Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 37




Mới ngày mùng chín tháng hai mà kỳ thi mùa xuân đã bắt đầu, chờ thêm mười lăm ngày nữa, các sĩ tử tham gia kỳ thi hội ba năm một lần sắc mặt tái mét rời khỏi trường thi, chỉ có sắc mặt Lý Dụ hồng hào phơi phới, hết sức nổi bật.

"Thiếu gia, người lên xe ngựa uống miếng nước trước đi, An Hi Cư đã bày tiệc chỉ chờ người về thôi ạ." Lý Hải đã đến chờ trước trường thi từ sớm, với tư cách là gã sai vặt kiêm thư đồng của Lý Dụ, đương nhiên Lý Hải biết rất rõ tài nghệ văn chương của thiếu gia nhà mình, cho bên hiện giờ Lý Hải hoàn toàn không lo lắng.

Vấn đề của thiếu gia nhà cậu chính là hắn có nguyện ý thi hay không thôi, tuyệt đối không có chuyện đi thi mà thi rớt.

Nếu như nói trước kia Lý Hải có chút không cam lòng thì bây giờ cậu rất có lòng tin, khoảng thời gian trước thiếu gia nhà cậu đã chủ động ôn bài, chuyện quan trọng như thế nếu không phải Lý Hải lo lắng bị diệt khẩu thì cậu đã la làng cho tất cả mọi người trong Vĩnh Định Hầu phủ biết rồi.

Để cho những người đã từng chê cười thiếu gia nhà mình trắng mắt ra, tuy thiếu gia nhà cậu ít xuất hiện, nhưng một khi đã xuất hiện thì nhất định ai nấy đều ngạc nhiên lé mắt!

Dù Lý Dụ không hồi hộp gì, song cũng khó tránh khỏi có chút ảnh hưởng, bây giờ rốt cuộc cũng thi xong, có thể nói là vô cùng nhẹ nhõm, nhìn gã sai vặt ân cần trước mặt, Lý Dụ hiếm khi tốt tính khen ngợi, "Lý Hải, có tiến bộ rồi đấy."

Lý Hải tía lia: "Dạ nên thế mà, nên thế mà, thiếu gia đã vất vả rồi, Lý Hải không giúp được gì cả, nhưng ít chuyện này nô tài vẫn làm được ạ."

Lý Dụ vỗ vỗ vai Lý Hải, vẻ mặt hài lòng, "Chờ Hoàng bảng công bố thì thưởng cho ngươi."

Nghe thế, miệng Lý Hải càng rộng, "Nhất định thiếu gia sẽ đậu Trạng nguyên mà!"

Ngay tại lúc Lý Dụ vui mừng hớn hở không nở phụ lòng tốt của gã sai vặt nhà mình mà bước lên xe ngựa, đuôi mắt hắn bỗng lướt qua một bóng dáng mặc y phục xanh nhạt đang bước khỏi trường thi, đôi mắt phượng đang ngập tràn niềm vui hơi hơi nheo lại, miệng nhếch lên đầy vẻ khinh thường.

Hạng người buồn nôn như vậy Lý Dụ không buốn làm bẩn mắt mình, chân dài duỗi ra bước lên xe ngựa, "Lý Hải, đi!"

Lý Hải nhìn theo ánh mắt thiếu gia nhà mình nhìn thấy bóng dáng xanh nhạt kia, cậu lập tức thở dài một hơi, rõ ràng bầu không khí đang rất tốt thế mà bị phá hỏng rồi, giận chó đánh mèo trừng mắt một cái, Lý Hải chóng tay trèo lên xe ngựa, "Xa phu, chúng ta mau về thôi, Lão Hầu gia và Trưởng công chúa đang chờ đấy!"

Giọng cậu không nhỏ, thí sinh đến tham gia kỳ thi mùa xuân này cũng nhận ra xe ngựa của Vĩnh Định Hầu phủ, Lý lão hầu gia và Chiêu Nghi đại trưởng công chúa phu thê hòa hợp, tuy có đến tám tôn tử nhưng hai người lại yêu thương Nhị công tử Lý Dụ tiếng xấu đầy mình này nhất, điều này người người đều biết, vốn không có gì nhưng kỳ thi lần này người trong Vĩnh Định Hầu phủ đến tham gia không chỉ có mình Nhị công tử Lý Dụ, mà còn có Tam công tử Lý Lâm nhỏ hơn Lý Dụ bốn tháng nữa.

