Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 46: Thi thể Sở Mộ Vân




Yến Trầm quay đầu nhìn gã: "Ngươi đang nói dối. "

Lăng Huyền mỉm cười: "Ta cần gì phải nói dối?"

Câu hỏi xé nát tầng giấy mỏng trước mặt Yến Trầm, khiến y nhìn rõ sự thật bị che giấu kia.

Lăng Huyền không cần thiết phải nói dối, gã không phải y. Đối với chuyện hủy diệt một người gã không có hứng thú.

Nếu không phải gã chờ mong Thần Thú thức tỉnh chỉ sợ sẽ không nói chuyện này.

Phẫn nộ không lừa y, vì gã không có động cơ gì để nói dối.

Như vậy.... Tất cả đều là sự thật.

Chuyện Băng Linh Thú và Mạc Cửu Thiều ở chung hôm đó bại lộ trước mặt y.

Nhưng sự thật so với những gì y nghĩ lại khác xa.

Đau đớn trong nháy mắt phóng đại, từ kim đâm biến thành lưỡi dao sắc bén đâm vào tim y. Y thậm chí còn có thể nhìn thấy chất lỏng đỏ tươi chói mắt chảy ra, trong lòng y tràn đầy sự hối hận không cam lòng.

Hắn yêu y.....

Người hắn thích chính là y.....

Nhưng nếu thích y thì vì sao hắn lại có thể dung túng, vì sao không ghen ghét, vì sao không muốn độc chiếm, vì sao....

Đó là Sở Mộ Vân.

Cái tên này chui vào trong đầu Yến Trầm, giống như búa tạ gõ tỉnh y.

Sở Mộ Vân, Sở Mộ Vân, Sở Mộ Vân.

Đời trước hắn bị Ngạo mạn tra tấn thành bộ dạng kia, bị lừa gạt phản bội, nhân sinh cũng đều bị phủ nhận, nhưng hắn cuối cùng vẫn chọn... Dùng sinh mệnh bảo hộ Ngạo mạn.

Đây là Sở Mộ Vân, tình yêu của hắn hoàn toàn bất đồng.... Chỉ cần yêu một người, cho dù phải trả giá hết tất cả hắn đều cam tâm tình nguyện.

Cho nên người lúc này Sở Mộ Vân yêu là y.

Y đã khát khao từ lâu, cho rằng cả đời cũng không có được lại không ngờ chính mình lại làm mất.

Một năm ngắn ngủi, y không ngừng hồi tưởng ngày tháng y sống chung với Băng Linh Thú. Băng Linh Thú ngoan ngoãn, trong mắt tiểu thú nhân lưu luyến, cho dù bị thương tổn nhưng vẫn không ngừng chờ mong. Đến cuối cùng.... Cuối cùng hắn hỏi y.

"Nếu Sở Mộ Vân sống lại, ngài sẽ theo đuổi hắn sao?"

"Hắn sẽ yêu ngươi, nhất định sẽ."

Lúc đó tiểu thú nhân có tâm tình gì khi nói lời này?

Hắn có ý gì?

Lúc này Yến Trầm đã hiểu.

Đó không phải sự ghen ghét dơ bẩn, mà là.... Lời chúc phúc tốt đẹp.

Hắn không phải vì Mạc Cửu Thiều mà làm Sở Mộ Vân sống lại, mà là vì y. Hắn thậm chí biết thân thể mình sẽ bị đoạt đi, nhưng hắn vẫn muốn thực hiện ước nguyện của y.

Cho nên cuối cùng tiểu thú nhân muốn y theo đuổi Sở Mộ Vân.

Ôm chút chờ mong hèn mọn cuối cùng, hy vọng dù linh hồn biến mất cũng có thể ở bên y.

Một chuyện lại một chuyện, một đoạn kí ức lại một một đoạn kí ức, phác họa thành một tấm lưới lớn khiến đế tôn Đố kỵ vẫn luôn vô tâm vô tình cảm thấy trái tim đau nhức.

Y chưa từng cảm kích dưới tình huống mọi chuyện luôn rõ trong lòng bàn tay, nhưng hiện tại....

Không hề mất đi mà là do y đẩy đi!

Buồn cười, thật buồn cười!

Yến Trầm nhắm mắt, sắc mặt như sương lạnh nổi lên gân xanh dữ tợn. Lần thứ hai mở mắt ra, đôi mắt tím tối xuống, giọng nói y khàn khàn: "Đi, đến Không Trúc Lâm. "

—— y muốn đoạt lại Băng Linh Thú thuộc về mình.

Lại nói đến hai ngày trước, Sở Mộ Vân theo Mạc Cửu Thiều rời khỏi Chiếu Mai Sơn.

Dựa theo giả thiết, mỗi bước chân của hắn đều tràn đầy lưu luyến, nhớ nhung đến tinh thần hoảng hốt, trong mắt ẩn hơi nước, hiển nhiên trong lòng đều là chủ nhân Chiếu Mai Cung.

