Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 146: C146: Con gái thực sự sinh con rồi




Tô Thi Hàm thật sự thừa hưởng đặc điểm của cha mẹ. Cha mẹ cô ở ngay trước mắt với lại trước đây anh còn từng gặp qua bọn họ, thế nên vừa nhìn qua đã nhận ra ngay.

Mẹ vợ đang nói chuyện với một người phụ nữ bên cạnh, bà giơ tay nhấc chân đều mang theo nụ cười, tâm trạng có vẻ khá tốt, chỉ có cha vợ thì.

Buổi chiều gặp cha vợ ở cửa hàng, khi đó ông còn trêu đùa 3 đứa nhỏ trông vô cùng ôn hòa, còn không ngừng cười với mấy nhóc. Nhưng mà bây giờ trông sắc mặt ông vô cùng nghiêm trọng, đang liếc mắt nhìn xung quanh.

Tân Lãng mơ hồ có thể cảm nhận được, lần này không phải ông tới đón con gái, mà nhìn giống như là đi đánh trận hơn. Vẻ mặt đó quả thật giống như sắp ra trận vậy.

Về điểm này hai cha con lại khá là giống nhau. Nhưng mà Thi Hàm là đang lo sợ, còn cha vợ thực sự. như thể đã chuẩn bị xong để chiến đấu vậy.

Gia đình Đinh Nghệ đi tới bên cạnh xe, bọn họ hỏi Phương Nhã Nhàn hiện tại Thi Hàm đang ở đâu.

Phương Nhã Nhàn không nhìn thấy Thi Hàm cho nên lấy điện thoại ra gọi cho con gái.

Tô Thi Hàm đang ở trong xe nhìn thấy mẹ gọi điện thoại tới, trong lòng chợt lộp bộp một tiếng. Ánh. mất cô lúc này như đang cầu cứu Tăn lãng đang đứng ở bên ngoài

Tân Lãng nói: “Chú và dì tới nơi rồi, em đi đón họ đi."

Tô Thi Hàm gật đầu, cô lấy dũng khí nhận điện thoại.

Giọng nói của Phương Nhã Nhàn truyền tới: "Thi Hàm! Cha và mẹ đang ở dưới bãi đỗ xe rồi, con đang ở. đâu đấy?”


Bà vừa nói vừa quét mắt nhìn sang tứ phía tìm người.

Tô Vĩnh Thẳng cũng đang tìm con gái, nhưng mà ông nhìn qua một vòng cũng không thấy Tô Thi Hàm ở đâu cả. Ngược lại thì nhìn thấy Tân Lãng đang đứng ở bên cạnh xe

Hai người đối mặt với nhau, khuôn mặt Tô Vĩnh Thẳng lại đen hơn vài phần.

Tô Thi Hàm vừa vặn nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng ngày càng căng thẳng giọng nói cũng nhỏ hơn: “Mẹ! Con nhìn thấy hai người rồi, con đang ở chiếc xe phía trước bên trái hai người đấy”

Phương Nhã Nhàn theo lời con gái nhìn qua, vừa nhìn sang đã thấy Tần Lãng đứng ở cạnh xe.

Lòng Phương Nhã Nhàn lộp bộp một tiếng, quay đầu qua nhìn Tô Vĩnh Thắng thì thấy khuôn mặt ông đen kịt, bà biết chắc rằng suy đoán của hai người đã đúng rồi

Xem ra con gái thực sự đã có bạn trai!

Không chỉ sinh con mà còn trực tiếp đưa người về nhà!

Trong phút chốc sắc mặt hai vợ chồng trở nên nghiêm trọng.

Đinh Nghệ không hiểu rõ chân tướng nhiệt tình hỏi hai người họ: “Bà Phương, Thi Hàm nhà bà đâu rồi? Đã tới chưa? Cũng lâu rồi tôi chưa có gặp con bé, bọn ôi định gặp mặt rồi mới đi ha ha”

Phương Nhã Nhàn bỏ điện thoại xuống, đưa tay ra chỉ về vị trí của Tân Lãng.

Đinh Nghệ nhìn theo hướng bà chỉ lập tức thấy Tân Lãng, bà kinh ngạc nói: "Ái chà, Thi Hàm nhà bà còn dẫn theo cả bạn trai về nữa cơ đấy? Xem ra năm nay nhà bà náo nhiệt hơn rồi. Ông Tô bà Tô, hai người thật là may mắn. Ánh mắt của Thi hàm cũng thật không tồi, thằng bé trông vừa cao lại còn đẹp trai và thanh lịch nha.”

Khóe miệng Phương Nhã Nhàn cứng ngắc còn khẽ giật giật vài cái, nhưng lúc này bà thật sự không thể cười nổi

Đinh Nghệ nhìn qua lập tức thấy vẻ mặt của hai ông bà không đúng lắm. Trong phút chốc ông lập tức hiểu ra, lúng túng cười một tiếng rồi nói: “Thi Hàm dẫn bạn trai về nhà, vậy chúng tôi không làm phiền nữa. Lần sau gặp Thi hàm cũng được bọn tôi đi trước nhé”

Nói xong bà lập tức vội vàng lên xe, bảo ông chồng đang không biết xảy ra chuyện gì nhanh chóng lái xe rời đi,

Bọn họ vừa mới rời khỏi Phương Nhã Nhàn lập tức kéo Tô Vĩnh Thắng một chút. Lúc này vẻ mặt hai người vô cùng nghiêm trọng mà đi về phía chiếc xe BMW màu đen kia.