Khẽ liếc nhìn về phía bóng dáng xanh nhạt kia, ánh mắt mọi người ít nhiều gì cũng có thâm ý khác.

"Thiếu gia, chúng ta hồi phủ đi." Gã sai vặt Lý Đường của Lý Lâm cảm thấy thiếu gia nhà mình rất đáng thương vì bị đối xử bất công, thế nhưng dù sao cậu chỉ là một gã sai vặt, hơn nữa chuyện năm đó cậu nói nhiều cũng không hay.

Có điều tục ngữ nói rất đúng, chuyện đã qua thì không nhắc lại, nếu Hầu gia đã để thiếu gia tồn tại trên đời thì y chính là tam thiếu gia của Vĩnh Định Hầu phủ và là chủ tử của cậu. Từ nhỏ thiếu gia nhà mình đã có ý chí phấn đấu, lần thi hương trước đó cũng nằm trong mười thứ hạng đầu, điều này rất hiếm thấy trong con cháu thế gia, kỳ thi hội này Lý Lộ rất có lòng tin với thiếu gia nhà mình, còn về phần Nhị thiếu gia ngang tàng kia, mặc dù không đến nổi là công tử bột nhưng tài trí hoàn toàn không thể nào so sánh với thiếu gia nhà mình được.

Bây giờ cứ tự cao tự đại đi, ngày sau mất mặt cho chừa! Nhìn Lý Dụ khoan thai bước lên xe ngựa, tuy ngoài mặt Lý Lộ không thể hiện gì nhưng trong lòng đã âm thầm mắng mấy câu rồi.

Lý Lâm bình tĩnh đưa gói vật dụng đơn giản cho Lý Lộ, trông y có vẻ như những ánh mắt xung quanh chẳng liên quan gì tới mình cả, "Chúng ta đi."

Từ khi còn nhỏ Lý Lâm đã biết, danh phận Tam thiếu gia Vĩnh Định Hầu phủ của mình không khác gì một người ngoại tộc, thậm chí còn là thứ bẩn thỉu tối tăm nhất trong lòng phụ thân, chỉ có như thế không hơn...

Nói ra thân thế của y cũng có chút buồn cười, thô tục một chút chính là thối nát. Nha hoàn thừa dịp chủ mẫu mang thai nghĩ  cách bò lên giường Hầu gia, trăm cay nghìn đắng thay đổi số phận của mình, bà ta muốn mang thai để ép chủ mẫu cho là di nương, thế nhưng nội dung cốt truyện lại không giống như tưởng tượng của bà ta.

Tuy chủ mẫu đã làm như dự liệu của bà ta, nhưng qua chuyện này chủ mẫu và Hầu gia xảy ra mâu thuẫn, cho đến nay vẫn chưa giải quyết được, còn di nương kia thì hoàn toàn bị hầu gia yêu thương thê tử thù hận, ngay từ đầu Hầu gia vốn có ý định giết chết ả tỳ nữ dám cả gan tính kế ông, con cái chỉ cần thê tử ông sinh là được, nghiệt chủng này ông không cần.

Tuy nhiên trong thời điểm đó chủ mẫu vẫn công bằng bảo vệ mẫu tử bọn họ, bà ra mặt để nha hoàn kia lên làm di nương, để bà ta thuận lợi sinh con --- Đứa con đó chính là y ngày hôm nay.

Không muốn mấy chuyện này quấy nhiễu tâm tư mình nữa, Lý Lâm hít sâu một hơi đi đến chiếc xe ngựa phía trước, nhấc chân bước lên.

"Lý Lộ, về nhanh một chút, đừng để Tổ phụ Tổ mẫu đợi lâu."

Thiếu gia nhà mình hiếu thảo như thế, nghe xong Lý Lộ càng cảm thấy đau xót, toàn bộ Hầu phủ gần như chẳng có ai quan tâm thiếu gia mình cả. Lý Lộ bình tĩnh trả lời rồi quay qua dặn dò xa phu bên cạnh.

Sau khi Lý Dụ hồi phủ, đầu tiên hắn trở về Ngọc Sênh cư tắm rửa thay y phục rồi mới đến An Hi Cư.

Hiện giờ, kể cả Lý Lâm, tất cả mọi người trong Vĩnh Định Hầu phủ đều có mặt đông đủ.

