Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 441: C441: Nhận được lời mời tham dự hội chợ điêu khắc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thứ tư, ngày 2 tháng 11

Buổi sáng Tần Lãng có hai tiết học, sau khi học xong hẳn đã ghé qua Tam Tần Trai.

Trong cửa hàng có ba nhân viên trông coi nên ngày thường Tân Lãng không căn tới đây. Bây giờ chỉ cần kiểm kê hàng hoá mỗi tuần một lần, toàn bộ số liệu kiểm kê cũng được gửi đến hộp thư của Tần Lãng vào mỗi cuối tuần, cho nên hẳn gần như không cần trực tiếp đến cửa hàng.

Hôm nay cũng là vì tiện đường về nhà nên hẳn mới qua xem cửa hàng một chút.

"Ông chủ, ngài đến rồi! Công việc kinh doanh của cửa hàng gần đây rất ổn định. Nhờ có hoạt động trong dịp nghỉ lễ Quốc khánh mà doanh thu đã tăng lên rất nhiều. Tuy nhiên sau khi sự kiện này kết thúc thì doanh số bán hàng mỗi ngày gần như không đổi, doanh thu luôn là khoảng bảy ngàn tệ”

Sau khi nhìn thấy Tần Lãng, quản lý cửa hàng ngay lập tức báo cáo tình hình trong cửa hàng cho hắn.

Tần Lãng gật đầu, đi một vòng quanh cửa hàng xem qua lượng hàng tồn kho và nhân tiện tìm hiểu xem trong mấy bộ truyện mới ra mắt lần trước bộ nào được yêu thích hơn để còn chuẩn bị trữ hàng.

Vừa mới rời khỏi Tam Tân Trai, điện thoại di động của Tân Lãng đã vang lên, là một số lạ gọi đến.

Sau khi Tân Lãng nghe điện thoại, giọng nói của Lâm Hùng từ đầu dây bên kia truyền đến.

"Tiểu Tần, là cháu sao? Chú là cha của Lâm Tiêu đây, Lâm Hùng. Cháu có nhớ không?"


"Dạ cháu nhớ, chú Lâm." Tân Lãng nói.

"Ừ! Tiểu Tần à, chú đã hỏi Tiêu Tiêu số điện thoại của cháu. Chú có chuyện muốn nói với cháu."

"Lần trước chú đã đưa một vài vị khách đến cửa hàng của cháu, không biết cháu có còn ấn tượng gì không, chính là những người đến từ Hiệp hội điêu khắc hạch đào Thượng Hải ấy”

Tân Lãng nói: "Cháu vẫn nhớ ạ."

"Chuyện là như này, hôm qua Hiệp hội điêu khắc hạch đào của chúng ta đã tổ chức một cuộc họp, họ nói rằng gần đây ở thành phố Đông Dương, tỉnh Chiết Giang có một sự kiện được tổ chức bởi Bảo tàng điều khắc quốc gia. Đó là một cuộc triển lãm điêu khắc, ở đây ngoài điêu khắc hạch đào thì còn có rất nhiều tác phẩm điêu khắc gỗ."

“Thành phố Đông Dương, tỉnh Chiết Giang vẫn luôn là nơi nổi tiếng nhất Trung Quốc vẽ nghệ thuật điêu khắc gỗ. Lần này các hoạt động được tổ chức ở đây rất sôi nổi và hiệp hội của chúng ta cũng đã được mời đến. Cho nên chú muốn mời cháu tham gia, thời gian là cuối tuần này không biết cháu có hứng thú tham gia không?"

Tân Lãng nghe xong nói: "Hoạt động này nghe rất hay ạ. Chú Lâm, để lát nữa cháu về nhà nói chuyện với Thi Hàm rồi sẽ trả lời chú sau nhé."

Lâm Hùng biết hoàn cảnh gia đình Tân Lãng, nhà bọn họ có ba đứa nhỏ, từ Thượng Hải đến Chiết Giang cũng không quá xa nhưng vì còn có bọn nhỏ nên không dễ thu xếp.

Vì vậy Lâm Hùng nói: 'Được, vậy cháu cứ trở về bàn bạc với Thi Hàm đi, bên này chú sẽ giữ lại chỗ cho cháu. Chờ tin tức của cháu."

Cúp điện thoại, Tân Lãng trở về nhà.

Ba đứa trẻ vẫn đang trong giấc ngủ buổi sáng, còn Tô Thi Hàm đang vẽ bằng máy tính bảng trong phòng khách.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Thi Hàm ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào nói: "Anh đã về rồi à!"

Đối với Tân Lãng thì việc mỗi ngày về nhà đều được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như vậy là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Hắn gật đầu, thay dép đi trong nhà, bước đến ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, sau đó kể cho Tô Thi Hàm nghe những gì Lâm Hùng vừa nói

Tô Thi Hàm nghe xong lập tức nói: "Tranh khắc gỗ của thành phố Đông Dương rất nổi tiếng, mà sự kiện lần này còn do Bảo tàng điêu khắc gỗ quốc gia tổ chức, cho nên chắc sẽ rất hoành tráng. Tần Lãng, em nghĩ anh nên đi tham dự sự kiện này."

Tân Lãng nói: "Ừm! Anh cũng muốn đi xem. “Tam anh chiến Lữ Bổ hiện tại cũng đã hoàn thành được khoảng 80%, dự kiến một tháng nữa sẽ làm xong. Đến lúc đó có thời gian rảnh rỗi, anh muốn làm thêm những thứ khác."

