Phật Tứ Diện

Chương 5: C5: Ánh sáng đã tắt




Editor: Gấu Gầy

Trong phòng họp rộng rãi và sáng sủa vẫn tỏa ra mùi da mới sau khi trang trí.

"Tiểu Tiêu, đây là những dự án tốt được lựa chọn sau khi đánh giá sơ bộ, phù hợp với định hướng phát triển chiến lược Quỹ đầu tư mạo hiểm Phẩm Phong của chúng ta và có tiềm lực thị trường. Cậu xem thử đi, nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ cho người bên dưới xác nhận kế hoạch đầu tư và tiến hành thẩm định."

Mấy bản kế hoạch kinh doanh dày cộp được đẩy đến trước mặt Phàn Tiêu, ông lão vừa mới nói chuyện lại ân cần nói: "Những tài liệu này rất phức tạp, nếu cậu không kiên nhẫn đọc thì ký một chữ là được."

Phàn Tiêu ngồi bên cạnh ông lão, hơi rũ mắt, trong mắt hiện lên bóng tóc loà xoà trên trán. Hắn cười nhẹ một tiếng, tiếng cười dễ chịu vang khắp văn phòng rồi tan biến.

Chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa thay thế thần sắc tối tăm không rõ vừa rồi. Giọng nói của hắn rất dễ nghe, hiện giờ hắn đang dùng nó để thương lượng.

"Phó tổng Hứa, khi làm việc hãy gọi chức danh, nếu không sẽ gây phiền phức cho nhân viên."

Ông lão được gọi là phó tổng Hứa nhíu mày, ngay sau đó liền bật cười ha hả, giống như một người lớn cưng chiều tiểu bối, mọi chuyện đều làm theo ý của hắn.

"Vậy thì nghe theo Tiểu Tiêu, à, không đúng, nghe theo Phàn tổng." Ông đẩy những tài liệu cần ký kết về phía Phàn Tiêu, "Phàn tổng, tài liệu này?"

Phàn Tiêu tỏ ra cảm kích nhưng lại không để ý đến tài liệu trong tay, ánh mắt quét qua từng người tham dự cuộc họp, cuối cùng hỏi: "Ai là người phụ trách bộ phận hành chính?"

Sau một hồi im lặng, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đứng dậy từ chỗ ngồi cuối cùng, thấp thỏm nói: "Phàn tổng, tôi là người phụ trách bộ phận hành chính."

"Xin hỏi anh một chút." Phàn Tiêu mang theo nụ cười, nhưng khi nhìn kỹ lại không chạm đến đáy mắt, "Trong nước tổ chức hội nghị từ cấp quản lý bộ phận trở lên, có bao giờ đặt ghế của tổng giám đốc cùng chỗ với nhân viên không?"

"Điều này..." Người phụ trách hành chính bị điểm danh nhanh chóng liếc nhìn ông lão bên cạnh Phàn Tiêu, mím môi kiên trì đáp lại, "Công ty chúng ta từ trước đến nay luôn xếp chỗ ngồi như vậy."

"Từ trước đến nay?" Phàn Tiêu nhíu mày, "Theo tôi được biết đây là lần đầu tiên công ty chúng ta tổ chức hội nghị thường lệ chính thức phải không? Hơn nữa anh mới chỉ nhận chức được hai tháng."


Ngón tay của thư ký cuộc họp dừng lại trên bàn phím, căn phòng lâm vào không gian yên lặng.

Thấy không có ai lên tiếng ủng hộ, người phụ trách bộ phận hành chính lưng đẫm mồ hôi, đành phải sửa lại lời nói: "Lần này là do tôi sơ suất, lần sau chắc chắn sẽ điều chỉnh chỗ ngồi theo yêu cầu của Phàn tổng."

Phàn Tiêu cười nhẹ, không quá để ý: "Không nghiêm trọng đến vậy, tôi mới vừa trở về nước, có rất nhiều việc cần phải tìm hiểu, cảm ơn sự anh đã chỉ giáo, ngồi xuống đi."

Một câu nói, còn khiến người ta cảm thấy lạnh gáy hơn là trách mắng trực tiếp. Mọi người vô thức nhẹ nhàng thở ra, thu hồi ánh mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám có ý muốn xem kịch nữa.

"Về những tài liệu này, tôi sẽ xem xét kỹ lưỡng." Cuối cùng Phàn Tiêu đề cập đến việc chính, "Cũng không thể để cho Phó tổng Hứa ở cái tuổi này còn phải lao tâm lao lực."

