Nương Nương Khang

Chương 16




Lý Trình Tú có thói quen dậy sớm, mấy ngày nay mặc dù được Thiệu Quần cho phúc lợi là không cần đi làm, cậu vẫn hơn sáu giờ một chút liền tỉnh.

Rửa mặt xong, cậu liền ăn sáng rồi bắt đầu ngồi ở trước bàn học hành, thời gian ngược lại trôi qua rất nhanh. Điện thoại di động vừa reo, cậu nhìn giờ một chút, gần mười giờ.

Thiệu Quần nói trong điện thoại là hắn sắp tới rồi, bảo cậu chuẩn bị xuống chỗ hắn đậu xe ngày hôm qua đi.

Lý Trình Tú cũng không biết Thiệu Quần hôm nay định dẫn cậu ra ngoài làm cái gì, suy nghĩ một chút, liền thả thức ăn còn thừa ngày hôm qua hâm lại rồi bỏ vào trong hộp cơm, cầm một túi nilon rồi xách ra cửa.

Từ xa cậu đã thấy một chuỗi cửa hàng nhỏ, một chiếc xe SUV màu bạc trắng xe đưa lưng về phía cậu, chỗ điều khiển ở cửa sổ mở, mặc dù không thấy được người, nhưng từ bên trong thân xe ra ngoài một đống tro thuốc lá cùng với những ngón tay thon dài và chiếc cổ tay đeo một chiếc đồng hồ màu mực đen làm bằng kim cương đã khiến cho Lý Trình Tú vừa nhìn một cái đã nhận ra đây là Thiệu Quần.

SUV là dòng xe thể thao đa dụng viết tắt của cụm từ Sport Utility Vehicle với thiết kế vuông vắn, mạnh mẽ, cơ bắp cùng kết cấu thân trên khung như xe tải và khoảng sáng gầm cao, động cơ mạnh cho khả năng vượt nhiều địa hình, có nội thất rộng rãi cho 5-7 người bao gồm cả hành lý.

Thiệu Quần từ kính chiếu hậu thấy cậu đi tới, liền mở cửa xuống xe.

Lý Trình Tú gật đầu với hắn một cái, coi như là chào hỏi.

Thiệu Quần ném thuốc lá xuống đất làm, có chút phẫn hận đạp nát nó, ” Con mẹ nó, ngày hôm qua chiếc xe kia của tôi đậu ở nơi này bị xước.”

“Hả? Nghiêm trọng không?” Lý Trình Tú nhớ tới chiếc kia của hắn nhìn qua cũng là một chiếc xe rất cao cấp, bị xước thì phải đền bao nhiêu tiền đây. Nhưng mà hắn cảm thấy Thiệu Quần dùng cái loại xe đó, bề ngoài cũng quá rêu rao, có chút giống như người khác thấy tấm áp phích được làm bằng kim cương của mấy diễn viên điện ảnh vậy, chỗ cậu ở lại là tốt xấu lẫn lộn, loại người gì cũng có, không có bị trộm đi đã là rất may mắn rồi.

“Xước một vòng, đi*t mẹ, tên nào làm loại chuyện này cũng con mẹ nó thất đức thật, hại tôi phải đặt hàng sơn từ tận Châu Âu về, mất khoảng một tháng lận.”

Lý Trình Tú nhìn xe hắn một cái, “Sau này, đừng đậu ở nơi này nữa.”

Thiệu Quần bĩu môi, đưa tay ra nhéo mặt cậu một cái, “Không phải là vì đưa anh về nhà sao.”

Lý Trình Tú lui về phía sau một bước, không nhìn thẳng hắn nữa, tay chân vụng về, “Sau này, không cần đưa tôi về đâu.”

“Vậy không được, tôi còn sợ anh biến mất mất.”

Lý Trình Tú nháy mắt một cái, “Vậy thì đừng đậu xe...”

Thiệu Quần hai tay vòng trước ngực, híp mắt nhìn cậu, “Ý của anh là, tôi đưa anh về xong phải ngay lập tức cút đi, ngay cả đi lên uống trà cũng không được phải không?”

Lý Trình Tú không nói.

Thiệu Quần lắc đầu một cái, “Trình Tú, đồ vô lương tâm.”

“... Hay là đậu ở chỗ khác...”

