Ôn Kiều Ngã Vào Lòng Tôi

Chương 37: C37: Chương 37




Không ít người cũng đang cầm điện thoại quay Ôn Kiều, nghe cô gái nọ hỏi thì cũng mồm năm miệng mười hỏi thăm.

Ôn Kiều tê rần cả đầu, cô chẳng thể nào tự nhiên nổi khi bị một đống người vây quanh, còn giơ điện thoại quay như vậy. Cuối cùng, cô chọn nhìn cô gái vừa hỏi mình. Cô gái này thoạt trông cũng mới đầu hai mươi, mặt tròn, tóc ngắn ngang vai, đeo kính gọng đen to bản đang thịnh hành hiện nay, trông cô ấy rất đáng yêu, như một đứa trẻ vậy. Ôn Kiều chỉ nhìn mỗi cô gái này nên bình tĩnh hơn hẳn, nhẹ nhàng mỉm cười với cô ấy rồi trả lời: "Chị cũng không biết nữa, anh ấy chỉ là một trong các khách hàng đến quán ăn của chị thôi. Bây giờ thấy mọi người kéo tới đây như vậy, chắc có lẽ anh ấy sẽ không quay lại nữa đâu."

Hy vọng câu này của cô sẽ làm đám đông giải tán, chủ yếu Ôn Kiều lo lắng đám người này xúm lại sẽ làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của mình.

Ôn Hoa đang nấp sau vĩ nướng kế bên, đeo găng tay dùng một lần vào để chuẩn bị làm việc, nghe thấy câu này thì không kìm được thò đầu ra dòm Ôn Kiều. Trong lòng cậu ấy, Ôn Kiều là một người vô cùng ngay thẳng, dịu dàng, đẹp người đẹp nết, đã vậy còn cực kỳ tháo vát. Đây là lần đầu tiên Ôn Hoa thấy Ôn Kiều nói dối người khác, hơn nữa còn nói dối một cách cây ngay không sợ chết đứng, không hề chột dạ chút nào như vậy.

Nghe Ôn Kiều nói thế, cô gái phản bác lại ngay: "Nhưng hồi nãy có anh trong quán bảo anh đẹp trai đó là bạn của chị mà!"

Ôn Kiều ngay lập tức quay ngoắt sang, lia cho Ôn Hoa một ánh mắt sắc như dao. Không ngờ mình lại dính đạn, cậu ấy chắp tay tỏ vẻ xin tha mạng với Ôn Kiều, đồng thời nở nụ cười đầy chột dạ, còn rụt người về sau.

Ôn Kiều không còn cách nào khác, chỉ đành tự xông pha ra trận cứu lấy mình. Cô quay đầu lại, mỉm cười với cô gái: "Anh ấy thường đến đây nên cũng xem như khách quen ấy mà."

Cô gái kia lại gặng hỏi: "Chị ơi, em thấy trên mạng có người nói chị là bạn gái anh ấy đấy ạ!"

Cô nàng này mở miệng là "chị ơi", "chị hỡi", nói năng rất lễ phép và lịch sự, nhưng những câu hỏi của cô ấy lại chẳng e dè chút nào.

Ôn Kiều vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường, cười hòa nhã: "Tin đồn thôi em."

Cô gái hỏi tiếp: "Thế chị có biết tối nào anh ấy cũng đến đây là để chờ ai không ạ?"

Ôn Kiều cười trừ, ôn hòa nói với tất cả những người đang vây quanh quán ăn của mình: "Ngại quá, tôi phải làm việc rồi, nếu mọi người muốn chờ thì có thể đợi chúng tôi bày bàn ghế ra ngồi chờ, chỉ cần đừng quấy rầy chúng tôi làm ăn buôn bán là được. Cảm ơn mọi người."

Thái độ của Ôn Kiều nhã nhặn như thế, đám đông xúm lại đây cũng ngại làm phiền cô làm ăn, tất cả đều tự động tản đi chỗ khác.

Chỉ có cô gái nọ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cố chấp tìm hiểu đến cùng, còn theo Ôn Kiều vào tận quán, cười tít mắt và bảo: "Chị, bọn em đến đây ăn đồ nướng, nhân tiện hỏi chị mấy câu ấy mà."

