Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 14




"Tuyết nhi, muội sao thế?"

Tô Nhược U nhẹ nhàng kéo cánh tay Tô Nhược Tuyết một cái, đôi mắt hoa đào giống Tô Nhược Tuyết như đúc, tràn đầy cảnh giác nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Lý Dụ trước mắt.

Dù hắn là huynh đệ tốt của người kia thì như thế nào? Chọc Nhị muội nhà nàng, nàng tuyệt đối không nhân nhượng.

Ý thức được Tô Nhược Tuyết đã chú ý đến bên đây, Lý Dụ nhanh chóng thu hồi thần thái lại nhìn về phía đại tẩu tương lai của mình, hai tay  Lý Dụ xoa xoa vào nhau, tỏ ý mình rất vô tội.

Tô Nhược Tuyết lấy lại tinh thần, cuối cùng nàng nhìn Lý Dụ một cái rồi dời mắt,"Không có gì."

Tô Nhược U hoàn toàn không tin, hình như Tô Nhược Tuyết cũng ý thức được cái cớ này không ổn chút nào, không muốn đại tỷ lo lắng nên nàng nói thêm một câu, “Có vẻ như trước đây muội đã gặp Nhị công tử ở đâu rồi, tuy nhiên nhìn kỹ lại thì do muội nhầm thôi."

Tô Nhược U nhìn Nhị muội nhà mình, nàng gật đầu mỉm cười nói, "À, hóa ra là như vậy."

Nói rồi, hai người cũng không nhìn Lý Dụ nữa, nếu đã chào hỏi xong, dù gì chỉ là một nam nhân xa lạ, các nàng không quan tâm nhiều lắm.

Có điều, rõ ràng có người không muốn cứ kết thúc như thế.

"Không đâu, nhị cô nương không có nhận sai người, chính là tại hạ." Lý Dụ mỉm cười, thoải mái nói ra.

Ánh mắt Tô Nhược Tuyết tối lại, nàng nắm tay đại tỷ, không nhận ra mình đã dùng thêm mấy phần sức, hắn…đến cùng muốn làm gì...

"A, nếu nhị công tử đã nói như vậy, suy cho cùng đúng là không thể không có khả năng, dù sao kinh thành lớn như thế, gặp nhau một hai lần cũng không phải là chuyện hi hữu gì." Tô Nhược U nắm tay Nhị muội khéo léo trả lời.

"Được rồi." thấy  Lý Dụ hiếm khi có thái độ như vậy, ánh mắt mọi người đều như có như không nhìn phía Tô nhị tiểu thư không quá quan tâm đến tình cảm kia, đúng lúc này Bùi lão phu nhân lên tiếng ngắt lời, "Vở diễn sắp bắt đầu rồi, A Dụ tìm một chỗ ngồi xuống mau lên, đừng làm trễ thời gian chúng ta xem hí khúc."

Nhìn thấy lão đại nhà mình nháy mắt ra hiệu, để mọi người thoải mái chọn vở diễn, Lý Nhiên lập tức phản bội "Đuổi" Nhị ca đi, "Nhị ca, đại ca bọn họ ở trên lầu, huynh mau đi lên đi."

Có một số việc phải biết dừng đúng lúc. Rốt cuộc Lý Dụ không quan tâm ánh mắt mọi người mà liếc qua Tô nhị tiểu thư đang ngồi nghiêm chỉnh một cái, tâm trạng Lý Dụ rất tốt nói lời tạm biệt nàng, trước khi đi hắn  vẫn không quên chọc ghẹo tiểu đệ đệ không có lương tâm, "A Nhiên, buổi diễn sắp bắt đầu rồi, đi, đi với Nhị ca lên lầu xem hí khúc thôi."

Lý Nhiên đang vui vẻ không hề nhận ra ánh mắt xấu xa của Nhị ca,cậu  ngây thơ đáp: "Đệ xem ở dưới này được rồi."