Hắn đứng dậy, kết thúc hội nghị thường lệ đầu tiên chỉ kéo dài năm phút.

"Hôm nay họp đến đây thôi, giám đốc đầu tư lát nữa mang những tài liệu dự án này đến văn phòng cho tôi, à đúng rồi, làm phiền mang luôn cả những dự án không được chọn đến, lúc rảnh rỗi tôi sẽ lật xem, củng cố thêm nền tảng chữ Hán."

Nói xong, người đàn ông cao lớn dẫn đầu rời khỏi văn phòng, không thấy ánh mắt lạnh lẽo của ông lão ở phía sau.

Văn phòng của Phàn Tiêu hướng về phía tây, không phù hợp với quan niệm của những người chủ doanh nghiệp Trung Quốc thích ngồi hướng bắc nhìn về phía nam.

Ban ngày, rèm cửa dày dặn được kéo xuống, trong phòng chỉ bật một bóng đèn. Trên bàn làm việc đặt hai chồng kế hoạch dày cộm, một chồng là dự án đã được đánh giá sơ bộ thông qua, một chồng đã bị loại bỏ.

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng lướt qua hạng mục đã được đánh giá, cầm lên bản kế hoạch đã bị loại bỏ.

Lật qua vài bản, ánh mắt của Phàn Tiêu dưới ánh đèn mờ ảo chợt dừng lại, hắn nâng bản kế hoạch dự án mới cầm trên tay lên trước mắt.

Trên bìa kế hoạch ngoài tên dự án còn có tên công ty gửi đến và biểu tượng doanh nghiệp, Phàn Tiêu suy nghĩ một lúc, vươn tay mở ngăn kéo bên phải bàn làm việc.

Lật giở một số đồ vật linh tinh, hắn tìm được một tấm danh thiếp, kẹp giữa hai ngón tay đặt lên trên bản kế hoạch, dòng chữ tương tự lập tức gặp nhau.


"Công ty trách nhiệm hữu hạn dược phẩm Bác Hải." Môi mỏng nhẹ nhàng phát ra vài chữ, Phàn Tiêu bất chợt cong khóe môi, "Suýt chút nữa tôi đã quên anh rồi, nhưng anh lại chạy đến tìm tôi."

Hắn để bản kế hoạch còn chưa đọc vào một chồng khác, danh thiếp thì tiện tay vò thành một cục ném vào thùng rác, mơ hồ có thể nhìn thấy một chữ "Du".

Du Thư Lãng nhận được điện thoại của Phàn Tiêu khi anh đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị tan làm.

Tiếng chuông điện thoại reo lên một lúc, Du Thư Lãng cầm điện thoại lên, dự đoán trước ba đến năm nguyên nhân mà người đàn ông gọi đến, sau đó mới trượt biểu tượng màu xanh lá.

"Kha Khun Kha, Du tiên sinh."

Sau hai tháng, giọng nói trầm ấm và quyến rũ kết hợp với âm mũi mềm mại một lần nữa vang vào tai Du Thư Lãng, khiến anh bất chợt nhớ đến mùi khói thuốc nhàn nhạt lan tỏa trong không khí và nụ cười ôn hoà trên gương mặt người đàn ông lúc quẹt diêm. Du Thư Lãng cảm thấy bệnh nghề nghiệp của mình không có thuốc chữa, vừa rồi anh thậm chí còn đang suy nghĩ cách đối phó với cuộc gọi của Phàn Tiêu.

"Xin chào, Phàn tiên sinh." Giọng anh khá thoải mái, "Sao lại gọi điện thoại cho tôi?"

Tiếng cười bất lực vang lên từ đầu dây bên kia: "Làm sao bây giờ, tôi lạc đường rồi." Giọng điệu làm nũng giống như tình nhân, "Mà trong thành phố này, tôi chỉ có một người bạn là Du tiên sinh."

Du Thư Lãng hơi đưa điện thoại ra xa, nghĩ rằng kỳ thực mình cũng không sai, trước khi nghe điện thoại của người đàn ông này quả thực nên chuẩn bị trước tâm lý cho mọi thứ, bao gồm cả việc chịu đựng sự dịu dàng đa tình trong tiếng Thái của đối phương.