"Kế hoạch của anh là chạm khắc một tác phẩm thật đẹp cho ngôi nhà mới của chúng ta. Bởi vì em nói rằng muốn làm một phòng triển lãm siêu lớn ở nhà mới, cho nên anh phải chuẩn bị trước. Nhưng mà muốn điêu khắc được thì nhất định phải chọn được gỗ thật tốt mới được."

"Anh chắc chắn sẽ chọn được loại gỗ phù hợp. rong hội chợ triển lãm ở Đông Dương lần này."


Tô Thi Hàm nghe xong, gật đầu nói: "Được rồi, vậy thì anh cứ đi thôi!"

Tần Lãng nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô, nói: 'Ý của anh là muốn dẫn em và các con đi cùng."

"Các con bây giờ đã hơn sáu tháng, lớn hơn trước rất nhiều, chúng đã có thể ngồi ghế an toàn rồi. Hơn nữa, chúng ta mới mua một chiếc ô tô mới, lần này trùng hợp sự kiện diễn ra vào cuối tuần, cho nên anh muốn đưa cả nhà đến đó tham gia hoạt động và mua gỗ. Nhân tiện đưa mọi người đến đó chơi trong hai ngày.”

"Gần đây cả hai chúng ta đều quá bận rộn. Ngày nào em cũng vẽ tranh cho xưởng phim hoạt hình. Lần này anh muốn đưa em đi thư giãn, biết đâu em sẽ có cảm hứng mới."

Khi Tô Thi Hàm nghe thấy sắp xếp của hắn, trong lòng cô bỗng thấy ngọt ngào.

Tần Lãng luôn nghĩ đến cô và các con, điều này khiến cô cảm thấy rất vui.

Vì vậy, Tô Thi Hàm ngay lập tức đồng ý.

“Được rồi, thứ sáu tuần này đúng lúc em không có lớp, chúng ta có thể đi sớm một chút. Cuối tuần chúng ta sẽ cùng đến hội chợ xem qua, sau đó đưa các bé cưng đi chơi vào buổi tối. Em còn chưa đến tỉnh Chiết Giang bao giờ đó!"

"Cứ quyết định như vậy nhé. Anh sẽ nói với chú Lâm một tiếng, đến thứ sáu chúng ta sẽ lái xe qua đó."

Sáng thứ sáu, nhà họ Tân vô cùng náo nhiệt.

Tô Thi Hàm đã xếp đõ vào một chiếc vali ngoại cỡ 24 inch và hai chiếc túi lớn.

Bên trong chủ yếu là đồ của các bé cưng, gồm có sữa bột, bình sữa, tã lót, quần áo tắm rửa, khăn ướt, chăn ngủ và đồ chơi.. Hành lý nhiều như vậy nhưng cô chỉ mang cho chính mình và Tần Lãng mỗi người một bộ quần áo.


Thấy có quá nhiều hành lý, Tô Thi Hàm ôm trán nói: "Ôi Tân Lãng! Trong nhà có trẻ con nên khi đi ra ngoài cần mang theo nhiều thứ thật!"

"Dì Vương, dì Trần, hai người có nhiều hành lý không? Cốp xe của chúng ta khá lớn, nên chắc là có thể để vừa nhỉ?"

Lần này đến Đông Dương, dì Vương và dì Trần cũng đi cùng. Bởi vì Tăn Lãng đi tham gia hoạt động nên hai ngày đó sẽ khá bận rộn, một mình Tô Thi Hàm ở khách sạn chăm sóc các bé cưng sẽ rất mệt mỏi. Mà bọn họ còn muốn đi ra ngoài chơi nên nếu chỉ hai người họ chăm sóc ba bé cưng thì có hơi quá sức.

Cho nên Tân Lãng và Tô Thi Hàm đã mời cả ba dì giúp việc đi cùng, nhân tiện đưa bọn họ đi chơi một chuyến cho thoải mái.

Nhưng dì Trương không đi được vì cuối tuần này là sinh nhật của con trai dì ấy, dì ấy nhất định phải về nhà cùng ăn cơm với gia định. Hơn nữa, dì Trương cũng đã xin phép Tân Lãng từ hơn nửa tháng trước.

Bây giờ đám người Tần Lãng muốn ra ngoài chơi, tất nhiên di Trương không thể đi cùng bọn họ rồi.

Có đì Vương và dì Trần cùng đi, thêm cả Tô Thi Hàm và Tần Lãng nên việc chăm sóc ba bé cưng cũng không thành vấn đề.

Dì Trần nghe xong lời của Tô Thi Hàm vội vàng nói: "Cô Tô, tôi không đem theo nhiều đồ, chỉ có một một bộ quần áo bên trong cái túi nhỏ cầm tay này thôi.”

Dì Vương cũng nói: "Tôi cũng giống bà ấy. Cô Tô, cô đừng lo, thực ra chủ yếu là do trẻ sơ sinh có nhiều thứ phải mang theo, chứ người lớn chúng tôi không có hành lý, chắc chắn cốp sau sẽ để vừa."

"Giờ gia đình cô đã có xe bảy chỗ, so với xe năm chỗ trước đây thì tiện lợi hơn rất nhiều, có thể trực tiếp lắp ghế an toàn cho ba bé lên băng ghế sau. Lúc nào đến giờ cho ba nhóc con uống sữa hoặc chơi với bọn nhỏ thì tôi và chị Trần có thể để chúng ở giữa."