Ngồi trong xe, Tô Thi Hàm nhìn thấy cha mẹ đang chậm rãi đi qua đây, sắc mặt hai người đều đen kịt khiến cô vô cùng căng thắng. Nhưng mà lại không dám kéo Tân Lãnh chỉ có thể ôm chặt đứa bé trong tay,

Tim đập như đánh trống, cô cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài mất rồi.


Hai lòng bàn tay toàn là mồ hôi, cô nằm lấy hai tay của Huyên Huyên và Vũ Đồng. Dường như hai đứa trẻ cảm thấy khó chịu thế nên mở lớn đôi mắt hiếu kỳ nhìn mẹ của mình.

Chỉ một đoạn đường ngắn như vậy, thế nhưng mà mỗi bước của Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thăng đều vô cùng khó khăn. Tô Vĩnh Thắng cầm lấy một điếu thuốc đưa lên miệng tay phải lấy bật lửa từ trong túi ra châm mấy lần mới được, tay của ông run rẩy rất nhiều

Nhìn thấy được Tân Lãng, bọn họ đều hiểu chắc chắn con gái bọn họ đã yêu đương rồi

Hơn nữa còn giấu bọn họ ở bên ngoài sinh 3 đứa con!

Tô Vĩnh Thắng yên lặng ở một bên hút thuốc, trong lòng nghĩ tới mấy ngày gần đây nói chuyện điện thoại với âm Hùng. Ông ấy luôn nói Tân Lãnh ưu tú thế nào, nếu như có thể có một đứa con rể như vậy thì tốt rồi. Khi đó ông còn cười bảo Lâm Tiêu nhà người ta phải cố gắng, kết quả không ngờ tới là Lâm Hùng đang giúp Tân Lãng chiếm cảm tình.

Ăn dưa ăn tới tận nhà mình, loại cảm giác này thật là chết tiệt

Hai người đi tới bên cạnh xe, cuối cùng cũng nhìn thấy con gái mình đang ngồi bên trong. Còn có hai đứa nhỏ trong lòng và một đứa khác thì ở trong ghế an toàn đặt ở bên cạnh.

Tân Lãng nhìn thấy hai người lập tức đứng thẳng lên nói: “Cháu chào chú và dì, cháu là Tân Lãng”

Lúc này Tô Thi Hàm căng thắng khuôn mặt trắng. bệch, cô chậm rỉ rì từ trên xe bước xuống. Cả người gần như trốn sau lưng Tân Lãng, giọng nói yếu ớt: “Cha! mẹ!"

Tô Vĩnh Thắng mặt đen lại đứng ở một bên hút thuốc, Phương Nhã Nhàn khẽ cau mày nói: “Đừng nói nữa lên nhà trước đã”

Nói rồi bà lập tức kéo Tô Thi Hàm qua. Thấy cô đang bế hai đứa nhỏ không tiện, thế là thuận tay nhận lấy Vũ Đồng trong tay của cô.

Vũ Đồng hoạt bát nhìn thấy gương mặt xa lạ, thế nhưng cũng không sợ chút nào, vừa được bà bế lên lập tức bắt đầu nhếch miệng lên cười.

Phương Nhã Nhàn ngẩn người, nụ cười của bé con thật có sức cuốn hút, đặc biệt là bé con đáng yêu như vậy.


Bà nhìn nụ cười của Vũ Đồng, trong vô thức cũng giương khóe miệng lên. Nhưng mà vừa định cười thì lại nhớ ra hoàn cảnh hiện tại không phủ hợp, đối với việc đứa nhỏ này chính là cháu ngoại của mình, lập tức bà không thể cười nổi nữa.

Phương Nhã Nhàn thu lại vẻ mặt của mình, khiến cho Vũ Đồng ngây ngẩn một lát. Trong tức khắc chiếc miệng nhỏ lập tức mếu máo tủi thân, hai mắt ẩm ướt nước trông như sắp khóc.

Phương Nhã Nhàn thấy vậy lập tức vội vàng đung đưa hai cái, còn phát ra âm thanh thu hút sự chú ý của

Vũ Đồng, theo bản năng mà chọc vui trẻ nhỏ.

Vũ Đồng nhìn thấy Phương Nhã Nhàn dỗ mình lập tức quên đi sự sợ hãi vừa nãy, trong nháy mắt đã vui vẻ trở lại. Còn phát ra âm thanh cười khanh khách vô cùng rõ rằng trong bãi đỗ xe.

Tô Thi Hàm đứng bên cạnh Phương Nhã Nhàn nhìn thấy cảnh này, sự căng thẳng trong lòng cũng tiêu tan phần nào.

Sự việc dường như không phức tạp như cô nghĩ, ít nhất thì cha mẹ cũng không bắt bọn họ lái xe trực tiếp rời khỏi đây. Hơn nữa mẹ cô còn bế Vũ Đồng chuẩn bị dẫn bọn họ lên nhà.

Huyện Huyên ở trong vòng tay Tô Thi Hàm, Khả Hinh đang ngủ say trên ghế an toàn trong xe. Còn cô thì trìu mến nhìn con gái nhỏ, Tần Lãng nhìn thấy vậy lập tức nói: “Để anh bế Khả Hinh”

Tô Thi Hàm yên tâm gật đầu, Tô Vĩnh thắng ở bên cạnh nhìn thái độ của con gái, nhất thời trong lòng cảm thấy không vui.

Con gái nhà mình sao lại để cho tên nhóc nhà khác dỗ đi mất rồi!