“Không được, dĩ nhiên phải đậu xe, nhưng mà liên quan đến vấn đề này, tôi có một biện pháp giải quyết tốt hơn.”

“Cái gì?”

Thiệu Quần thân thiết kéo tay cậu một chút, còn mở cửa xe cho cậu, “Tới, lên xe đi, một hồi anh sẽ biết.”

Lý Trình Tú bị hắn kéo lên xe, sau khi lên xong liền hỏi, “Hôm nay, cậu muốn làm cái gì?”

Thiệu Quần cười nói, “Hôm nay á, hẹn hò với tôi.”

Thiệu Quần dãn cậu vào một cửa hàng thiết kế tạo hình, cậu vừa vào cửa liền bị kinh hãi. Phía đối diện là ba người đang cầm một cây kéo, động tác y như đang di chuyển theo âm nhạc vậy, đẹp đến kinh người, vây quanh họ là một cái người mẫu giả, đầy đầu đều là tóc rơi lả tả. Cậu chưa bao giờ thấy qua ai lại đi hớt tóc như vậy, y chang như đang khiêu vũ, khiến cho cậu có chút sửng sốt một chút.

Đối diện đi tới là một người đàn ông dáng dấp xinh đẹp, mặt tô vẽ tỉ mỉ trang điểm, khu vực lỗ mũi kia so với cả khuôn mặt cũng sáng hơn rất nhiều, eo nhỏ như rắn nước, vừa nhìn thấy họ liền bắt đầu cười, nụ cười vừa dịu dàng vừa tà mị.

Rắn nước:

“Thiệu công tử đó hả, đã lâu không gặp nha.”

Thiệu Quần cười cười chào hỏi hắn, “Adrian.” Chờ hắn lại gần, liền “Ồ” một tiếng, giễu cợt nói, “Anh lại đổi lỗ mũi? Cái mũi trước kia không phải tốt vô cùng sao?”

Adrian một chút cũng không để ý, ngược lại còn cười hì hì nói, “Tôi là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.” Vừa nói vừa ve vãn Thiệu Quần bằng cánh tay nhỏ nhắn của mình.

Thiệu Quần ho khan một tiếng, nhíu mày nhìn hắn một cái.

Adrian liếc nhìn cái người có chỉ số tồn tại gần như bằng 0 bên cạnh hắn, đầu tiên là bất ngờ nhíu mày, sau đó lại hướng về phía Thiệu Quần lộ ra một cái biểu tình dò hỏi, cuối cùng liền nhún vai một cái, mím môi cười một tiếng, hướng Lý Trình Tú chào hỏi, “Hi, tôi là Adrian, cậu cũng có thể kêu ta Adi.”

Lý Trình Tú “Ồ” một tiếng, quy quy củ củ gật đầu một cái, “Chào anh, tôi là Lý Trình Tú.”

Adrian chớp mắt, từ trên xuống dưới quan sát cậu một phen, áo T- shirt lỏng lẻo, chiếc quần jean cũ đã giặt đến bạc màu, lại nhìn dây giày thể thao đã đứt một đoạn, rốt cuộc cũng nhíu mày một cái.

Lý Trình Tú áy náy cúi đầu.

Thiệu Quần vỗ bả vai Adrian, “Ngơ ra cái gì, đổi cho cậu ấy một kiểu tóc có chút tinh thần một chút.”

Adrian liếc Thiệu Quần một cái, cười nói với Lý Trình Tú nói, “Tới, bên này, mời.”

Lý Trình Tú kinh ngạc nhìn Thiệu Quần, “Tôi tới đây... Cậu dẫn tôi, đi hớt tóc?”

Thiệu Quần gật đầu một cái.

“Tóc tôi lại không dài.”

Adrian bĩu môi lắc đầu một cái, “Tóc không dài, nhưng một chút kiểu dáng cũng không có.”

Lý Trình Tú ngẩn người, “Cơ mà chính tôi cũng có thể tự cắt, tại sao lại phải mang tôi đi hớt tóc?”

Adrian “phụt” cười một tiếng, “Hóa ra đây là chính cậu cắt à, khó trách sao lại khó nhìn như vậy.”

Mặt Lý Trình Tú bỗng đỏ bừng, “Hôm nay, không liên quan đến công việc, tôi muốn về nhà.”