Ôn Kiều xoay người kêu Ôn Hoa: "Ôn Hoa, các em bày bàn ghế ra đi." Sau đó ngoảnh đầu gọi Chu Mẫn nấp ở đằng sau suốt từ nãy đến giờ: "Chu Mẫn, lại đây cho các em ấy gọi món." Dứt lời, cô khẽ mỉm cười với cô gái nọ: "Các em ra ngoài ngồi trước đi, muốn hỏi gì thì chờ chị xong việc rồi hỏi được không? Còn nữa..." Ôn Kiều liếc mắt nhìn chiếc điện thoại liên tục nhắm camera về phía mình mà cô ấy đang cầm: "Đừng quay chị nữa được không? Cảm ơn em."

Đến tận bây giờ Ôn Kiều vẫn còn giữ nụ cười khách sáo trên môi, điều đó làm cho cô gái có phần xấu hổ. Cuối cùng cô ấy cũng tự giới thiệu bản thân: "Dạ chị, em theo lĩnh vực truyền thông cá nhân, có hơn một triệu fan theo dõi, em quay video xong đăng lên mạng cũng sẽ giúp cho quán đồ nướng của chị luôn. Chị chỉ cần phối hợp, trả lời một vài câu hỏi của em thôi, chút nữa em sẽ quay các món ăn trong quán của chị để cho chị ạ. Hơn nữa, chị ăn ảnh lắm, thật đấy ạ, chị trong video đẹp lắm, nên chị đừng ngại nha!"

Lời nói của cô gái nhanh chóng làm Ôn Kiều xiêu lòng. Đương nhiên cô biết việc marketing quảng bá thương hiệu đóng vai trò quan trọng nhường nào trong ngành ẩm thực.

Trước đó, quán lẩu tự phục vụ nhỏ nằm chéo ở bên kia đường đã thuê các blogger ẩm thực quay video check-in, giúp quán lẩu vốn kinh doanh không khấm khá mà cũng chẳng hẩm hiu bỗng chốc trở nên nổi như cồn, nghe nói chỉ mất mấy trăm ngàn để thuê làm truyền thông. Sau đó Tạ Khánh Phương cũng bắt chước làm theo, tiêu mấy chục ngàn tệ để thuê một blogger ẩm thực có mấy trăm ngàn fan theo dõi đến đây quay video quảng bá, có điều không có hiệu quả cho lắm. Tạ Khánh Phương bảo làm vậy không đáng với số tiền đã bỏ ra, không thu hút nhiều khách bằng video của Hạ Trừng.


Có khách hàng cũng từng mách nước Ôn Kiều rằng, đồ ăn trong quán rất ngon, tìm thêm một KOL nữa để quảng bá thì chắc chắn tiếng tăm của quán sẽ lan xa. Ôn Kiều cũng từng đi hỏi giá cả thị trường, phát hiện ít nhất phải trả đến mấy chục ngàn tệ. Cô tiếc của, lại có vết xe đổ của Tạ Khánh Phương, thế nên cô bỏ luôn suy nghĩ đó, thà chậm mà chắc còn hơn.

Còn bây giờ có cơ hội quảng bá quán ăn miễn phí, tất nhiên cô sẽ không từ chối rồi!

Thế là sau khi xem tài khoản blogger truyền thông của cô gái nọ, cô vờ như trầm tư một lát rồi gật đầu đồng ý: "Được, thế em muốn hỏi gì thì hỏi đi."

Cô gái cười tươi rói: "Em muốn hỏi về anh đẹp trai kia đó ạ. Chị có biết anh ấy tên gì không?"

Ôn Kiều lắc đầu: "Chị không biết. Lúc nãy chị cũng nói rồi đấy, anh ấy chỉ là khách quen ở quán bọn chị thôi, làm sao chị biết tên anh ấy được?"

Với hiểu biết của cô về Tống Thời Ngộ, anh chắc chắn không muốn bị nhiều người chú ý, do đó cô không thể tiết lộ tên anh được.

Ôn Hoa và Lưu Siêu đang xách bàn đi ngang qua. Nghe Ôn Kiều nói vậy, Lưu Siêu không phản ứng gì, còn Ôn Hoa thì lén lút dòm Ôn Kiều. Hai người chạm mắt nhau, cô vẫn tỏ ra điềm nhiên như thể những gì mình vừa nói đều là sự thật.