Khi Du Thư Lãng nhìn thấy Phàn Tiêu, đã gần một giờ sau đó. Anh đậu xe bên lề một đoạn đường đất, hạ cửa sổ, thò nửa người ra ngoài, cười nói với người đàn ông đang tựa vào chiếc siêu xe bên cạnh: "Làm sao anh có thể để mình lạc ở đây chứ?"

Người đàn ông nhún vai theo kiểu Tây phương: "Tôi cũng không biết, cảm giác mình luôn theo dõi hướng dẫn của GPS, nhưng vẫn chạy vào ngõ cụt, lạng vòng vòng rồi lạc đến đây."

Du Thư Lãng mở cửa xe bước xuống, đá dưới chân cọ xát vào đế giày da mềm mỏng. Anh đi đến bên cạnh Phàn Tiêu, phát hiện hắn trong ngày hè tháng bảy vẫn còn mặc áo gió.

Dù dáng vẻ cao ráo đẹp trai, nhưng vẫn khá kỳ lạ.


"Trời lạnh lắm sao?" anh hỏi.

Chiếc áo gió buông lơi được Phàn Tiêu quấn chặt vào mình: "Ở quốc gia nhiệt đới lâu ngày, không chịu nổi cái lạnh sớm tối ở đây."

Du Thư Lãng gật gật đầu, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, một giờ lái xe khiến anh phải hút thuốc, nhưng anh lại không có thói quen hút thuốc trong xe.

"Muốn hút một điếu không?" Sau khi thấy Phàn Tiêu lắc đầu, anh cắn điếu thuốc vào trong miệng, thuận miệng hỏi: "Lần trước ở sân bay cũng là lạc đường à?"

Phàn Tiêu phản ứng một chút, cười đáp: "Đúng thế, tôi bẩm sinh không nhạy bén với phương hướng, hay lạc đường lắm, ở Thái Lan cũng vậy."

Du Thư Lãng ngậm điếu thuốc, nhướng mày tự nhủ: Với diện tích đất nước Thái Lan, muốn lạc đường cũng cần phải có kỹ năng mới được.

Gió chiều muộn thổi qua cánh đồng, mang theo mùi hương của cỏ cây tràn về phía hai người, cỏ dài cây cao xào xạc, mây trôi nơi chân trời nhuộm lên một màu sáng nhạt.

"Thực ra, đôi khi lạc đường cũng là một chuyện thú vị." Phàn Tiêu dồn hết trọng lượng cơ thể lên chiếc xe, tay phải đặt lên cổ, làm động tác duỗi người một cách lười biếng: "Có thể thấy nhiều cảnh vật khác nhau."

Hắn hất cằm về phía một cái cây lớn gần đó: "Anh xem, ở đó có một tổ chim, trong lúc đợi anh, tôi thấy có một chú chim non lông chưa mọc đầy rơi khỏi tổ."

Du Thư Lãng thoạt đầu còn thấy hứng thú, ánh mắt quét qua cành lá rậm rạp, nhưng khi nghe đến cuối, tay kẹp điếu thuốc của anh hơi khựng lại, quay đầu nhìn người vừa nói.

Miêu tả sự thật khách quan, ngôn ngữ không có gì sai. Việc một người đàn ông không thể hiện sự cảm thông với cái chết của một chú chim non cũng không hề đáng trách. Điều kỳ lạ nằm ở giọng điệu bình thản thậm chí có chút hâm mộ trong lời nói của Phàn Tiêu, khiến trong lòng Du Thư Lãng dâng lên một cảm giác khó tả.

Ánh mắt của Phàn Tiêu vẫn dừng trên ngọn cây kia: "Anh nghĩ nó rơi xuống vì bất cẩn đúng không? Anh đã nghe qua cách giải thích trong thế giới động vật chưa?"

Du Thư Lãng đứng cạnh Phàn Tiêu, tựa vào xe, nhả ra một hơi khói thuốc rồi hỏi: "Thế giới động vật giải thích thế nào?"

"Chim non rơi khỏi tổ, 90% khả năng là do anh chị em của nó tranh giành thức ăn, đẩy nó ra ngoài, cũng có thể là do cha mẹ nó thiên vị con khác hơn, không muốn vì nó mà lãng phí thức ăn gian nan tìm được." Ánh mắt Phàn Tiêu lóe lên tia sáng kỳ lạ, nhưng khi quay đầu nhìn Du Thư Lãng, ánh sáng ấy nhanh chóng bị giấu đi, "Anh đoán xem tình huống nào xảy ra?"

Du Thư Lãng không muốn tiếp tục chủ đề này, nhìn những đám mây dần dần phai sắc nói: "Chúng ta đi thôi, còn phải trở về nữa."