Thiệu Quần trợn mắt nhìn Adrian một cái, vội vàng níu cậu lại, “Hớt tóc cũng là một phần của công việc mà, anh là đầu bếp nấu món ăn Trung Quốc của tôi, hình tượng của anh cũng đại biểu cho hình tượng của tôi.”

“Tôi chỉ ở trong phòng bếp thôi mà.”

“Vậy cũng không được, Trình Tú, đây là vì công việc của tôi, anh thỏa mãn yêu cầu của chủ thuê một chút đi.”

Lý Trình Tú suy nghĩ một chút, hớt tóc thật ra cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm, chẳng qua là cậu luôn cảm thấy loại địa phương này hoàn toàn xa lạ với mình. Adrian rõ ràng so với cậu còn không nam tính bằng, nhưng lại chói mắt như vậy, người ở nơi này đối với hắn ta cũng rất tôn kính, chính hắn ta cũng kiêu ngạo tự tin y như khổng tước vậy, không có nửa điểm sợ hãi rụt rè nào. Cậu thật ra phi thường hâm mộ người này, đây là điều mà cả đời cậu cũng không cách nào sánh bằng được.

Lý Trình Tú bị một cô bé kéo lại gần, định gội đầu cho cậu.

Adrian phất tay một cái, “Tôi rửa cho cậu ta đi.”

Cô gái nọ mặt đầy kinh ngạc, “Thầy, anh gội đầu cho hắn?”

” Ừ, đi chuẩn bị mọi thứ cho tôi đi.”

Lý Trình Tú nằm lên ghế ngả, Adrian ở một bên giúp cậu cọ rửa một bên nhẹ nhàng xoa bóp da đầu cậu. Lý Trình Tú chưa từng trải qua đãi ngộ như vậy, càng khẩn trương không ngừng rụt cổ, sợ đầu mình nặng quá khiến người ta đau tay.

Ghế ngả: gần giống giường gội đầu bên mình

Adrian cười nói, ” Đừng khẩn trương, thả lỏng cổ đi, đúng rồi, thả lỏng, không có chuyện gì đâu, thả sức nặng của đầu lên tay tôi đi, không có chuyện gì đâu.”

Adrian thanh âm ôn nhu như nước, khiến người nghe trong lòng cũng dần ấm áp hơn, trong lòng cậu cũng không khỏi từ từ thả lỏng hơn.

Adrian thấp giọng nói trên  đỉnh đầu cậu, “Tóc của cậu thật mềm, sờ rất thoải mái.”

Lý Trình Tú không biết trả lời thế nào, đành “ừ” một tiếng.

“Tôi có thể kêu cậu là Trình Tú sao?”

” Được...”

“Trình Tú, cậu có quan hệ thế nào vớiThiệu công tử vậy?.”

“Hắn, thuê tôi, nấu cơm.”

Adrian haha cười nói, “Tôi nhìn lại thấy không đơn giản như vậy nha.”

Lý Trình Tú suy nghĩ một chút, nói, “Hồi trung học cơ sở, cùng trường.”

“Ồ, hóa ra là bạn học cũ à.” Adrian dừng một chút, “Trình Tú, có mấy lời thật ra thì tôi không nên nói ra, nhưng mà, tôi thấy anh là người đàng hoàng, cho nên...Haiz, tôi cái người này thật sự là không giấu được cái gì, không thể kìm nén được ham muốn muốn nói cho cậu mà, Thiệu Quần cái người này, rất khốn nạn, cậu phải cẩn thận một chút.”

“Hả...?”

“Chỉ là một lời cảnh báo, ta cũng không biết là có mình đang suy nghĩ nhiều hay không. Tôi cũng không tiện nói nhiều, nếu để cho hắn biết, tôi cũng gặp xui xẻo nữa. Cậu nhìn qua thì có vẻ không phải người trong giới, cậu phải cẩn thận một chút, hắn nói cái gì cũng nên cân nhắc chút, đừng tin tất cả mọi thứ, tôi nói như vậy anh hiểu chưa?”

Lý Trình Tú gật đầu, cảm kích nhìn Adrian một cái, “Cám ơn.”