Ôn Hoa thầm cạn lời, ấn tượng của cậu ấy về Ôn Kiều nay đã khác rồi.

Cô gái hỏi tiếp: "Vậy chị từng xem video đột nhiên nổi như cồn đó chưa ạ?"

Ôn Kiều gật đầu: "Rồi."

Cô ấy nói: "Vậy chị thấy ngoài đời anh ấy đẹp hơn hay trong video đẹp hơn?"

Ôn Kiều trả lời mà không chút do dự: "Ngoài đời đẹp hơn."

Video đó được chỉnh sửa biên tập rất xịn xò, phối BGM cũng hợp, dù vậy vẫn không gây sức hút bằng bản thân Tống Thời Ngộ ở ngoài đời.

"Woa! Thật không ạ?" Cô gái trầm trò: "Em xem trên video mà đã thấy anh ấy đẹp trai cực kỳ rồi, thế thì ngoài đời còn đẹp đến mức nào nữa đây?"

Sau một hồi ngẫm nghĩ, Ôn Kiều chẳng biết nên miêu tả thế nào cho phải: "Thì... đẹp trai lắm."

Đường Tây Ngũ là con đường tụ hội những người có ngoại hình nổi bật nhất thành phố Lâm Xuyên.

Các nam thanh nữ tú qua lại trên khu phố ẩm thực này nhiều như cá diếc trên sông, ngay cả khách trong quán cô cũng từng thấy vô số trai xinh gái đẹp thật sự. Nhưng nếu đặt trên cùng một bàn cân so sánh với Tống Thời Ngộ thì họ chẳng là gì cả, bởi vì khi soi kỹ những người có vẻ bề ngoài ấn tượng kia thì sẽ luôn tìm thấy khuyết điểm trên mặt họ: Chiều cao khiêm tốn, dáng mặt không cân xứng, da chưa đẹp, sống mũi chưa cao, răng hơi hô, môi hơi dày...


Nói chung, muốn soi ra khuyết điểm thì không khó, nhưng trong trường hợp của Tống Thời Ngộ thì từ trên xuống dưới cơ thể anh chẳng có gì để người ta bắt bẻ được cả: Cao một mét tám mươi ba trở lên, gương mặt ba trăm sáu mươi độ không góc chết, tóc dày. Mắt và lông mày là nơi đẹp nhất của anh, trong trẻo, lạnh lùng nhưng chứa đựng đôi phần cổ điển. Sống mũi cao chót vót, sắc bén, ngay cả bàn tay cũng thon dài rất đẹp. Quả thật từ đầu đến chân anh chẳng có khuyết điểm nào để soi mói cả.

Cho dù Tống Thời Ngộ làm sai chuyện gì thì hễ nhìn vào mặt anh, y như rằng Ôn Kiều chẳng tài nào tức giận nổi.

Nghĩ theo hướng này thì khác nào ban đầu cô để ý Tống Thời Ngộ chỉ vì ngoại hình điển trai ngời ngời của anh đâu? Chứ một thằng cha khó chiều, hở ra là nhõng nhẽo, thiếu điều đội lên đầu mà cung phụng mà cô lại làm như cục vàng vậy, chẳng qua là do cô không đẹp bằng anh nên phải chịu thiệt thòi thôi.

Cô gái cười bảo: "Em thấy nhiều người bình luận ở dưới là anh ấy nên tham gia show tuyển chọn để ra mắt, giải cứu giới giải trí đấy!"

Ôn Kiều vẫn chưa hoàn hồn, đáp trong vô thức: "Anh ấy đã độ ba mươi tuổi rồi, tham gia show tuyển chọn thì hơi muộn."

Hai mắt cô gái bỗng sáng như đèn pha, cô ấy đã bắt được sơ hở: "Sao chị biết anh ấy sắp ba mươi tuổi rồi? Không phải chị còn không biết tên anh ấy à?"

Ôn Kiều ngẩn người, cuối cùng hồn cũng quay về hiện thực. Mặc dù cô học hành không giỏi nhưng không có nghĩa là cô không khôn khéo. Ôn Kiều chớp mắt, nói như thật: "... Nhìn anh ấy giống cỡ ba mươi tuổi mà."