"Anh không cứu nó sao? Con chim non kia có lẽ vẫn còn chưa chết." Phàn Tiêu đột nhiên hỏi.


Du Thư Lãng chắc chắn lần này mình không nhìn nhầm sự dò xét và lạnh lùng trong ánh mắt Phàn Tiêu, anh từ tốn hỏi: "Cứu như thế nào? Đưa nó trở lại tổ? Nó sẽ không bị đẩy ra nữa sao?"

Phàn Tiêu cúi người, nhìn ngang tầm nhìn với Du Thư Lãng, giọng điệu u ám: "Anh cũng biết cho dù có đưa chim non trở lại, nó vẫn khó tránh khỏi số phận, vậy tại sao anh vẫn muốn cứu đứa trẻ kia? Chẳng lẽ cứu nó, nó sẽ không còn phải chịu đựng bệnh tật, sẽ khỏe mạnh hay sao?"

Du Thư Lãng: "!!"

Điếu thuốc gần như cháy hết kẹp giữa ngón tay làm bỏng tay anh, nhưng Du Thư Lãng lại không hề cảm thấy gì! Anh nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, cảm thấy áp lực nặng nề chưa từng có. Người đàn ông với khuôn mặt ôn hoà và nụ cười thân thiện bây giờ lại mang ánh mắt lạnh lẽo, giống như biển cả giữa đêm đông giá lạnh, sâu thẳm bên dưới chắc chắn là những con sóng dữ.

"Cuộc sống luôn phải để dành một tia hy vọng, không phải sao?" Du Thư Lãng kiên định nhìn Phàn Tiêu, "Huống chi tôi ở ngay bên cạnh đứa trẻ! Có thể cứu mà không cứu, không phải là nhân từ, mà là sự tàn nhẫn phá hủy lương tâm bản thân và lương tri xã hội!"

"Đại Đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn mươi chín*. Thiên Đạo thiếu một, chính vì để lại một đường sinh cơ, có phải không?" Trong lời nói nhẹ nhàng, ánh mắt lạnh lẽo của Phàn Tiêu giống như thuỷ tinh bị đập vỡ, hắn lại lấy lại vẻ hiền lành từng có, cười nói, "Nói ra hơi ngại, nhưng tôi vẫn muốn nói với anh, công ty của tôi đã trả tiền viện phí cho đứa trẻ kia, nên nó có thể sẽ lớn lên khỏe mạnh."

(*Đại Đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn mươi chín: câu này xuất phát từ "Kinh Dịch", ý nghĩa nói rằng, quy luật vận hành và phát triển của sự vật giữa trời và đất (tức là đại đạo) tổng cộng có năm mươi, nhưng sự biến hóa của thiên mệnh (thiên đạo) chỉ có bốn mươi chín, thiếu sót một cái, đó chính là thiên cơ, biến số.)

Nói xong, hắn ngồi xổm xuống, nhìn Du Thư Lãng từ khoảng cách rất gần: "Vì vậy, cảm ơn Du tiên sinh lúc đó đã quyết đoán và dũng cảm, chính anh đã cho đứa trẻ một con đường sống."

"!! "

Cách quá gần, Du Thư Lãng thậm chí cảm nhận được hơi thở ấm áp từ mũi miệng Phàn Tiêu, anh sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, trái tim như bị một lực khổng lồ nắm chặt rồi bất ngờ buông lỏng. Trước tin tức đáng mừng như vậy, phản ứng đầu tiên của anh không phải là vui mừng, người đàn ông trước mặt giống như ngọc thạch ôn nhuận và thiện lương, nhưng lại luôn khiến anh cảm thấy khó lường và không thể nắm bắt.

"Chúng ta đi thôi, tôi đói lắm rồi." Phàn Tiêu nói với Du Thư Lãng đang trầm mặc: "Tối nay tôi mời Du tiên sinh ăn tối, để bày tỏ lòng biết ơn của mình."

Du Thư Lãng cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, anh áp xuống những gợn sóng trong lòng, nắm chặt tàn thuốc trong tay, thản nhiên nói: "Tối nay tôi còn công việc, hẹn ngày khác đi."

"Công việc? Đẩy nhanh dự án mới?"

"Làm sao anh biết?"

Ráng chiều cuối cùng cũng tan biến, ánh sáng mờ phai nơi chân trời bị bóng tối nuốt chửng....

—------