Phò Mã Gian Manh

Chương 79: Ngoại truyện 2




Edit: -BG- (Hằng Đoàn)

Beta: Legi (Giang Phong)

Ta là Tiêu Khanh Điệp, tam công chúa Tiêu Quốc.

Trên có hoàng tỷ nhiếp chính, dưới có hoàng muội thông minh, ta bị kẹp ở giữa, không cao cũng chẳng thấp nên không có ai chú ý đến. Ta không thích cảm giác không được chú ý tới, nhưng lại không thể làm gì.

Mẫu phi của ta chỉ là mỹ nhân, địa vị trong hậu cung không cao, may thay hầu hết phi tử trong hậu cung đều sinh nữ nhi, nếu không ta và mẫu phi khó có thể sống qua ngày.

Ta thân là công chúa, mỗi tháng sẽ được nhận bổng lộc hai ngàn lạng bạc ròng, ngoài ra không hề có phụ cấp. Trong hoàng gia, nhất định phải duy trì thể diện, cho nên ta không thể không tìm cách khác.

Qua năm năm kinh doanh, ta sở hữu bảy tám cửa hiệu có thu nhập ổn định trong thành, cải thiện đáng kể cuộc sống của ta và mẫu phi.

Ta gặp Sài Thiều là do tình cờ.

Trước khi thành thân với ta, hắn được biết đến là một tên công tử ăn chơi trác táng, là con thứ của Vân Huy giáo úy, trên có huynh trưởng bị tàn tật, không thể luyện võ nên đi theo nghề thương, từng có vài lần làm ăn buôn bán với ta. Sài Thiều đi theo ca ca hắn tới tiệm của ta, tuy ta chưa từng giáp mặt, nhưng ta rất có ấn tượng với hắn.

Lần đó, ta đến Võ Tiến khảo sát nguyên vật liệu, Sài Thiều mang theo Hương Nhi thị tỳ thân cận từ nhỏ của hắn bỏ trốn. Nói dễ nghe là đi du sơn ngoạn thủy, nói trắng ra, chính là bỏ trốn. Lúc đầu hắn không biết ta là ai, chỉ nói là muốn đi cùng đoàn xe của chúng ta, còn ta thì lại biết hắn nên đã đồng ý.

Trên đường đi, Hương Nhi chăm sóc Sài Thiều hết sức tận tình, ngay cả chuyện ăn cơm uống nước cũng đều tự mình đưa đến tay hắn. Là một tỳ nữ thì nàng ta rất hợp, nhưng làm người yêu của vị công tử bỏ trốn thì ta cảm thấy không xứng. Mà Sài Thiều cũng không hề tỏ vẻ quá trân trọng Hương Nhi. Lúc ấy ta cũng không để ý nhiều tới bọn họ, cho đến khi đoàn xe tới Lỗ Phàm, binh mã Sài gia đã đuổi tới.

Dẫn đầu là người đã từng có vài lần làm ăn với ta – Sài đại công tử. Hắn thấy thủ lĩnh đoàn xe là ta, liền xuống ngựa hỏi ta trên đường đi có gặp đệ đệ của hắn không, ta rất thẳng thắn mà nói cho hắn biết, đệ đệ của hắn đang ở trong đoàn xe.

Có thể là bởi vì ta không cảm nhận được tình cảm nam nữ chân thành giữa hai người họ, hoặc cũng có thể ta nghĩ rằng Sài Thiều sẽ không trở mặt với người nhà chỉ vì một cô nương bình thường như vậy. Kết quả là, Sài Thiều và Hương Nhi đồng thời bị bắt, còn ta thì tiếp tục gấp rút lên đường.

Đại khái qua khoảng hai mươi mấy ngày, ta đã đi nghiên cứu xong nguyên vật liệu ở Võ Tiến, sau đó trở lại kinh thành. Vừa mới xuống xe, chưa kịp bước vào phủ thì có một người xông ra từ phía sau cây hòe cổ thụ trước cửa, bộ dáng hung thần ác sát như thể muốn băm ta thành trăm mảnh. Hắn ta luôn miệng nói ta đã hại chết Hương Nhi của hắn, bắt ta phải trả lại Hương Nhi cho hắn.

Ta lạnh lùng nhìn Sài Thiều bị hộ vệ của ta giữ lại. Ta nể giao tình giữa ta và huynh trưởng của hắn nên không thèm so đo, thả hắn đi. Sau đó liền phái người đi tìm hiểu một phen mới biết, thì ra sau khi Sài Thiều và Hương Nhi bị bắt về Sài phủ, lấy lý do Hương Nhi quyến rũ thiếu gia nên bị Sài gia phạt đánh rồi đuổi khỏi phủ. Bởi vì nàng ta thân cô thế cô, một mình ở kinh thành nên ngày thứ hai sau khi bị đuổi ra khỏi phủ đã chết ở ven đường.