Cô gái bật cười: "Sao lại nhìn giống ba mươi được! Cùng lắm là hai mươi lăm thôi ạ!"

Ôn Kiều cười trừ, không tiếp lời.

Cô gái tiếp tục gợi chuyện: "Lần nào đến đây, anh ấy cũng đi một mình hay sao ạ?"

Ôn Kiều trả lời: "Anh ấy có dẫn bạn đến một lần."

Cô gái hỏi: "Vậy mỗi lần đến đây ăn, anh ấy hay gọi món gì ạ?"

Ôn Hoa đang đeo găng tay dùng một lần dạy Lưu Siêu cách xiên thịt vào que. Chỗ thịt này được đưa đến vào trưa nay, người ta đã cắt sẵn, chỉ cần xiên vào là xong. Cậu ấy vừa xiên thịt vào que vừa dỏng tai nghe cuộc trò chuyện chỗ Ôn Kiều. Lúc nghe đến đây, Ôn Hoa không kìm được mà nghĩ thầm trong bụng: Gọi món gì hả? Món gì anh cũng không gọi tất. Ban đầu Tống Thời Ngộ còn gọi vài món cho có lệ, nhưng về sau, phát hiện anh gọi món xong hầu như đều chẳng ăn miếng nào, Ôn Kiều không để ai cho Tống Thời Ngộ gọi món nữa.

Lúc này, Ôn Kiều lại thẳng thắn đáp: "Cơm chiên Dương Châu thì chắc chắn phải gọi rồi! Cơm chiên Dương Châu là món bán chạy nhất quán chị, khách nào ăn rồi cũng khen ngon cả. Món dê nướng xiên nữa, thịt dê quán chị nhập về đều là dê ăn cỏ ở Nội Mông Cổ cả, mặc dù giá cả sẽ đắt hơn một chút nhưng chị có thể khẳng định đây là vị chính thống. Một mình anh ấy có thể ăn đến mười xiên! Cả sườn heo chiên bơ nữa, anh ấy cũng thích ăn món này lắm."

Ôn Hoa suýt chút nữa đã phì cười, cậu ấy phải cố gắng nhịn cười dữ lắm mới không bật cười thành tiếng.

Thật ra, Tống Thời Ngộ hoàn toàn không ăn thịt dê chứ đừng nói là ăn đến mười xiên.


Khách đến quán bắt đầu đông hơn, Ôn Kiều cũng không còn thời gian để đứng đây tiếp chuyện cô gái nữa.

Cô gái cũng giữ lời, quay rất nhiều cảnh quay thô* trong quán, còn ngồi ăn đồ nướng với hai người bạn đi cùng, vừa ăn vừa chờ Tống Thời Ngộ đến.

*Cảnh quay thô: những dữ liệu thô từ cảm biến của camera, chưa qua quá trình xử lý nào.

Chờ đến mười một giờ mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, họ không khỏi có hơi nhụt chí. Hai người bạn đi cùng chờ với cô ấy những bốn, năm tiếng nên cũng đã thấm mệt.

Ôn Kiều đi tới, nói với họ: "Chị đã nói hôm nay anh ấy sẽ không đến đây nữa rồi mà."

Cô đã nhắn tin Wechat cho Tống Thời Ngộ, bảo rất nhiều người đến quán trực sẵn để quay được anh nên tối nay đừng tới.

Tống Thời Ngộ còn trả lời một cách ấm ức và sốt ruột: [Vậy tôi phải làm sao để được gặp em đây?]

Ôn Kiều chẳng biết anh có bị trúng gió không mà đột nhiên thay đổi như biến thành một con người khác như vậy, chỉ nhắn một câu "Tối về là gặp" cho có rồi mặc kệ, không để ý tới anh nữa.

Cô đoán có lẽ Tống Thời Ngộ thay đổi một trăm tám mươi độ là vì có liên quan đến Diêu Tông. Diêu Tông nhìn chẳng giống người đứng đắn cho lắm.

Cô gái chờ lâu quá không thấy Tống Thời Ngộ nên đành đi về. Trước khi đi, cô ấy còn khen đồ nướng và cơm chiên Dương Châu ở nhà Ôn Kiều đúng là rất ngon, đồng thời cam đoan mình nhất định sẽ giữ đúng lời hứa, quảng bá cho cô.

