Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 781




Chương 781

Nghe thấy Cố Mặc Ngôn hỏi về Manh Bảo, Trình Thư Nghỉ lại nhớ đến việc anh ép cô phá thai năm đó.

“Không liên quan gì đến anh hết” Cô hất tay Cố Mặc Ngôn ra, lạnh lùng nói rồi lập tức quay người rời khỏi đại sảnh. Loại người này không có tư cách nhắc đến Manh Bảo, càng không có tư cách làm ba Manh Bảo!

Cô có thể bỏ qua những chuyện khác, chỉ riêng chuyện này thì không. Cô không bao giờ tha thứ cho Cố Mặc Ngôn, không bao giờ!

Thấy Trình Thư Nghỉ rõ ràng vừa mới mềm mỏng hơn sau khi nghe anh bày tỏ, giờ thì lại lạnh lùng với anh, Cố Mặc Ngôn nhìn Hà Kim Minh bằng ánh mắt sắc lẹm. Chẳng lẽ Trình Thư Nghi thích người đàn ông này thật à? Bằng không, tại sao anh ta vừa xuất hiện là cô đã tránh xa anh ngay chứ.

Khác với khí thế đáng sợ từ Cố Mặc Ngôn, tâm trạng của Hà Kim Minh tốt hơn hồi nãy không biết bao nhiêu lần. Anh ta nở nụ cười chiến thắng với Cố Mặc Ngôn rồi rời đi theo Trình Thư Nghi Chỉ còn Cố Mặc Ngôn đang giận dữ đứng đó, anh đá bay băng ghế bên cạnh…

Nghe thấy tiếng “Rầm’ rất lớn sau lưng, Hà Kim Minh càng cười tươi hơn.

Sau chuyện này, mọi người cũng không còn tâm trạng để tiếp tục vui chơi nữa nên du thuyền đã về điểm xuất phát trước hai ngày.

Trình Thư Nghỉ đưa Manh Bảo về nhà họ Trình nhưng không thấy Trình Nam Quyền đâu. Cô hỏi người giúp việc mới biết, thì ra Trình Nam Quyền đi đón cô rồi.

Nghĩ đến việc có lẽ họ đã lướt qua nhau trên đường về, cô vội lấy điện thoại ra gọi cho Trình Nam Quyền.

“Thư Nghị, giờ em đang ở đâu?” Giọng nói sốt ruột của Trình Nam Quyền vang lên ở đầu dây bên kia “Anh, em về nhà rồi, anh mau về đi ạ.”

“Em ở nhà à?” Giọng Trình Nam Quyền rất mừng rỡ, sau đó anh †a lại lo lắng hỏi: “Em và Manh Bảo không sao chứ?”

“Không sao, chúng em ổn ạ” Trình Thư Nghỉ không ngờ Trình Nam Quyền đã biết chuyện này.

“Không sao là tốt rồi, giờ anh về nhà ngay, hai đứa chờ anh ở nhà nhé” Trình Nam Quyền nói rồi lập tức cúp máy, đổi hướng chạy về nhà.

Chưa đầy mười phút sau, xe của Trình Nam Quyền đã về tới nhà họ Trình.

“Cậu ơi!” Manh Bảo nhào vào lòng Trình Nam Quyền, cười tươi rói, nhưng Trình Nam Quyền thì lại không cười, trên mặt anh ta chỉ có vẻ lo lắng. Anh ta cẩn thận kiểm tra Manh Bảo, hỏi dồn dập: “Cháu không sao chứ? Không bị thương đúng không? Cháu thấy khó chịu ở đâu không?”

“Anh, chúng em không sao thật mà, anh đừng lo lắng.”

Sau khi cô liên tục nhấn mạnh với Trình Nam Quyền rằng họ không sao, lông mày đang nhíu chặt của Trình Nam Quyền mới giãn ra, nét mặt yên tâm hẳn. Tô Thư Nghỉ nhìn mà xót cả lòng, hình như bao năm qua, cô luôn khiến anh trai phải lo lắng cho mình.

Sau khi ở nhà mấy ngày, Manh Bảo đã hoàn toàn quên đi nỗi sợ hãi hôm trước, ngày nào cũng hoạt bát như lúc bình thường.

Chuyện này khiến Trình Thư Nghỉ vẫn luôn lo rằng Manh Bảo sẽ bị ám ảnh cũng thấy yên tâm.

Một ngày nọ, khi đang ăn sáng, Trình Thư Nghỉ nhắc đến một chuyện với Trình Nam Quyền.

“Anh, em muốn đi thăm mẹ em.” Từ sau khi về nước, cô vẫn chưa gặp Tô Ninh Kiêu, không biết sức khỏe của bà bây giờ ra sao?

*Ù, có cần anh đi cùng em không?” Sau bao năm không gặp, Trình Nam Quyền sợ cô bỗng dưng thấy gượng gạo khi gặp Tô Ninh Kiều.

Nghĩ đến việc Trình Nam Quyền gần như bận tối tăm mặt mũi vì chuyện của công ty, Trình Thư Nghỉ cũng không muốn chiếm.

dụng thời gian có hạn của anh ta nữa.

*Không cần đâu ạ, em tự đi được, anh cứ lo chuyện của công ty đi”