Mạc Cửu Thiều ngồi với hắn, y sai người chuẩn bị điểm tâm cùng với trà. Tất cả đều là đồ tiểu thú nhân thích, đáng tiếc hắn không thèm nhìn một cái.

Mạc Cửu Thiều rót cho hắn một tách trà, sương trắng nhẹ nhàng bay lên, quanh quẩn trong thùng xe trấn an tinh thần.

Tiểu thú nhân hơi thả lỏng, hắn quay đầu nhìn Mạc Cửu Thiều, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Đa tạ tôn thượng."

Mạc Cửu Thiều nhìn hắn: "Nếu thích Yến Trầm thì sao phải rời khỏi y?"

Thân thể tiểu thú nhân cứng đờ, hắn cầm chén trà uống một ngụm, sau đó nhìn chằm chằm chiếc lá xanh trong tách trà gốm, nhẹ giọng nói: "Nhưng y không thích ta."

Mạc Cửu Thiều: "Không thích ngươi ngươi liền từ bỏ? "

Đôi mắt tiểu thú nhân vì nhiệt khí mà hơi ướt át: "Ta thích y nên ta hy vọng y có thể vui vẻ. "

Mạc Cửu Thiều không nói gì.

Tiểu thú nhân cười nhẹ: "Cầu mà không được rất khó chịu, ta hy vọng y sẽ không phải trải qua cảm giác đó. "

Mạc Cửu Thiều: "Cho nên ngươi muốn thành toàn cho y?"

Tiểu thú nhân: "Đúng vậy. "

"Nhưng ngươi có từng nghĩ, nếu ngươi mãi mãi ở bên y, y có lẽ sẽ yêu ngươi. "

"Không thể nào. " Tiểu thú nhân cuối cùng cũng ngẩng đầu đối diện với Mạc Cửu Thiều, đôi mắt lam nhạt trong suốt như sau cơn mưa trời lại sáng, trước sau không có chút chật vật.

Hắn mở miệng, tiếp tục nói: "Ta sẽ vĩnh viễn yêu y."

Lời này của hắn hơi khó hiểu nhưng kỳ diệu là Mạc Cửu Thiều lại hiểu: "Vì vậy ngươi cho rằng Yến Trầm cũng sẽ vĩnh viễn yêu Sở Mộ Vân? "

Tiểu thú nhân mỉm cười: "Đúng vậy, ngài không phải cũng vậy sao? "

Gặp gỡ người kia, yêu, xây cho mình một nhà giam, không có chìa khóa, không thể ra ngoài, cũng.....vĩnh viễn không ra ngoài.

Trong xe trở nên trầm mặc.

Trong đầu, Linh bảo bảo an tĩnh như gà: "QAQ! Đều đáng thương! "

Sở Mộ Vân: "......"

Linh: "Tình yêu thật đáng sợ!"

Sở Mộ Vân: "....."

Linh: "Ta thà cả đời làm doc2.0."

Sở Mộ Vân rất muốn nhắc nhở nó đây là nhiệm vụ.

Nhưng mà đối với tình cảm phong phú của Linh bảo bảo, cho dù nói đang diễn kịch cũng không có tác dụng gì.

Ừm.... Sở Mộ Vân bỗng nhiên nghĩ.

Có nhiều lúc, Linh tuy là hệ thống nhưng còn giống người hơn cả hắn.

Chỗ ở của đế tôn Lười biếng rất huyền diệu, gọi là 'Không Trúc Lâm' nhưng đây không phải là rừng mà là một cô đảo. Hơn nữa cô đảo này cũng không cố định mà thường xuyên đổi vị trí. Cho nên những người điên cuồng muốn xin thuốc không thể tìm thấy tung tích của y.

Nhưng Mạc Cửu Thiều tìm y quá dễ dàng.

Vì bọn họ đã có ước định.

Bước vào Không Trúc Lâm, Sở Mộ Vân bất động thanh sắc để lại dấu vết.

Đây là để Phẫn nộ tìm đến cửa.

Trò hay sao? Nhiều người mới náo nhiệt.

Không Trúc Lâm vô cùng yên tĩnh, tất cả người hầu đều cụp mi rũ mắt, cực kỳ an tĩnh, một chút cảm giác tồn tại cũng không có.

Quân Mặc vẫn còn đang bế quan.

Luyện chế Hoàn Hồn Đan cần rất nhiều thời gian, bất quá tính ngày thì ngày mai có thể xong.

Sở Mộ Vân đi theo người hầu về phòng, nhìn thanh niên nằm trên giường gỗ, cảm xúc của hắn rất phức tạp.

Nhìn thấy thi thể của mình gì đó.

Thật cmn quỷ dị!

Cho nên....

Sở Mộ Vân: "Linh, lần sau chúng ta thử tan xương nát thịt đi." Như vậy sẽ không có thi thể.

Linh nhỏ giọng nói: "....Sẽ rất đau."

Sở Mộ Vân: "......"