Ở Rể

Chương 136: C136: Hai bọn ta cũng thắng




Nhiều con bạc trong sòng bạc hét lớn và đập phá bàn ghế trong sòng bạc thành từng mảnh!

Dám giẫm đạp lên Tiêu Lâm, giờ các người thua không ngóc đầu lên được!

Sự tự tin ban nấy của bọn họ đi đâu mất rồi?

Tiêu Lâm khinh thường liếc bọn họ một cái, trong lòng cười muốn điên. Hän vỗ vỗ vai Bạch Khởi: "Bạch Khởi! Ngươi cược trúng rồi!"

A Thạch vui mừng gần như phát điên, điên cuồng lay Bạch Khởi: "Bạch huynh! Bạch huynh! Huynh phát tài rồi! Phát tài rồi!"

Bạch Khởi đơ ra, một lúc sau mới bình tĩnh lại và gật đầu! Phải!

Chủ nhân đứng đầu kỳ thi!

Bạch Khởi đã thắng cược.

Tụ Bảo Phường hỗn loạn, mọi người la hét om sòm, toàn bộ sòng bạc bị đập phá!

Đây là điều chưa từng có ở kinh thành!


Phải biết, những người được cấp giấy phép kinh doanh để mở sòng bạc chắc chắn phải có lai lịch cực kỳ phức tạp, ít người dám gây sự.

Lần này, quá nhiều người thua! Quá nhiều tiền bạc thất thoát! Nhiều người đã đặt cược số tiền tiết kiệm cả đời của mình cho Tiêu Lâm, việc họ kích động như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Hơn nữa, một nửa trong số những con bạc này đều là dân giang hồ, bọn họ tay lăm lăm đao kiếm có thể đập phá hết bàn ghế của sòng bạc này trong nháy mắt.

Chậc chậc, Tiêu Lâm nhìn cảnh hỗn loạn này mà lắc đầu hả hê. Dám chơi thì dám chịu, tại sao cổ nhân lại nghĩ không thông như vậy chứ?

Hai người vừa thẳng cược vui mừng khôn xiết, nhưng phải nén niềm vui sướng trốn vào góc tường, run rẩy vì sợ có kẻ tâm thần nào đó sẽ lao tới xiên cho họ một nhát!.

||||| Truyện đề cử: Ở Cuối Mùa Thu |||||

Ha ha ha!

Thú vị!

Thú vị lắm!

Tiêu Lâm vui vẻ uống rượu, hai người này sáng suốt như vậy, chết vậy hơi phí. Cho nên hẳn liếc mắt một cái, Bạch Khởi đã lập tức phi ra nhấc hai người kia vào bàn của họ.

Bọn họ sợ hãi đến mức càng run rẩy hơn: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

“Nếu không muốn chết thì cứ ở lại với ta”, Tiêu Lâm bình tĩnh nói, đao kiếm của đám giang hồ này không có mắt.

"Tại sao ta phải tin tưởng ngươi? Ngươi định đòi chia tiền với ta chứ gì?"

Tiêu Lâm đương nhiên không quan tâm đ ến số tiền ít ỏi mà họ có. Đúng lúc hai người này đang định tìm nơi khác để trốn thì một gã đàn ông to lớn vung đao lên chém tới: "Tiểu tử! Đưa thẻ cược của ngươi cho ông nội ngươi đi!"

Thẻ cược lần này được làm từ gỗ gụ, điều này cho thấy kinh thành rất coi trọng ván cược này.

Trên thẻ cược có khắc hai chữ: thắng và thua, số tiền cược cũng được khắc trên đó. Khi có kết quả, chỉ cần lấy thẻ cược này đi lĩnh tiền là được.

Hiện tại ở đây chỉ có hai người thắng cược, hai người này đương nhiên trở thành cái gai trong mắt đám giang hồ!


Nhìn thấy đám giang hồ vây quanh như bầy sói, hai người kia cũng không thèm nghỉ ngờ ý đồ của Tiêu Lâm nữa, sợ đến mức núp sau lưng hắn: "Đại ca, cứu mạng chúng tôi với!"

"Bạch Khởi!" Tiêu Lâm lớn tiếng hô rồi đập bàn đứng dậy!

Kiếm Tuỳ Ý được rút ra, là đệ nhất kiếm lây lừng của Côn Ngô Các!

Với sát ý của Bạch Khởi và thanh Tuỳ Ý chém sắt như chém bùn trong tay hắn, đám giang hồ không dám tiến lên một bước: "Tiêu Lâm! Sao ngươi dám đến đây? Ngươi hại chúng ta mất nhiều tiền như vậy mà còn mặt mũi đến đây sao?"

"Ta đặt cược năm trăm lượng vàng, ta thắng. Đến đây lĩnh tiền có vấn đề gì sao? Hôm nay không phải lễ khai mạc à?"

Tiêu Lâm cười nhạt, hai người thẳng tay run lên. Họ mới chỉ đặt cược mười lượng, nhưng có thể thắng được một trăm nghìn lượng. Tiêu Lâm lại đặt cược năm trăm lượng vàng, vậy chẳng phải...

Tất cả mọi người đều giật mình, từ lâu đã nghe nói có người ở Tụ Bảo Phường bỏ ra rất nhiều tiền để cược Tiêu Lâm đỗ đầu.

Họ còn tưởng là kẻ ngốc nào!

Họ không ngờ chính Tiêu Lâm là người cược, càng không ngờ số tiền cược lại lớn đến thết

"Các người không ngờ sẽ có ngày hôm nay phải không?”

Chỉ một lời nói của Lâm Chính mà khiến cả sòng bạc đột nhiên lặng đi.

Tiêu Lâm lúc này vô cùng vui vẻ: “Lúc các người cười cợt làm nhục Tiêu mỗ chắc chưa từng nghĩ sẽ có ngày này phải không?”


"Các người không hiểu ta, cũng chưa từng gặp mặt ta, càng không phải bạn bè hay người nhà của ta, vậy mà lại thi nhau giãm đạp lên Tiêu mỗ. Ta nghĩ các người đúng là máu liều nhiều hơn máu não.

“Cho nên, lẽ ra các người từ lâu đã phải nghĩ đến việc mình sẽ thua trong ván cược khổng lồ này”.

Tiêu Lâm dừng một chút, nhả ra từng chữ một: “Chỉ có ta, mới là người thắng".

"Nếu biết sẽ có hôm nay, thì lúc đó đâu có..."

Những con bạc cảm giác nhục nhã, giận dữ, tim họ như: vừa rơi "bịch" xuống đất!

"Hai bọn ta cũng thắng".

Hai người tình cờ thắng cược cũng rất thức thời, lập tức bồi thêm một câu khiến trái tim nứt toác của đám con bạc giờ đã hoàn toàn vỡ vụn.

Thịch thịch.

Thịch thịch thịch thịch!

Tiêu Lâm vẫn ung dung bình thản nhưng lại khiến bao nhiêu kẻ vỡ tim! Hận! Cực kỳ đáng hận!