Lý Dụ nhếch môi, "A Nhiên, chỉ có nữ nhân và trẻ con mới ở đây."

Nói xong, hắn còn cố ý làm bộ nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người một đứa bé khoảng bốn năm tuổi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Nhiên mắc cỡ đỏ bừng, năm nay cậu đã bảy tuổi... Nhưng cậu vẫn không chịu thua, Lý Nhiên chu môi phản đối, "Đệ... Chưa qua sinh thần của đệ mà, không tính..."

"Được rồi, không được trêu A Nhiên nữa, lớn vậy rồi mà ngay cả một chút dáng vẻ của huynh trưởng cũng không có." Chiêu Nghi  trưởng công chúa ngồi ở ghế chủ vị bực mình mắng Lý Dụ một câu, "Con mau đi lên đi, đừng đứng ở đây cản trở chúng ta chọn vở diễn."

Bị tổ mẫu mắng, Lý Dụ sờ sờ mũi rồi vui tươi hớn hở lên lầu, thôi bỏ đi, không chơi nữa, A Nhiên thì không sao, chỉ sợ tam thẩm lại đứng ngồi không yên, hôm nay tâm trạng hắn rất tốt, tạm tha cho bà ấy một lần đó.

Lý Dụ dây dưa ở dưới một lúc lâu nên vừa lên đến nơi là được mọi người nhiệt tình nhìn chăm chú.

"Nhị đệ, Tô nhị tiểu thư kia..."

Lý Nguyên là trưởng tôn của Vĩnh Định Hầu phủ, đồng thời cũng là đại ca của Lý Dụ, đương nhiên y rất yêu thương người đệ đệ này, cho dù có lúc y bị hắn làm cho giận đến nghiến răng, nhưng tóm lại đều là người một nhà, bỏ không được. Đối với đệ đệ động kinh thích gây chuyện, cả nhà đều không có cách nào, thậm chí khi Nhị thẩm muốn tìm thê tử cho Tam đệ, Nhị đệ còn lêu lổng ở thanh lâu không đàng hoàng.

Cuối cùng khó khăn lắm hắn mới chọn được một cô nương, thân là huynh trưởng Lý Nguyên sâu sắc hi vọng ánh bình minh ở ngay phía trước.  

Lý Dụ lạnh nhạt liếc đại ca thích lo chuyện bao đồng nhà mình một cái rồi ghét bỏ nói: "Nhiều chuyện." Vẻ mặt không muốn nói nhiều.

Lý Nguyên cũng không tức giận vì bị  đệ đệ "Ghét bỏ", y vẫn thích thú nhiều chuyện như cũ, "Đừng mà, A Dụ, đều là huynh đệ trong nhà, có gì phải xấu hổ, đúng không, A Hạo?"

Bùi Hạo cũng chứng kiến tình cảnh vừa rồi, y không để lại dấu vết quan sát Lý Dụ một cái, "Nói rõ ràng."

Loại chuyện này y vốn dĩ không muốn quan tâm, song nếu liên quan đến tiểu nương tử nhà y, thì cho dù là huynh đệ ruột thịt cũng không thể bỏ qua.

Lý Dụ xoa xoa tay, bất đắc dĩ nói: "Nói cái gì mà nói? Có cái gì hay đâu? Đơn giản là trước kia có gặp trên đường một lần, bởi vì chuyện của ai đó mà nhìn nhiều một chút thôi."

Nói xong, hắn còn làm ra vẻ như lạ lắm nhìn chằm chằm Bùi Hạo, cười cười không nói lời nào.

Bùi Hạo chột dạ, ho nhẹ một tiếng, "Đừng đứng ở đó cản tầm nhìn nữa, mau ngồi xuống, vở diễn hay sắp bắt đầu rồi."