Thật ra thì không cần người khác nhắc nhở, cậu cũng cảm thấy người như Thiệu Quần vậy người, quá khoa trương, quá không đáng tin, mặc dù hắn nói hắn thích mình, nhưng lúc nghe thấy lời ấy cậu vẫn cảm thấy vô hình chung có chút khẩn trương và sợ hãi, khiến cho cậu theo bản năng liền không muốn thân thiết quá mức với Thiệu Quần.

Adrian híp mắt phong tình vạn chủng cười một tiếng, “Tốt lắm, đứng lên đi, tôi muốn đổi mới cho anh rực rỡ hoàn toàn.”

Thời điểm Lý Trình Tú đi hớt tóc, Thiệu Quần ngồi bên cạnh cậu một lúc sau đó phải ra ngoài nhận một cuộc điện thoại.

Chờ hắn trở lại, Lý Trình Tú đã đứng trước mặt hắn, mái tóc sạch sẽ gọn gàng.

Cậu có ngũ quan thanh tú, da thịt trắng noãn, phối hợp với kiểu tóc mềm mại, tôn lên mấy phần khôn khéo xấu hổ, hai tròng mắt yêu kiều nhẹ nhàng đảo, trông y chang một sinh viên ngây thơ trẻ con vậy, không thể nhìn ra bất kỳ dấu vết nào của tuổi 30 trên người cậu.

Lý Trình Tú mặc dù không được coi là đẹp, nhưng nhìn cũng được, vô luận là tướng mạo hay là khí chất, cũng lộ ra sự trong sạch, thuần khiết, cái loại trong sạch đó, phảng phất như là từ trong xương gỉ ra, khiến cho người ta không nhịn được liền phải nhìn nhiều hơn một lần, không nhịn được liền cảm thấy người này thật đẹp mắt.

Thiệu Quần hai tay đút trong túi quần, ngoẹo đầu nhìn cậu một hồi, mập mờ mỉm cười, “Trình Tú, thật xinh đẹp.”

Lý Trình Tú ngượng ngùng sờ một cái tóc.

Adrian ở bên cạnh vỗ vỗ tay, hì hì cười nói, “Y như những gì tôi suy đoán, tôi quả thật là thiên tài mà. Thiệu Quần, bây giờ còn cần phải đổi trang phục cho cậu ấy nữa.”

Thiệu Quần gật đầu một cái, ” Đúng, phải đổi cả người cho cậu ấy.”

Adrian nháy mắt, “Có muốn tôi làm một cái bảng đề cứ thứ gì thích hợp nhất với cậu ấy hay không?”

Thiệu Quần vung tay lên, “Thôi dẹp đi, cậu so với người ta còn trẻ hơn mấy tuổi, gu của cậu thích hợp với anh ta mới là lạ.”

Adrian bĩu môi, tay trắng nhỏ duỗi ra một cái, “Trả tiền, cút đi.”

Thiệu Quần đi qua, kéo kéo Lý Trình Tú, “Liên lạc với tiểu Chu đi, chúng ta đi thôi.”

Lý Trình Tú vội vàng rút tay mình từ trong tay Thiệu Quần ra, quay đầu nhìn Adrian một cái.

Adrian lộ ra một cái nụ cười ôn nhu, hướng về phía cậu vẫy vẫy tay.

Lý Trình Tú cũng cười với cậu một tiếng, hâm mộ nhìn hắn một cái, mới quay đầu lại.

Adrian nhìn bóng lưng bọn họ, nặng nề thở ra một hơi.

Lý Trình Tú vừa ra khỏi cửa liền nghiêm túc nói với Thiệu Quần, “Tôi không mua quần áo đâu.”

Thiệu Quần sững sốt một chút.

“Tôi không cần thay đổi, trang phục và dụng cụ này nọ.”

Thiệu Quần cau mày nhìn  quần áo trên người cậu, vừa muốn há miệng nói chuyện, Lý Trình Tú lại cắt ngang lời hắn, kiên định nói, “Tôi chỉ ở trong phòng bếp.”

Cậu không phải người ngu, biết Thiệu Quần muốn giúp cậu đẹp mắt hơn chẳng qua cũng chỉ là ngại cậu làm hắn không đủ thể diện, không muốn cùng cậu đứng chung một chỗ như vậy. Nếu như cậu nói chuyện đủ trơn truột, cậu liền muốn nói với Thiệu Quần rằng cậu cũng không nguyện ý sống chung một chỗ với hắn,  quần áo của cậu cũng sẽ không phải giành được từ việc đi mua bằng tiền của người ta, như vậy quá khó coi, cậu cũng không vì bộ quần áo này mà xấu hổ đâu.