"Nhị ca. rốt cuộc huynh đã tới, chúng ta đợi rất lâu rồi đó!" Với tư cách là người nhỏ nhất trong phủ nên trình độ được yêu thương ngang ngửa với Lý Dụ. Trong nhà ngoại trừ Lý Dụ ra thì chỉ có cậu nói chuyện không kiêng nể gì cả.

Lý Dụ vỗ vỗ đầu tiểu gia hỏa, "Sao thế? Đệ không muốn chờ ta à?"

Lý Nhiên nghiêng đầu muốn trốn, vừa cười vừa tố cáo, "Đại bá phụ, Đại bá mẫu, Nhị ca bắt nạt con kìa!."

Tính Tĩnh ngồi bên cạnh Lý lão hầu gia liếc nhìn thê tử của mình, không ngoài dự đoán, lúc này thê tử vẫn không thèm nhìn ông một cái, Lý Tĩnh không biết làm sao thở dài một hơi, ông không đành lòng để cháu nhỏ chờ lâu nên phải lên tiếng trách cứ con thứ hai suốt ngày gây chuyện, "Nếu đã đến rồi thì mau ngồi xuống đi, lần sau không được như vậy nữa, hôm nay cả nhà đặc biệt chuẩn bị tiệc cho con, Tổ phụ và Tổ mẫu vẫn mang bụng đói chờ con kìa."

Tuy phụ thân làm chuyện có lỗi với mẫu thân nhưng tình thương đối với hắn và Đại ca vẫn không giảm chút nào, hiện giờ Lý Dụ đã trưởng thành, hơn nữa là một nam nhân, tuy hắn không hài lòng với cách làm của phụ thân, ngay cả "Đồ đạc" mình mà không quản được thì còn có thể làm gì? Nhưng hắn lại là phận con cái, hắn không thể nói với phụ thân mình như thế được.

Do có khúc mắc nên bình thường Lý Dụ cũng không quan tâm gì mấy đối với phụ thân nhà mình.

Lời phụ thân nói hắn không hề để tâm, song Tổ phụ Tổ mẫu vì chờ hắn mà đói bụng, trong lòng Lý Dụ không biết có mùi vị gì, hắn vội vàng bước nhanh đến ngồi xuống bên cạnh Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, sau đó sai hạ nhân nhanh chóng dọn thức ăn lên.

Do được Lão Hầu gia và Chiêu Nghi đại trưởng công chúa cưng chiều hắn nên trong lòng Nhị phu nhân và Tam phu nhân không biết có mùi vị gì, có điều ngoài mặt các bà không dám để lộ điều gì, bữa cơm này trải qua vô cùng yên tĩnh, chỉ có Tam phu nhân xót nhi tử bị bắt nạt vừa rồi lên tiếng, "A Dụ, sang năm con cũng mười bảy rồi, nếu lần này được đề tên Bảng vàng thì nên nghĩ đến chuyện chung thân đại sự rồi."

Trước kia Lý Dụ ghét nhất là nhắc đến chuyện này, thậm chí từ đầu năm trước vì chuyện này mà Lý lão hầu gia cãi nhau một trận lớn với phụ thân hắn, còn không ngừng nhắc đến tiếng xấu trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài của hắn, chỉ sợ không có cô nương thế gia nào đồng ý lấy hắn, trách còn không kịp nữa là.

Lời này của Tam phu nhân là cố ý muốn tạo thêm hiềm khích cho Hầu gia và Lý Dụ, có điều giờ khắc này chẳng những Lý Dụ không tỏ vẻ gì không thích mà ngược lại còn vui vẻ đồng ý, "Cảm ơn Tam thẩm quan tâm, A Dụ sẽ suy nghĩ ạ."

Hắn vừa nói xong, ngoại trừ Lý lão hầu gia và Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, tất cả mọi người ngồi đây đều rất ngạc nhiên, chỉ có đại ca Lý Nguyên phản ứng nhanh nhất, "Đã vậy thì sau này A Dụ phải chính chắn hơn mới được."

Tâm trạng Lý Dụ rất tốt, hắn nâng chén rượu trước mặt lên kính huynh trưởng một ly, "Đại ca, đa tạ."