Lý Nguyên nhìn nhìn đệ đệ giảo hoạt nhà mình, rồi lại nhìn Bùi Hạo đang cố gắng làm ra vẻ tự nhiên bên cạnh, y bỗng nhớ đến cảnh ở trước Quân Trúc Uyển của Bùi Hạo lúc nãy, đột nhiên, trên khuôn mặt của y lộ ra vẻ tươi cười hiểu rõ, có điều cười thì cười nhưng y lại có chút lo âu, Bùi nãi nãi và tổ mẫu nhà mình che chở Tô đại tiểu thư như vậy, xem ra nàng dâu của A Hạo nhà người ta sẽ nhanh chóng được đón về rồi, còn nhìn đệ đệ ngốc nhà mình mà xem, chỉ sợ đến bây giờ nó vẫn chưa biết đến tình cảm là gì đâu...

Song khi nhớ đến dáng vẻ vô lương và thẳng tay của Lý Dụ khi chỉnh huynh đệ nhà mình, Lý Nguyên quyết định y vẫn nên lẳng lặng xem kịch vui thôi, còn Tô nhị tiểu thư bị đệ đệ nhà mình để mắt tới kia, Lý Nguyên chỉ có thể mặc niệm cho nàng, nếu như cuối cùng nàng thật sự tiến vào cửa nhà bọn họ, cả nhà bọn họ nhất định sẽ đối xử tử tế với nàng.

Ba hồi chiêng vang lên, vở diễn chính thức bắt đầu.

Bùi Hạo kiên trì chỉ được thời gian uống cạn chung trà, cuối cùng y nhịn không được kêu gã sai vặt bên cạnh tới rỉ tai vài câu.

Chỉ một lát sau, Tô đại tiểu thư  đã được nha hoàn dẫn ra khỏi sân, khóe môi Bùi Hạo nhếch lên rồi lấy cớ đi nhà xí chuồn mất.

Lý Dụ mặc một bộ cẩm bào màu xanh ngọc bằng lụa nổi bật thêu mây cát tường, thoải mái ngồi trên ghế gỗ lê khắc hoa văn, ngón tay thon dài trắng như ngọc liên tục bốc hạt dưa trong đĩa, đống vỏ hạt dưa trước mặt nhanh chóng trở thành một ngọn núi nhỏ, khóe miệng hắn vẫn luôn tươi cười từ đầu đến cuối.

******

Đêm khuya, Tô Nhược Tuyết mặc một bộ trang phục sẫm màu, đầu chải búi tóc nam tử, đứng ở nhà thủy tạ trong hậu viện Tô gia, đầu tháng tám, trăng non sáng rõ, bóng dáng nàng lướt qua làm nước trên mặt hồ gợn sóng, vừa yên tĩnh vừa khí phách.

"Đêm khuya Nhị tiểu thư không ngủ, ở đây chờ tại hạ chăng?" Lần này Lý Dụ không ẩn thân nữa mà xuất hiện trước mặt nàng.

Tô Nhược Tuyết nhìn chằm chằm hắn thật lâu, nàng xác nhận trừ chuyện hắn là huynh đệ tốt của đại tỷ phu ra, thì nàng và người này không có một chút liên quan nào cả, vậy thì tại sao hắn lại đi theo mình đây?

Nghĩ không ra, vậy thì không nghĩ nữa, nàng đã xuống địa ngục nên ngại gì giết thêm một người? Nàng không thể để Tô gia mạo hiểm như vậy...

Nhún chân một cái, Tô Nhược Tuyết bay lên đồng thời rút nhuyễn roi tơ bạc quấn bên hông ra, tiếp theo nàng dùng toàn lực quất tới, nhuyễn roi tơ bạc giống như một con rắn lóe sáng, nhanh như tia chớp, vọt tới trước mặt Lý Dụ.

Chân Lý Dụ không hề di chuyển, cả người hắn chợt né sang một bên, tránh thoát đòn tấn công của Tô Nhược Tuyết, "Đạo đón khách của Nhị tiểu thư, thật khiến cho tại hạ mở rộng ra mắt."

