Ở Rể

Chương 107: C107: Cùng là quân diêu




Giám định đồ sứ yêu cầu phải xét: Một là nhìn dáng nhìn phẩm chất; hai là độ nổi tiếng của tác giả món đồ; ba là bối cảnh đồ vật; bốn là xem tuổi; năm là nơi sản xuất; sáu là độ khó khi thiêu chế.

Cùng là quân diêu, tác giả có danh tiếng, vẻ ngoài đẹp đế quý hiếm, bối cảnh đặc biệt, niên đại cao, nguồn gốc tới từ nơi quý giá, cách thiêu chế hiếm gặp thì tác phẩm mới thật sự là quý và hiếm.

Sau tiêu chuẩn này chỉ để tổng hợp ra một đánh giá là đồ của Hàn Quế chỉ có phẩm chất tầm trung, như thế đã là nhận xét khách quan, đúng trọng tâm.

Quân diêu này chỉ xếp hạng tầm trung, đám thế gia này. đều biết, Tiêu Lâm lại nói lộ liễu như thế, vậy chẳng phải đang làm bẽ mặt Hàn Quế sao?

Tiêu Lâm nói đúng hết, các cử nhân cũng không thể phản bác. Họ chỉ là không ngờ một đệ tử nhà nghèo lại hiểu biết về đồ sứ như vậy, để có được kỹ năng giám định như này, không nhìn, quan sát được tới nghìn món thì ít nhất Tiêu Lâm này cũng đã ngắm hơn trăm món rồi.

Hàn Quế đang đắc ý bỗng trở nên không vui? Trung phẩm? Tiêu Lâm cố gảng cả đời cũng chẳng được một món †ầm trung thế này đâu? Hản ta hừ lạnh một tiếng, dặn người hầu cất kỹ món đồ, Tiêu Lâm còn chưa xứng để hẳn ta liếc mắt đâu.


Tiêu Lâm mỉm cười, không để bụng, ngón tay trái chỉ lên: “Thứ đó tên là Huyền Lê, ở chỗ ta thì hay gọi nó là dạ minh châu. Hạt châu này có ánh sáng khá trong, cũng không tệ lắm”.

Người hầu đang cầm dạ minh châu bỗng sửng sốt, Tiêu Lâm nói một cách tự tin như thế làm chân hẳn ta cũng run rẩy.

Mọi người giật thót, châu báu có nhiều loại, nếu không phải người hiểu biết nhiều về chúng thì rất dễ bị nhầm lẫn, Tiêu Lâm vừa liếc mắt là đã nhìn ra đó là Huyền Lê? Sao hẳn biết đó không phải là ngọc thạch hay mã não?”

“Hạt châu này do ta bỏ ra nghìn lượng bạc trảng để mua, không chỉ không tệ mà còn vô cùng hiếm thấy! Hiến cho Văn giáo dụ, vô cùng thích hợp!”, chủ nhân của hạt châu là một công tử nhà quý tộc hả hê, tên nhà nghèo Tiêu Lâm này chắc chưa từng thấy một nghìn lượng bạc đâu!

Tiêu Lâm gật đầu, tỏ ra tiếc nuối: “Đáng tiếc là thiếu góc, hạt châu mượt mà, sự tròn trịa tượng trưng cho viên mãn. Nhưng hình dáng của hạt châu kia thì không đáng nghìn lượng đâu!”

Công tử kia biến sắc, người hầu bưng hạt châu giật mình: “Nói bậy! Nó còn đang lành lặn, làm sao mà thiếu góc được!”

Tiêu Lâm dành cả nửa đời ở trong viện bảo tàng để giám định bảo vật, mắt cực tinh tường, văn vật mẻ một xíu thôi là hắn lập tức nhìn ra được.

Dạ minh châu này từng bị người ta bất cẩn làm mẻ, hình dáng bị hư hao, nếu không để ý thì không thể nhìn ra.

Vừa rối tên người hầu cố ý che che chẳn chăn một bên, Tiêu Lâm quan sát kỹ phía đó, quả nhiên là có vấn đề.


“Cái gì?”, quý công tử kia bày ra vẻ mặt như gặp quỷ, khó tin đẩy những người khác ra, tiến lên xem xét.

Dưới ánh mặt trời, chỗ bị mẻ loé lên rõ ràng.

Quý công tử nổi trận lôi đình, hung dữ nhìn chằm chằm người hầu.

Các đệ tử thế gia khác đều muốn tiến lên xem thử nhưng công tử kia đã vội cầm lụa đỏ đậy lên, liếc Tiêu Lâm một cái: “Dạ minh châu vẫn lành lặn không bị gì. Bụng bổn công tử khó chịu, đi nhà xí một chút!”

Hắn ta vừa dứt lời, cả chủ cả tớ đều sốt ruột rời đi. Họ biến mất ở ngã rẽ, sau đó truyền tới tiếng hét thảm thiết và cầu xin tha thứ của người hầu.

Mọi người nhìn nhau, họ chỉ mới biết Tiêu Lâm có tài văn chương xuất sắc nhưng lại không biết hắn còn biết giám định và thưởng thức đồ sứ châu báu. Nếu không phải ai cũng biết gia đạo nhà hắn sa sút, họ còn tưởng hắn là quý công tử nhà ai đó.


Từ khi Tiêu Lâm tới Đại Nguy này, rất lâu rồi không thấy qua văn vật, hiện tại nhận xét một chút thôi cũng khiến hẳn hưng phấn. Hản chỉ vào một bộ tranh chữ, vừa định nói thì mặt người hầu đã tái mét, lập tức chạy đi.

Bị Tiêu Lâm nhìn là chuyện nhỏ, nhưng nếu bị hắn chỉ ra ngay tại chỗ, chẳng phải chủ tử sẽ giống với người vừa rồi, mất hết thể diện à?

Dù các cử nhân không lên tiếng, đám người hầu cũng hiểu ý của chủ, lặng lẽ cách xa Tiêu Lâm khoảng hai thước.

“Đầu là bạn học, cớ sao nhỏ mọn như thế?”, Tiêu Lâm phe phẩy tay áo cười nói: “Vừa rồi không phải các vị công tử hào phóng lắm à, sao giờ lại không cho Tiêu mỗ xem?”

Hắn tiến lên một bước, định nhìn một bức tranh chữ, người hầu kia không ngừng lùi lại.