Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 107




CHƯƠNG 107

Không sai, Tô Ninh Kiều một tay nuôi Tô Thư Nghi lớn lên, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, bà là người hiểu rõ Tô Thư Nghi nhất. Nếu con bé thích ai, ví như Cố Gia Huy năm đó, bà thật sự chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.

Lúc này Tô Ninh Kiều mới thoáng thả lỏng, nhưng vẫn không quên dặn dò: “Tốt rồi! Thư Nghi, con phải đồng ý với mẹ, chờ tìm được cơ hội thích hợp thì ly hôn với cậu ta đi.”

Thật ra Tô Thư Nghi chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn với Cố Mặc Ngôn. Không cần biết ước nguyện ban đầu khi hai người kết hôn là gì, cũng bỏ qua thân phận của Cố Mặc Ngôn. Nếu đã cưới, trừ khi Cố Mặc Ngôn yêu cầu, bằng không cô sẽ không chủ động đề nghị ly hôn.

Nhưng nhìn gương mặt tái nhợt van nài của Tô Ninh Kiều trước mắt, lòng cô chợt mềm nhũn, cuối cùng vẫn buông lời: “Vâng, con đồng ý với mẹ.”

Lúc này Tô Ninh Kiều mới thở phào một hơi, nhưng lại không nhịn được áy náy: “Thư Nghi, đều do mẹ liên lụy con. Con ly hôn một lần thì sau này muốn tìm người trong sạch cũng khó…”

Ánh mắt Tô Thư Nghi thoáng động, ôm lấy Tô Ninh Kiều nói: “Không sao đâu mẹ, chỉ cần có mẹ ở bên là con vui lắm rồi.”

Tô Thư Nghi dỗ Tô Ninh Kiều ngủ, đang thu dọn đồ đạc định rời đi thì thấy một túi văn kiện trên tủ đầu giường, không khỏi sửng sốt.

Cái này hình như do Cố Mặc Ngôn mang đến, anh quên cầm đi sao?

Tô Thư Nghi bỏ văn kiện vào túi xách, rời khỏi phòng bệnh.

Ở bên kia, Cố Mặc Ngôn điều khiển xe lăn lên ô tô, Dương Tùng Đức bên ghế phó lái giật mình: “Cậu Cố, sao anh đi lâu thế? Không phải quay lại phòng bệnh lấy văn kiện à?”

Cố Mặc Ngôn không trả lời.

Dương Tùng Đức tò mò quay đầu đánh mắt nhìn thử, thấy khắp người Cố Mặc Ngôn tản ra khí lạnh, anh ta lập tức sợ ứa mồ hôi toàn thân.

Chuyện gì thế này? Không phải vừa rồi cậu Cố còn vui vẻ lắm à? Sao lên lấy cái văn kiện xong lại như nuốt cả tảng băng thế, đúng là dọa chết người ta.

Mười phút sau, Tô Thư Nghi cũng bước vào xe, đưa văn kiện cho Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, anh quên cái này ở phòng bệnh của mẹ à?”

Cố Mặc Ngôn không đưa tay nhận văn kiện trong tay Tô Thư Nghi mà nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu như đầm nước, không nhìn ra cảm xúc.

Tô Thư Nghi bị anh nhìn cũng thấy sợ, không khỏi cẩn thận thăm dò: “Cố Mặc Ngôn?”

Cố Mặc Ngôn nhìn cô gái nhỏ trước mặt thấp thỏm, bên tai lại như văng vẳng lời anh vô tình nghe được khi trở lại phòng bệnh lấy văn kiện…

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Con kết hôn với anh ấy là vì mẹ thôi, chứ con không có loại tình cảm đó với anh ấy đâu.”

Ha.

Đối diện mẹ mình thì thẳng thắn thành khẩn ghê thật.

Tuy rằng anh đã sớm biết nguyên nhân cô gái này kết hôn với mình, nhưng lúc này chính tai nghe thấy cô nói trắng ra vẫn khiến anh không nhịn được phiền muộn.

Đáng chết.

Có vẻ như anh ngày càng dễ dàng bị cô nàng Tô Thư Nghi này ảnh hưởng tới cảm xúc rồi.

“Tô Thư Nghi.” Cố Mặc Ngôn vẫn không nhận văn kiện, chợt lạnh giọng lên tiếng: “Em muốn ly hôn với anh à?”

Dương Tùng Đức ngồi trên ghế phó lái nghe xong câu này lập tức hãi đến mức suýt đập đầu vào kính chắn gió.