Ta thật sự cảm thấy tiếc nuối cho thảm kịch này, nhưng nếu Sài Thiều đổ tất cả tội lỗi lên đầu ta thì ta quá là oan uổng rồi.

Từ sau lần đầu tiên Sài Thiều được ta thả đi, ngày nào hắn cũng đến trước cửa gây rối. Đợi ở ngoài phủ không thấy ta thì đến tiệm tìm, gây sự hết lần này đến lần khác, phá hỏng nhiều mối làm ăn của ta.

Ta vốn thấy hắn đáng thương, cũng không muốn so đo nhiều với hắn, nhưng công việc buôn bán là kế sinh nhai của ta và mẫu phi, ta cực kỳ cố chấp đối với việc kiếm tiền, không thua gì hắn đối với Hương Nhi. Huống chi, ta thật sự không cảm thấy hắn yêu Hương Nhi như lời nói của hắn, cái loại tình yêu giữa nam và nữ kia vốn không hề được thể hiện ra từ hắn. Nói cách khác, hắn chỉ lệ thuộc vào Hương Nhi, lệ thuộc vào trách nhiệm chăm sóc hắn hằng ngày một cách tận tình chu đáo của nàng ta mà thôi. Điều đó đã khiến hắn sinh ra ảo giác không thể rời bỏ người này.

Hắn năm lần bảy lượt phá hỏng việc buôn bán của ta, khiến ta rất tức giận, cho nên không cần lịch sự với hắn nữa, thấy hắn tới cửa liền đuổi, đuổi không đi, liền đánh!

Lại không nghĩ đến, mặc dù tên Sài Thiều này là một công tử vô tích sự, nhưng tính khí rất cố chấp, bị đuổi bị đánh cũng không chịu đi, suốt ngày kêu gào muốn ta cho hắn một câu trả lời hợp lý!

Ta có thể cho hắn câu trả lời nào chứ? Chẳng lẽ bắt ta đền mạng cho một tỳ nữ vô danh Hương Nhi kia sao? Vớ vẩn!

Chuyện giữa hai chúng ta được truyền vào hoàng cung rất nhanh. Theo lời đồn thổi, không phải kể rằng hằng ngày Sài Thiều đều tới gây rối, tam công chúa xua đuổi còn không kịp... mà là, hằng ngày Sài Thiều – con trai thứ của Vân Huy giáo úy - dây dưa trước cửa phủ tam công chúa, quấn chặt lấy tam công chúa, có thể thấy được đó là hắn thật lòng ái mộ, mặc dù tam công chúa chán ghét nhưng không nhẫn tâm xua đuổi, có thể thấy hai người đã nảy sinh tình cảm, gắn kết như keo sơn.

Keo cái gì? Sơn cái gì?

Vào đúng thời điểm mà ta vẫn chưa lý giải được lời đồn thổi kia thì Trì Nam đã bảo tiểu hoàng đế hạ một đạo thánh chỉ cho Vân Huy giáo úy, ban hôn cho Sài Thiều và tam công chúa Tiêu Khanh Điệp.

Vân Huy giáo úy vốn đang lo lắng cho tiền đồ của con trai, đột nhiên lại nhận được thánh chỉ, phải nói là ông ta vui mừng sắp phát điên rồi, gặp người nào cũng khoe sắp được kết thân với hoàng tộc.

Cứ như vậy, ta và Sài Thiều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao đã bị dẫn tới hỉ đường rồi.

Cuộc sống cũng không hề trở nên yên ổn sau hôn sự đó. Sài Thiều bị trói ép thành thân, oán hận trong lòng càng sâu, mỗi ngày đều lấy tiền bạc trong phủ công chúa đi ra ngoài đánh bạc, sau khi thua sạch sẽ mới trở về phủ.

Ta cực kỳ tức giận, mắng cũng đã mắng rồi, cảnh cáo cũng đã cảnh cáo rồi, nhưng đều vô dụng, đã như vậy, chỉ còn lại "đánh" nữa mà thôi.

Hắn thua một lần, ta liền đánh hắn một trận, hắn càng thua càng nhiều, ta càng đánh càng mạnh. Mối quan hệ giữa hai người vốn đã không tốt đẹp gì, nay càng trở nên tồi tệ thêm.

Có một ngày, lúc ta rảnh rỗi không có việc làm, ngồi ở lương đình trong phủ xem sổ sách. Xuân về hoa nở, cây cối trong vườn um tùm rập rạp, cản ánh mặt trời chói mắt, gió mát phất phơ khiến cho tâm trạng ta hết sức vui vẻ và sảng khoái.

