Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 783




Chương 783

Trình Thư Nghỉ cúi đầu, ghé vào bên cạnh Tô Ninh Kiều rồi òa khóc nức nở. Cô cũng không biết mình lấy đâu ra lắm nước mắt như thế nữa, chúng cứ tràn ra như lũ vỡ bờ, không sao kiểm soát nổi. Còn Tô Ninh Kiều cũng không biết phải an ủi cô thế nào, đành vỗ nhẹ lưng cô…

Đến khi khóc mệt rồi, tâm trạng cũng bình tĩnh lại, cô mới ngẩng đầu nhìn Tô Ninh Kiều.

“Thư Nghi, những năm qua con sống tốt không?” Tô Ninh Kiều khẽ hỏi, trong mắt là sự áy náy rõ rệt. Nếu không do bà, sao Thư Nghỉ phải mất bao năm thì mới quay về với cuộc sống của mình được chứ.

“Con ổn lắm ạ, còn mẹ thì sao?” Trình Thư Nghi đưa tay lau nước mắt còn vương lại, hỏi câu hỏi tương tự.

“Mẹ cũng rất ổn, những năm qua, anh trai con vẫn luôn tìm người chăm sóc mẹ.”

“À, con… Trình Thư Nghỉ định nói thêm gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.

Sau khi nỗi xúc động và buồn bã lúc mới gặp qua đi, Trình Thư Nghỉ nhận ra giữa cô và Tô Ninh Kiều là sự xa lạ và khoảng cách do năm năm mang lại, tiếng khóc của cô hồi nãy cũng như lời từ biệt với quá khứ.

“Lần này Trình Nam Quyền cũng về à?” Cuối cùng Tô Ninh Kiều vẫn là người hỏi trước.

“Vâng” Trình Thư Nghi khẽ gật đầu: “… Dì, giờ sức khỏe của dì thế nào rồi ạ?”

©ô định gọi mẹ, nhưng khi nghĩ đến việc Trình Thu Uyển mới là con gái ruột của Tô Ninh Kiều, hơn nữa bà càng yêu thương Trình Thu Uyển hơn, cô lại bất giác cảm thấy lúng túng và xa cách.

Hồi nấy khi chưa nghĩ đến chuyện này, cô có thể dễ dàng gọi được. Nhưng bây giờ cô lại không nói nổi nữa, sau cùng cô vẫn chọn cách xưng hô bằng kính ngữ.

Thấy cách xưng hô của Trình Thư Nghỉ với mình thay đổi, Tô Ninh Kiều cảm thấy rất đau lòng nhưng cũng không nói được gì Đúng là bà không phải mẹ cô, hơn nữa còn lén thay đổi cuộc đời cô, cô không trách bà đã là bao dung lắm rồi, sao bà có thể chịu được tiếng “Mẹ” của cô chứ?

“Sức khỏe của dì vẫn cứ thế, được ngày nào thì hay ngày đấy thôi.” Tô Ninh Kiều bình tĩnh nói, bao năm qua, bà đã không hy vọng gì nữa rồi Nghe thấy thế, Trình Thư Nghỉ hơi sốt ruột, sao Tô Ninh Kiều lại có thái độ tiêu cực với bệnh tật như thế chứ, chỉ hại người thôi.

“Những năm qua Trình Thu Uyển không tới thăm dì à? Hai người đã làm kiểm tra để ghép tủy xương chưa? Dì phải mau chóng phẫu thuật mới được!”

Nghe thấy Trình Thư Nghỉ nói thế, trong mắt Tô Ninh Kiều lóe lên vẻ mất mát rõ rệt, cũng không nói gì. Trông thấy thế, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Trình Thư Nghi, không thể nào chứ?

“Chẳng lẽ Trình Thu Uyển không muốn hiến tủy xương cho dì à?”

Cô tức giận hỏi, thầm nghĩ Trình Thu Uyển không đến nỗi tàn nhẫn như vậy với cả mẹ ruột mình chứ.

“Không, không phải thế đâu.” Tô Ninh Kiều vội xua tay, cuống quýt nói: “Thu Uyển bận quá, không có thời gian, con bé bận quá thôi chứ không phải con bé không muốn đau, các cháu đừng hiểu lầm con bé.”

Lời giải thích cuống quýt của Tô Ninh Kiều càng khẳng định suy đoán của cô, Trình Thư Nghỉ cười khẩy. Bận à? Bận đến mức có thời gian ra biển du lịch nhưng không có thời gian cứu người mẹ đang nguy kịch của mình ư?

Tuy cô đã được chứng kiến từ lâu, nhưng sự nhẫn tâm của Trình Thu Uyển vẫn thay đổi nhận thức của cô lần nữa. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thấy ai tuyệt tình như vậy.

Nhìn Tô Ninh Kiều yếu ớt đến mức dường như chỉ chạm nhẹ một cái là vỡ tan trước mặt mình, Trình Thư Nghỉ nhíu chặt mày. Nếu cứ trì hoãn ca phẫu thuật cấy ghép tủy xương thế này, có lẽ Tô Ninh Kiều sẽ không chịu nổi mất.

Nhưng cô phải đi tìm Trình Thu Uyển ư? Nghĩ đến người phụ nữ độc ác bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích kia, Trình Thư Nghi hơi do dự.

Trong lúc đang lưỡng lự, Trình Thư Nghỉ nghe thấy điện thoại trong túi vang lên. Sau khi lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi, cô lập tức mím môi.

Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay, cuộc gọi này tới từ Trình Thu Uyển.