Ôn Kiều cảm ơn cô gái, đương nhiên cô không lấy tiền ăn bàn cô ấy.

Cô gái còn kết bạn Wechat với cô, dặn nếu lần sau anh đẹp trai kia lại đến thì hãy nhắn cho mình biết ngay.

Sau đó, cô ấy hỏi Ôn Kiều: "Chị có Wechat của anh đẹp trai đó không ạ?"

Tất nhiên Ôn Kiều bảo không có.

Cô gái và bạn mình cùng nhau rời khỏi quán ăn.

Tối hôm ấy việc làm ăn của Ôn Kiều rất được ủng hộ, hầu hết những người chạy đến vây xem Tống Thời Ngộ đều không chịu nổi mùi hương ngào ngạt xộc vào chóp mũi họ, sáu mươi đến bảy mươi phần trăm những người trong đám đông đều ngồi vào bàn gọi món. Không được thấy người nổi tiếng trên mạng đâu, trái lại còn ăn một bữa thịt nướng ngon tuyệt cú mèo, không ít người chụp hình, đăng trên khoảnh khắc Wechat hoặc Weibo.

Tâm trạng của Ôn Kiều hôm nay rất tốt, mặc dù làm việc quần quật suốt cả ngày trời tại quán nướng nên mình mẩy ê ẩm nhưng về mặt tinh thần lại hết sức sảng khoái.

Cô thầm nghĩ, nếu ngày nào cũng bán đắt như hôm nay thì cô phải thuê thêm một, hai người về phụ quán nữa. Biết đâu không cần chờ đến hết năm nay, nửa năm sau cô đã có thể đón bà nội và bác cả đến Lâm Xuyên, cả nhà quây quần bên nhau được rồi. Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã bảy, tám năm trời cô chưa đón Tết cùng gia đình, mỗi năm chỉ về thăm nhà đúng một lần. Chủ yếu là do đường xá quá xa, tiền xe đi đi về về cũng chẳng phải ít gì, còn phải về tránh ngày lễ, hơn nữa lần nào cũng chỉ về được vỏn vẹn mấy ngày đã phải lên xe lại rồi.

Theo suy nghĩ của Ôn Kiều, Bình An còn nhỏ, nên đón bà nội và bác cả lên đây sớm để họ có thể sống cùng nhau và trau dồi tình cảm nhiều hơn. Trước đây, mỗi lần dẫn theo Bình An về, cậu luôn có vẻ hơi kháng cự, không gần gũi với bà nội và bác cả gì cho cam. Nếu để đến khi Bình An lớn hơn thì e rằng sẽ rất khó để vun đắp tình thân giữa ba người.


Hơn nữa, hiện giờ bà nội đang bị liệt nửa người, mặc dù thỉnh thoảng có hàng xóm, họ hàng đến chăm nom nhưng cô vẫn không an tâm, nếu có điều kiện thì đương nhiên phải đón bà đến ở cùng mình thì cô mới an lòng nổi.

Bao nhiêu năm qua, thời gian cô ở bên bà nội càng lúc càng ít. Cô được chính tay bà nội nuôi nấng đến lớn nên tình cảm giữa hai bà cháu vô cùng thắm thiết. Bà nội đã cao tuổi, nếu không đón bà đến sống cạnh mình thì cô sợ rằng mình sẽ phải chịu cảnh "Cháu muốn phụng dưỡng mà ông bà chẳng còn".

Lần nào Ôn Kiều gọi điện về cho gia đình, bác cả luôn rơi nước mắt nói nhớ cô cả.

Bác ấy không có tình cảm gì sâu nặng với Bình An, nhưng chân thành nhớ mong đứa cháu bé bỏng được bác ấy nuôi từ nhỏ đến lớn này qua từng tháng ngày dài. Bà nội kể bác ấy ở nhà thường xuyên hỏi bà khi nào Kiều Kiều mới về.

Vì vậy bà nội dặn Ôn Kiều không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi điện về, chứ bác cả mà nghe giọng cô thì lại khóc cả buổi trời, mấy ngày sau sẽ lải nhải về Ôn Kiều cạnh bà nội mãi không chịu yên cho mà xem.