Xuyên qua đám cây cối thưa thớt, ta thấy một Sài Thiều với diện mạo hoàn toàn khác.

Có lẽ là con chó của người làm trong phủ đẻ con, Sài Thiều ôm hai con chó mới đẻ trong ngực, tay kia cầm một miếng bánh ngọt, trêu chọc. Khoảnh khắc ấy, ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, chiếu vào khuôn mặt vốn trẻ tuổi tuấn dật của Sài Thiều, hơn thế hắn còn nở nụ cười ấm áp khi chơi đùa với lũ chó con. Dường như ta cảm thấy toàn bộ thế giới đột nhiên sáng bừng lên, trái tim tĩnh lặng từ trước đến nay của ta lại bị ánh sáng rực rỡ kia tác động, khiến ta rung động không ngớt.

Thậm chí ta còn đang suy nghĩ, nếu như, ta nói là nếu như, Sài Thiều dùng vẻ mặt dịu dàng rạng ngời như vậy mỉm cười với ta, lúc ấy ta sẽ có cảm giác như thế nào? Nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Đây là lần đầu tiên ta sinh ra ý niệm muốn có được "hạnh phúc" từ Sài Thiều.

Chỉ cần có ta ở trong phủ, Sài Thiều liền không từ thủ đoạn gây sự nào, như thể công việc mỗi ngày của hắn chính là chọc giận ta vậy. Cho dù ta cố ý tránh, cố ý nhẫn nhịn, cố ý coi thường, nhưng hắn vẫn luôn có thể tận dụng mọi thứ để chọc tức ta.

Số lần ta xuống tay với hắn càng ngày càng ít, dần dần bắt đầu ít tiếp xúc với hắn hơn, cho đến một lần kia, hắn thật sự chọc ta nổi giận ngút trời.

Hắn lén mang mấy món chí bảo trong phủ công chúa ra ngoài, thua toàn bộ ở sòng bạc. Ba bảo vật này là do ta bỏ ra rất nhiều nhân lực và vật lực mới có được, vô cùng có ý nghĩa với ta.

Ta phái người đi bắt hắn về, thậm chí còn bắt luôn cả người đã cho hắn mượn tiền đánh bạc là đại phò mã Chu Phú, đồng thời cũng là tướng công của Trì Nam. Ta quyết định nhân chuyện lần này, triệt để phân cách rõ ràng với Sài Thiều.

Hắn trước sau như một la lối om sòm, thậm chí còn mang cả Hương Nhi đã qua đời ra khiêu khích ta. Ta vừa đau lòng, vừa rất tức giận, hận không thể dùng roi xiết cổ hắn cho đến chết.

Hắn bị đánh ngất đi, ta ôm hắn khóc rống lên, trái tim đau dớn như muốn vỡ nát. Nếu như ta có thể ngất thay Sài Thiều, ta sẽ làm mà không hề có chút do dự.

Khổ sở như vậy đối với hai người mà nói đều là sự hành hạ. Ta không biết thế nào là yêu, Sài Thiều không biết thế nào để được yêu, hai người căn bản là ở trên hai con thuyền, không chung một đường.

Ta muốn buông tay, muốn nhanh chóng kết thúc tình cảm ngoài dự liệu này, bởi vì cứ tiếp tục quấn lấy nhau thêm nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Đại phò mã bị ta bắt tới là một người chất phác tốt bụng. Ngày ấy hắn nói với ta rất nhiều, giảng giải cả chuyện tình cảm giữa nam và nữ cho ta. Đêm hôm ấy, hình như ta đã hiểu ra rất nhiều.

Theo phương pháp của đại phò mã, ta thử tiếp cận Sài Thiều, dùng sự dịu dàng ngày trước chưa từng có để đối xử tử tế với hắn.

Đại phò mã nói đúng, Sài Thiều có bản chất của con lừa, dắt không đi đánh không lùi, thích nữ nhân dịu dàng, mà nếu không dịu dàng, cũng phải biết suy nghĩ cho hắn, một nữ nhân luôn đặt hắn ở trong lòng.

Ngày trước, ta hết đánh rồi lại mắng hắn, tuyệt đối không thể nói là dịu dàng, đoạn thời gian tránh né và coi thường hắn, theo ý hắn, đó chính là không để hắn vào trong lòng.

Hai chúng ta cũng chưa bao giờ nói chuyện, cũng không hiểu thế nào là yêu. Nhưng thật ra ngay từ lúc lần đầu tiên hắn muốn phân cao thấp với ta ở bên ngoài phủ công chúa thì hắn đã động tâm rồi, mà ta cũng đã sớm rơi vào tay giặc từ cái lần ánh mặt trời chiếu chói chang vào lúc ban trưa ấy...