Một tiếng đa tạ này, vượt qua tất cả thiên ngôn vạn ngữ, Lý Nguyên cười phóng khoáng giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Nhìn thấy phụ thân có vẻ mất mát bên cạnh, Lý Dụ tốt tính rót thêm một chén kính tới.

Trong lòng Lý Tĩnh gợn sóng, vô cùng cảm khái, lúc trưởng tử sinh ra, tình cảm giữa ông và thê tử rất nồng nàn, tình nồng ý mật, bởi vì xót thê tử mà ba năm sau bọn họ mới muốn có đứa thứ hai, thế nhưng chỉ một lần say rượu mà đã đẩy thẳng ông xuống địa ngục.

Ông hận ả nha hoàn đã tính kế ông, hận thê tử tuyệt tình nên bất tri bất ông thờ ơ với nhi tử mới sinh. Đợi mấy năm sau khi ông phát hiện ra thì đã muộn, nhi tử đã lớn không cần người phụ thân này nữa.

Ông muốn bù đắp cho nhi tử, có điều dù sao ông cũng là người làm sai, bây giờ nhi tử kính rượu mình, trong lòng Lý Tĩnh rất hưởng thụ, ông ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, giữa phụ tử hai người thiếu sự thân thiết, mà chén rượu ngày hôm nay khiến nụ cười trong mắt Lý Tĩnh không còn sự châm biếm như xưa.

Sau bữa tối, phớt lờ vẻ mặt cảm động của phụ thân, Lý Dụ không thể chờ được nữa nên đứng dậy đi trước.

Thi hội chia làm ba ngày là mười, mười ba và mười lăm, dưới sự kiên quyết của Tô Nhược Tuyết, khoảng thời gian này Lý Dụ không thể tới Lãnh Mai Các hàng đêm nữa, hắn hết sức mong chờ buổi gặp tối nay.

Sau thời gian một chén trà, trong Lãnh Mai các xuất hiện thêm một bóng dáng quen thuộc.

Tử Yên và Tử Oanh vẫn canh giữ ngoài cửa, có điều hôm nay không còn cản trở như trước đây nữa.

Nhìn hai nha hoàn trông như thần giữ cửa, Lý Dụ nhướng mi, bởi vị uống rượu nên đôi mắt phượng ngập tràn các loại màu sắc, hết sức mê người.

"Tử Yên, muội nói xem, tiểu thư thật sự không thích..." Tử Oanh nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Lý Dụ không kiềm được hỏi.

"Đừng nói nữa!" Lần đầu Tử Yên nghiêm túc nhìn Tử Oanh, "Quản miệng của tỷ lại đi, tiểu thư tự có quyết định của mình, chúng ta không nên nói linh tinh."

Tử Oanh cũng biết mình lỡ lời, nhưng đáy lòng vẫn lo lắng, giả sử, giả sử tiểu thư thích người kia, mặc dù không có tư cách nhưng Tử Oanh vẫn muốn khuyên nhủ vài câu.

Nàng sợ người nọ, song lại càng sợ tiểu thư không được hạnh phúc.

Mà trong phòng, Tô Nhược Tuyết không hề hay biết tâm tư rối bời của tiểu nha hoàn nhà mình, nàng ngồi ngay ngắn trên trường tháp, ánh mắt tập trung vào khăn gấm trong tay, nếu không phải hai gò má ửng hồng thì thật sự không một kẻ hở.

Sau khi Lý Dụ bước vào phòng, hắn không giống thường ngày bước vội đến trước mặt nàng, có lẽ do hơi men rượu bốc lên não thiêu đốt thần kinh hắn, cũng thả lỏng tính tự chủ của hắn. Giờ khắc này, Lý Dụ nghiêng người dựa vào tấm bình phong gỗ lim được sơn màu xanh nhạt khắc hoa mai tinh xảo, ánh mắt như có lửa, từng đốm từng đốm không ngừng nhảy nhót, dường như có thể thiêu đốt nàng không còn một mảnh.

Ánh mắt hắn cực nóng, cũng cực kỳ nguy hiểm, theo phản xạ rốt cuộc Tô Nhược Tuyết không duy trì vẻ lạnh lùng nổi nữa, nàng lên tiếng nhỏ xíu lắp ba lắp bắp, "Huynh...Huynh đứng đó làm gì?"

Lý Dụ bỗng nở nụ cười, vừa tùy ý vừa đường hoàng, "Tuyết Nhi, hôm nay ta tới là để đòi nợ..."