Cậu không cần Thiệu Quần cho cậu bất kỳ thứ gì.

Thiệu Quần chịu trận, cố gắng nín giận, dụ dỗ cậu, “Tiểu Trình Tú, ăn mặc đẹp hơn một chút, tâm tình cậu cũng không sẽ tốt hơn, hiểu không?”

Lý Trình Tú trong lòng có mấy phần nổi nóng, “Tôi không phải là đồ trang sức.”

Giữa hai lông mày của Thiệu Quần thoáng qua một tia tức giận.

Hắn vốn là một người có tính khí kém, hôm nay đối với Lý Trình Tú kiên nhẫn như vậy, sợ rằng ngay cả cha hắn cũng chưa từng kiên nhẫn như thế, nếu ngày thường mà có ai dám năm lần bảy lượt chít chít oai oai như vậy, lại còn khiến hắn không thoải mái, hắn đã sớm trở mặt.

Hắn cố gắng đè xuống lửa giận, gọi Lý Trình Tú lên xe, “Được thôi, không mua thì không mua.”

Lý Trình Tú do dự mở cửa xe, hỏi, “Hôm nay cậu không làm việc à?”

“Tôi nói rồi mà, hôm nay anh hẹn hò cùng tôi.”

Lý Trình Tú vừa muốn há miệng nói gì, Thiệu Quần liền vội vàng chen miệng vào, “Dừng lại, không cho cậu yêu cầu về nhà, tôi sẽ không để cho cậu trở về nhà đâu. Hai tuần lễ này của cậu đều là của tôi.”

Lý Trình Tú suy nghĩ một chút về thái độ nịnh hót của ông chủ bọn họ đối với Thiệu Quần, cảm thấy mình y như người bị bán cho Thiệu Quần, không có cách nào khác ngoài việc lên xe.

Thiệu Quần chở cậu đến một tòa chung cư hướng ra biển, chỗ này cậu biết, cậu mỗi ngày ngồi xe buýt  đi làm cũng có đi qua, cách khách sạn bọn họ không xa, đi bộ cũng chỉ mất tầm mười phút.

Lái xe vào trong bãi đậu của khu chung cư, Thiệu Quần rõ ràng có mấy phần hưng phấn.

Lý Trình Tú nghi ngờ từ của kính xe nhìn tòa cao ốc lay động trước mắt.

Cậu đối với giá phòng không có khái niệm gì, bởi vì với tiền lương của cậu, muốn mua nhà ở Thẩm Quyến, có lẽ là phải không ăn không uống cả đời, cho nên cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng để ý qua. Nhưng mà cậu cũng biết mấy tòa nhà gần bờ tất nhiên đắt đến dọa người, Lý Trình Tú có chút hâm mộ nhìn mặt tường tuyết trắng, ban công sáng chói dẫn ra ngoài và mấy cái cửa sổ sát sàn kia.

Thiệu Quần dừng xe ở hầm đậu xe, mang Lý Trình Tú lên thang máy đi thẳng tới tầng 23.

Lý Trình Tú nhìn thang máy lóe sáng chói mắt bằng kim loại kia, hỏi hắn, “Đến đây làm gì?”

Thiệu Quần thần bí cười một tiếng, “Một lát nữa anh sẽ biết.”

Thiệu Quần ở trước mặt cậu vặn một cánh cửa ra, Lý Trình Tú đứng ở cửa, một cơn gió lạnh lẽo đập thẳng vào mặt, ở nơi có mùa hè nóng bức như vậy, thật sự là khiến cho người ta tâm thần sảng khoái.

Lý Trình Tú đi vào trong nhìn một cái, là một căn nhà trống, quang cảnh phòng khách lớn vô cùng, cửa sổ sát đất đối diện đang rộng mở thật to, liếc liếc một chút, cảnh biển rộng lớn thu hết vào mắt, cảnh sắc xinh đẹp khiến cho người khác phải say mê.

Thiệu Quần kéo cậu vào nhà, mang cậu đi vòng vo khắp một vòng, “Như thế nào, anh thích không?”

