà cụ Thẩm còn giải thích cho Vệ Lê: “Trước đây Thẩm gia luôn kéo người vào sân đánh cho người ta xem. Như vậy người bị đánh mới có thể ghi nhớ được!”


Lực quất roi ngày càng nặng, cuối cùng Thẩm Ích khẽ rên lên một tiếng trầm khàn.

Tiếng rên kia cực nông, nhỏ đến mức hầu như không thể nghe thấy. Nhưng lúc này Vệ Lê cũng căng thẳng và giọng nói đó đột nhiên chạm vào trái tim đang căng cứng của nàng, tạo ra những gợn sóng không dứt.

Bà cụ Thẩm lại tiếp tục gắng sức đánh thêm vài roi. Vệ Lê không chịu nổi nữa, quỳ phịch xuống trước mặt bà, nức nở nói: “Bà nội đừng đánh nữa, là lỗi của con, là con không để huynh ấy đến gần...”

“Vệ Lê, nàng im miệng!” Thẩm Ích quát.

Bà cụ Thẩm thoáng nhìn nàng, hoàn toàn không tin: “Cháu dâu, bà biết con lương thiện, đừng bào chữa cho nó làm gì. Hôm nay nó không biết lỗi, ta tình nguyện không có đứa cháu trai này!”

Thẩm Ích ưỡn thẳng lưng nên Vệ Lê không nhìn thấy mặt hắn, nhưng nàng biết hắn nhất định đang nghiến chặt răng, dẫu chết cũng sẽ không kêu lên.

“Bà nội, thật sự không thể đánh tiếp được đâu, Ký Bình mới khỏi bệnh không lâu mà.” Vệ Lê quỳ đi tới chỗ Thẩm Ích, dang rộng tay che chở hắn, vừa nức nở nói.

Nghe vậy, bà cụ Thẩm mới ngừng tay, thở hổn hển: “Ký Bình, con biết lỗi chưa?”

Trong từ đường lặng ngắt như tờ, đến mức Vệ Lê có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của mình.

Vệ Lê lặng lẽ kéo tay áo Thẩm Ích: “Huynh nhượng bộ chút đi.”


Thẩm Ích giật tay áo ra, nặng nề nhìn nàng. Nhượng bộ cái gì, nàng chưa từng chịu nhượng bộ, chẳng lẽ để hắn tự sinh con à?

Trước mắt vụt qua, thêm một roi được đánh xuống, Vệ Lê nhanh tay lẹ mắt giữ lấy roi, khẩn khoản nài xin: “Bà nội, bà đừng đánh nữa mà. Ký Bình mới khỏi bệnh được mấy ngày, không thể bị đánh như thế nữa đâu ạ. Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt. Nếu làm tổn hại cơ thể Ký Bình, vậy sau này chẳng phải lại càng không có chắt trai sao ạ?”

Nghe tới hai từ chắt trai, sắc mặt bà cụ Thẩm dịu lại, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu cất roi đi. Vệ Lê đứng dậy, vừa nhìn mặt bà lựa lời nói, vừa cuốn roi lại và lặng lẽ nhét vào gậy.

“Bà nội, bà trút giận và cũng đánh rồi, coi như thôi đi ạ. Con xin cam đoan với bà, những gì đêm nay Ký Bình nói chỉ là nói nhảm thôi. Sao bà có thể không có chắt trai được chứ ạ? Nội à, đêm nay mệt mỏi rồi, nội về nghỉ ngơi đi được không ạ?” Nàng nháy mắt, nhẹ nhàng dụ dỗ.

Bình tĩnh lại, bà cụ Thẩm biết tính tình cháu mình, sợ đánh thêm cũng không ích gì nên đành nhìn hắn với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rồi hậm hực về phòng.

Lúc Vệ Lê vòng về, Thẩm Ích đã ngã từ trên ghế xuống.

Nàng vội chạy tới dìu hắn, nhưng hắn đã dùng tay trái nắm ngược lại cổ tay nàng. Vừa bị hắn quát nên Vệ Lê vẫn còn sợ hãi, nhưng chợt thấy hắn nhẹ nhàng xoè bàn tay nàng ra, lật đi lật lại xem xét rồi cau chặt mày: “Thấy roi đến, nàng không biết tránh à, còn chạy lên bắt làm gì!”

Vệ Lê nhìn tay mình, lòng bàn tay non mềm cũng có một vết đỏ, mới đầu nàng không cảm thấy đau nhức, lúc này mới thấy rát.

Thẩm Ích kéo quần lên, đang định đứng dậy, nhưng có lẽ do lớp vải dính chặt vào phần da thịt rướm máu, khiến hắn phải khựng người lại.