Nghĩ đến bà nội, nghĩ đến bác cả, trong lòng Ôn Kiều bỗng thấy ấm áp và dễ chịu như có một dòng suối ấm chảy qua tim, bước chân của cô cũng nhẹ nhàng và thoăn thoắt hơn hẳn, cõi lòng mong ngóng sớm ngày đón họ lên đây ở cùng mình thật nhanh.

"Đang nghĩ gì mà vui thế?"

Giọng Tống Thời Ngộ thình lình vang lên.

Ôn Kiều vẫn còn nở nụ cười phấn khởi trên môi, đột nhiên nghe thấy giọng anh, cô hết hồn nhìn Tống Thời Ngộ không biết đã lù lù trước mặt mình từ khi nào. Không thể tin được cô lại chẳng hề hay biết cái tên này đi về phía mình từ bao giờ.

Tống Thời Ngộ giải thích: "Tôi nhắn tin cho em nhưng em không trả lời. Tôi hỏi Ôn Hoa thì nhóc ấy bảo em tan làm rồi, nên tôi đến đón em."

Ôn Kiều thầm nghĩ, thảo nào Ôn Hoa lại cắp đuôi chạy trước, chẳng ngờ thằng nhóc này cóc thèm ơi hỡi với cô tiếng nào, sao lại tiếp tay cho giặc thế hả?

"Hồi nãy em nghĩ gì mà đăm chiêu thế?" Đến nỗi anh tiến về phía cô từ đối diện mà cô cũng không phát hiện. Nếu anh không lên tiếng gọi cô, thậm chí anh còn nghi ngờ rằng Ôn Kiều sẽ đi lướt qua mình luôn.

"Tôi đang nghĩ về bà nội và bác cả." Tâm trạng của Ôn Kiều tối nay rất tốt, cộng thêm từ trước đến nay, cô chưa bao giờ chia sẻ với người khác về kế hoạch và dự định của mình. Cô không có nhiều bạn để chia sẽ những chuyện này, cô cũng không thích bị người khác thương hại. Nhưng lúc nãy cô một mình suy nghĩ đủ điều, bỗng dưng trong lòng cô ngập tràn sự háo hức muốn kể cho người khác biết. Hơn nữa, Ôn Kiều cũng hết sức chắc chắn rằng Tống Thời Ngộ sẽ không coi bản thân là thượng đẳng, nhìn cô một cách thương hại. Cô vẫn cười thật tươi tắn: "Dạo này quán tôi buôn bán đắt lắm. Tôi đang định tìm nhà để hai tháng nữa đón bác cả và bà nội lên đây sống cùng."

Tống Thời Ngộ đi sóng vai với cô, nghiêng đầu qua, thấy nụ cười dịu dàng trên khóe môi cũng như niềm mơ ước trong đôi mắt cô thì cõi lòng anh bỗng chốc trở nên êm dịu theo: "Vậy thì tốt quá!"

Ôn Kiều quan sát anh, quả nhiên không tìm thấy chút thương hại hay lo lắng nào được bộc lộ trên mặt Tống Thời Ngộ, thay vào đó là nụ cười mỉm như thể thật lòng mừng cho cô. Trái tim Ôn Kiều được xoa dịu, thôi đề phòng nữa. Cô hít sâu một hơi, sau đó cười bảo: "Tôi cũng thấy rất tốt."

Tống Thời Ngộ cũng cười mỉm với cô.

Đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười như vậy, lần đầu tiên hai người bình thản đi cạnh nhau, nói chuyện với nhau như vậy kể từ khi họ gặp lại đến nay. Thậm chí, Tống Thời Ngộ còn cẩn trọng từng li từng tí, sợ bản thân sẽ phá vỡ bầu không khí hiếm có này.

Ngày ấy, Diêu Tông hỏi anh thích Ôn Kiều ở điểm nào, nhưng anh không trả lời được.

Không phải anh không tìm ra đáp án mà vì anh thích quá nhiều điều ở cô, anh chẳng biết nên bắt đầu kể từ đâu cả.

Giống như giây phút này vậy. Chỉ cần thấy nụ cười tủm tỉm của cô, đôi mắt sáng lấp lánh của cô thôi là anh đã khấp khởi mừng theo rồi.