Lý Trình Tú nghi hoặc nhìn hắn.

Thiệu Quần cười nói, “Sau này anh ở nơi này đi. Trong vòng ba ngày nữa, tôi sẽ gọi người đến đem tất cả mọi thứ bố trí đầy đủ hết cho cậu.”

Lý Trình Tú kinh ngạc bày tỏ, “Cái gì?”

“Cái loại nhà kia người sống có thể ở sao, có ngày anh cảm nắng trong đó mà chết cũng không ai biết đâu. Đừng ở nơi đó đó nữa, sau này tôi tới nhà cũng dễ dàng hơn một chút.” Thiệu Quần nói một mình, nhưng hắn cũng nhìn thấy sắc mặt Lý Trình Tú càng ngày càng khó nhìn.

“Tại sao anh lại muốn tôi ở nơi này chứ, nơi này…, tôi có nhà mà.”

Thiệu Quần nhíu mày một cái, ngay sau đó liền nhẹ nhàng bày tỏ, “Tôi là quan tâm anh đó, anh ở cái địa phương đó, đối với thân thể không tốt, tôi sẽ đau lòng.”

Lý Trình Tú ăn không được mềm, vừa nghe hắn  nói như vậy, giọng cũng buông lỏng xuống, “Cám ơn, tôi không cảm thấy nóng, tôi không thể, ở nhà của anh đâu.”

Thiệu Quần thở dài, bắt lấy bả vai Lý Trình Tú, đè cậu lên tường, dán cả người lên cậu.

Hôm nay bốn bề vắng lặng, hắn không làm chút gì, quả thực là có lỗi với bản thân.

Lý Trình Tú khẩn trương trợn to hai mắt, “Anh...”

Thiệu Quần đè cánh tay giãy giụa của cậu, ở bên tai cậu nói, “Trình Tú, anh tại sao cứ luôn muốn cự tuyệt ý tốt của tôi thế, tôi chỉ là muốn đối tốt với anh thôi mà, chẳng lẽ anh không thể cho tôi một cơ hội đối tốt với anh sao.”

“Cậu trước tiên buông ra đã.”

“Không buông, Trình Tú.” Thiệu Quần cúi xuống một chút, lỗ mũi chạm vào lỗ mũi cậu, híp mắt nhìn cậu, “Tôi muốn hôn anh.”

Lý Trình Tú kinh hãi, vừa muốn há miệng nói gì, Thiệu Quần đột nhiên ngăn chặn lời nói của cậu.

Bàn về kỹ năng tình dục Thiệu Quần là một người thuần thục, hắn đè eo Lý Trình Tú dính sát vào bụng mình, êm ái vuốt ve, một cái tay khác đỡ ở sau ót Lý Trình Tú, mút lấy đôi môi mềm mại kia một chút.

Lý Trình Tú bị hắn cố định đến không thể động đậy, kinh hãi trợn tròn mắt, trong nháy mắt từ đầu đến chân đều đỏ ửng lên.

Thiệu Quần thừa dịp đem đầu lưỡi đưa trong miệng cậu, khuấy đảo cổ họng cậu, dây dưa liên tục khiến cho đầu lưỡi Lý Trình Tú ướt át.

Lý Trình Tú không thể tránh né, bị hắn hôn đến hai chân đều nhũn ra, trong đầu trống rỗng, phải dựa vào người hắn mới không ngã ngồi trên đất.

Thiệu Quần ước chừng đem cậu hôn đến thiếu dưỡng khí mới chịu buông tha cậu.

Lý Trình Tú cả người mềm nhũn ở trong ngực hắn, ngón tay run rẩy nắm vạt áo hắn.

Thiệu Quần ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói, “Trình Tú, cảm giác được không, anh đối với tôi cũng có cảm giác mà, có phải không.”

Lý Trình Tú ở trong ngực hắn nhỏ giọng run rẩy nói, “Buông ra...”

Thiệu Quần không có nghe rõ, hỏi lại, “Cái gì?”

“Buông ra.” Lý Trình Tú đột nhiên há miệng hung hăng cắn cánh tay hắn một cái.

Thiệu Quần rít lên một tiếng, cánh tay rụt trở lại.

Lý Trình Tú thừa dịp liền đẩy hắn một cái, không thèm quay đầu lại, tông cửa xông ra ngoài.