“Sao vậy, sao vậy?” Vệ Lê đứng dậy dìu hắn, nhưng bị hắn đẩy ra. Vệ Lê hết cách, đành phải theo sát trái phải, vừa đi vừa dừng, vất vả lắm mới về tới sân, phải nhờ Mặc Phong dìu mới có thể vào phòng được.


Bây giờ làm ầm ĩ, để cho người dưới nhìn thấy sẽ không tốt, nên Vệ Lê tự mình lấy thuốc, pha chút nước ấm rồi trở về phòng. Nhưng vừa mới quay qua tấm bình phong Tiêu Hà đuổi theo Hàn Tín trong đêm trăng, nàng chợt thấy Thẩm Ích đứng đó với động tác nắm lấy rèm giường cùng vẻ mặt rất kỳ lạ.

Vệ Lê ngẫm nghĩ, rồi hỏi: “À... Huynh cần mời đại phu tới khám không?”

Thẩm Ích lập tức quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm, nói: “Bị thương ở chỗ đó thì khám kiểu gì?”

Vệ Lê bĩu môi, cúi đầu: “À... Cũng đúng.” Khoé mắt thoáng thấy Thẩm Ích vịn ván giường, rồi ngồi xuống… cực kỳ khó khăn?

“Huynh?” Vệ Lê vừa phát ra một âm tiết, đã nghe Thẩm Ích trầm giọng nói: “Tới đây.”

“Tới... đó làm gì?”

Dù ngoài miệng rất kháng cự, nhưng chân không dám không di chuyển.

Khi nàng chỉ còn cách Thẩm Ích một sải tay, Thẩm Ích đột nhiên đưa tay bế nàng lên rồi kéo nàng ngồi lên đùi mình.

“Này! Huynh làm gì vậy...” Bình sứ nhỏ trong tay “cốc cốc cốc” lăn xuống dưới giường. Vệ Lê chưa kịp làm gì thì trên mông đã bị đánh nhẹ.

“Này này này!” Vệ Lê quay đầu nhìn hắn, đáy mắt rưng rưng cùng vẻ mặt xấu hổ và giận dữ.

Thẩm Ích ngoảnh mặt làm ngơ, ấn vai nàng, tiếp tục không nhẹ không nặng đánh vào hai bờ m ông tròn trịa kia.


“Hu hu hu.” Vệ Lê sắp bật khóc đến nơi, đã sống hai kiếp nhưng nàng chưa từng mất mặt như vậy. Đôi chân nàng liên tục quẫy đạp như cá mắc cạn.

Nàng lập tức hô to xin tha: “Ta sai rồi, ta sai rồi! Xin huynh hãy tha cho ta đi!”

Thẩm Ích vẫn không suy suyển, hơi ngẩng đầu nhìn xuống cơ thể nhỏ nhắn mảnh dẻ của nàng. Mới nãy bà nội nổi giận như vậy mà nàng còn không chịu nhượng bộ, bây giờ lại dễ dàng nhận lỗi như thế. Từ khi hai người thành thân đến nay, đây là lần đầu tiên hắn không mềm lòng thuận theo vì nước mắt của nàng, trái lại liên tục đánh xuống.

Lần này Vệ Lê hoàn toàn mặc kệ, dốc hết sức lăn ra ngoài, ngã ngồi xuống đất.

Thật ra nếu hắn mạnh tay thì không sao, nhưng hắn cứ không nhẹ không nặng lướt qua mông nàng khiến nàng cực kỳ nhột, vô thức muốn uốn éo người.

Nàng cố gắng chớp mắt mấy lần, khó khăn lắm mới ngăn nước mắt lại được. Trên lông mi dài của nàng dính vài giọt nước, Thẩm Ích thấy thế thì trong lòng tê rần.

Sau cùng, hắn vẫn làm nàng khóc rồi.

Trên chiến trường đối diện với thiên quân vạn mã, hắn luôn có lòng tin; trên triều đình, trước những sự mỉa mai và áp bức, hắn luôn không hề sợ hãi; nhưng khi một mình đối diện với kiều nương xinh đẹp này, hắn lại cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết.

Hắn không hiểu tại sao Vệ Lê luôn lúc lạnh lúc nóng với hắn. Nàng đồng ý lời cầu thân của hắn, quan tâm chăm sóc khi hắn bị sốt, để hắn nhầm tưởng rằng trong lòng nàng cũng có hắn.

Nhưng hoá ra từ đầu đến cuối, chỉ một mình hắn đơn phương tình nguyện mà thôi.

Hắn xấu hổ và giận dữ đến mức cũng muốn nàng nếm thử cảm giác đó, nhưng cuối cùng hắn lại bị đánh bại bởi những giọt nước mắt của nàng.

Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng Thẩm Ích đành phải quay sang nơi khác, thở dài nặng trĩu: “Không cãi nhau nữa, ngủ đi.”