Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 8: Chương 8





Phan Mỹ Phượng vừa chăm con vừa làm việc nhà, bận rộn như chong chóng quay.

Cô ấy là nhân viên của nhà máy sản xuất quần áo, bây giờ viết đơn xin lãnh đạo nhận việc về nhà làm.

Cô ấy làm máy may bận như con cù quay, may mà Châu Thiện không khóc, vô cùng dễ chăm.

Hôm nay Phan Mỹ Phượng lại giống như bình thường dùng một đoạn vải đỏ buộc cô bé vào chân giường, rồi đưa cho cô bé cuộn len để nghịch và dặn dò: “Đừng khóc, mẹ may xong bộ quần áo này sẽ đến đút sữa cho con.

”Nói ra cũng lạ, sữa của Phan Mỹ Phượng không biết vì sao Châu Thiện không hề ăn, cho dù có nhét đầu vú vào miệng thì rất nhanh cô bé cũng nhổ ra, cho dù có đói đến mức chỉ thở thoi thóp cô bé cũng không uống sữa mẹ.

Cuối cùng Châu Gia Bình chỉ có thể bất đắc dĩ dùng tiền trợ cấp mỗi tháng bỏ ra một phần đặt sữa bò, lượng sữa không nhiều, không thể cho trẻ ăn no, vì vậy bình thường Châu Thiện còn ăn cả bột.

Cô bé đường đường là một Thần Quân, uống sữa thì thôi đi, sữa mẹ cho dù thế nào cô bé cũng phải từ chối.

Lúc này Phan Mỹ Phượng mới thở phào nhẹ nhõm tiếp tục đi dùng máy may.


Sau khi toàn bộ sự chú ý của cô ấy đã tập trung vào quần áo, Châu Thiện mới trợn trắng mắt tùy tiện vứt cuộn len sang bên cạnh, cô bé bắt đầu dùng cả tay lẫn chân thở hổn hển giúp mình tháo sợi vải đỏ trên chân giường ra.

Cô bé đã tháo gần hai tháng không có lần nào thành công, lần này may mà Phan Mỹ Phượng bận hoàn thành công việc nên không cột dây chắc như bình thường.

Sức của Châu Thiện không khỏe, dùng cả tay chân liều mạng mới thoát ra được khỏi sợi dây.

Châu Thiện ngồi trên đất thở rất lâu mới khôi phục được chút sức lực, sau đó cô bé tiếp tục dùng tứ chi thở hổn hề bò về phía cửa nhà.

Phong thủy nơi đây rất không đúng.

Cô bé sống ở đây đã mấy tháng, càng ngày càng cảm thấy cơ thể suy yếu hơn, nếu không phải dựa vào chút đông lai tử khí mỗi ngày cô bé luyện được, không chừng đã sớm bỏ mạng.

Châu Thiện vô cùng để ý vấn đề này.


Bây giờ thân thể cô bé suy yếu nên dễ bị tà khí xâm nhập, vì vậy phải sớm trừ hậu hoạn, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Lúc cô bé mới học bò đã bò khắp một lượt trong nhà, nhưng rõ ràng vấn đề không nằm ở trong nhà mà rất có thể nằm ở ngoài cửa.

Dù sao thủ pháp của thầy phong thủy cũng không quá giỏi, nếu như cách quá xa sẽ không có bao nhiêu tác dụng.

Châu Thiện bò trên đất, liên tục hít hít cái mũi như cún con, sau một lúc cô bé mơ hồ ngửi thấy một mùi tanh mằn mặn.

Mắt Châu Thiện sáng lên dùng hết sức lực bò về nơi phát ra mùi đó.

Nhà bọn họ ở là ký túc xá tập thể kiểu cũ được trường tiểu học của Châu Gia Bình phân cho, là một tiểu viện, có hai bên đông tây, mỗi bên có hai nhà, nhà họ Châu sống ở căn đầu tiên phía tây.

Loại ký túc tập thể này lượng người đi lại lớn, hai khí âm dương dồi dào, hơn nữa địa thế đất bằng phẳng, dễ tụ thành huyệt nhãn, cũng là ‘tiểu long huyệt’, nếu như nuôi dưỡng nhân khí ở đây ngót nghét một nghìn năm, nơi đây có lẽ sẽ trở thành nơi đất lành chim đậu.

Nhưng bây giờ lại có một người thiết lập một khảm trận trong huyệt nhãn chuyên cướp khí âm dương.

Kim quang công đức trên đầu Châu Gia Bình nhiều như vậy, người nhà mình không được hưởng bao nhiêu mà bị người bày trận trộm hết.

.