Không để ý tới mấy lời nói nhảm của hắn, Tô Nhược Tuyết chỉ chú tâm tấn công, người trước mắt thật khó đối phó, nàng đã dốc toàn lực nhưng vẫn không hạ được hắn, nhưng lại không dám chần chờ.

Thấy mình hài hước không thành công, mà đánh nhau thật, Lý Dụ chỉ biết dở khóc dở cười.

Nhưng đánh là đánh, tinh thần hắn cũng tỉnh táo, Tô nhị tiểu thư này, thân pháp linh hoạt nhẹ nhàng, uyển chuyển như rồng bay, trình độ tiên pháp xuất quỷ nhập thần, có điều nhiều năm qua trừ Bùi Hạo, Đới Xuân Vinh, và ông cụ nhà hắn, thật sự không mấy người biết trình độ của Nhị công tử Vĩnh Định Hầu không hề thua kém kỳ tài võ học Bùi Hạo. Bây giờ vất vả lắm mới gặp được một đối thủ, dần dần Lý Dụ cũng có chút hứng thú.

Nhớ năm đó vì đại tôn tử nhà mình mà Bùi lão gia cố ý mời cao thủ ở ẩn trên Thanh Hoa sơn về dạy võ công cho Bùi Hạo, sau đó Lý Dụ bị Lý Lão Hầu gia đá sang cho Bùi lão gia dạy bảo, nên hắn đã đi chung một đường với Bùi Hạo, sáng sớm luyện võ, chiều học văn.

Vốn dĩ Bùi lão gia có ý nhân lúc Bùi Hạo học võ, ông sẽ tập trung dạy bảo Lý Dụ, song nếu Lý Dụ chịu ngoan ngoãn nghe lời thì hắn đã không phải là Nhị công tử người phiền chó ghét của Vĩnh Định Hầu phủ rồi.

Mặc dù  luyện võ rất khổ, nhưng khi đó không phải do hắn yêu thích con thiêu thân gây chuyện khắp nơi là Bùi Hạo sao? Vì hướng đến cuộc sống tùy ý tiêu sái sau này, Lý Dụ bèn hầu Bùi Hạo dũng mãnh luyện võ, hai người cùng ăn cùng đồng hành, nếu không phải Lý Dụ nhớ rõ nhà của mình thì rất có thể hắn đã cắm rễ tại Bùi phủ, thậm chí ngủ chung với Bùi Hạo luôn cũng nên.

Tuy nhiên không ngờ rằng, Lý Dụ cũng là người có tố chất, hơn nữa hắn còn rất thông minh, năng lực cũng không kém, võ công càng không thua kém Bùi Hạo. Chỉ là, võ công của Bùi Hạo mạnh mẽ chính trực, thẳng thắn thoải mái, oai phong như mãnh hổ, còn võ công  Lý Dụ luyện chính là cương nhu phối hợp, thân pháp quái dị mơ hồ, ra chiêu là trúng chỗ hiểm.

Ban đầu, Tô Nhược Tuyết còn có thể chống đỡ, nhưng đợi đến khi Lý Dụ bắt đầu nghiêm túc, dần dần nàng đã rơi vào thế lấy trứng chọi đá.

Biết rõ nếu kéo dài sẽ thua, sức của nàng không trụ được bao lâu, Tô Nhược Tuyết lập tức tăng tốc, quất roi thẳng lên mặt Lý Dụ, lúc ngọn roi sắp quét đến,  Lý Dụ vừa đã cúi người tránh được vừa đưa tay trái ra bắt lấy ngọn roi, đồng thời tay phải tạo thành quyền vung chưởng dọc theo thân roi đi tới.

Tay hắn chỉ vừa dùng sức một chút, nhuyễn roi tơ bạc vốn nằm trong tay Tô Nhược Tuyết đã chuyển sang tay hắn, mà chân hắn cũng nhanh chóng di chuyển, cả người sấn tới, chờ lúc Tô Nhược Tuyết kịp phản ứng, cổ họng nàng đã bị người ta khống chế.