Nụ Hôn Của Samire

Chương 13




Trên đường về, tôi gặp William ra ngoài tìm mình, thế là kể lại chuyện ban nãy với anh.

“Em điên à! Đêm hôm khuya khoắt, con gái như em chạy đến quán rượu hát hò cái gì, bố mà biết là đánh chết em đấy, em còn cần danh tiếng nữa không!”

Quả nhiên tới chiều hôm sau, bố đùng đùng tức giận đi vào nhà, không nói không rằng tát tôi một phát.

“Xem mày làm chuyện tốt gì kìa! Mặt mũi của tao bị mày quẳng sạch rồi!”

Tôi ngồi bệt xuống đất, ôm má đau rát.

“Mày như con điếm đến quán rượu là để đàn ông cợt nhã hả? Tao chu cấp cho mày ăn học tới trường, mày báo đáp tao thế hả!”

Ông hằm hằm đi tới níu lấy áo tôi.

Ngay khi nắm đấm rơi xuống, trước mắt tôi hiện ra hình ảnh bố Juliet đánh vợ con vào mấy năm trước, gương mặt của bố chị ấy và bố tôi chồng lên nhau.

Nhiều năm qua đi, chị Juliet vẫn ở trong căn nhà nhỏ cạnh cầu lớn, than thay nụ cười dịu dàng trên mặt chị đã biến mất mãi mãi, chị cũng như những cô gái bán dâm khác, vô tư lôi kéo đàn ông đi ngang qua không chút xấu hổ, mặc dầu bố chị ấy đã chết cóng ngoài đường vì say rượu từ lâu.

Tại sao lại thành ra thế này? Dù bố không bán con gái đi, chúng ta vẫn sẽ vô tình làm điều phản bội lại chính mình.

Là bởi chúng ta không có gì, ngoài bản thân mình, không còn gì khác để bán nữa sao?

Bố rời đi, tôi nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, không hề nhỏ một giọt nước mắt.

Lillian đã nói, trên đời này có rất nhiều con đường còn khó nhằn hơn so với việc học tập.



Ngày hôm sau, tôi đến trường tìm thầy Antai.

Tôi ấp úng nói với thầy, tôi muốn đi học, nhưng lại không có tiền…

Thầy không hỏi vết thương trên mặt tôi, chỉ cười khổ nói: “Để thầy tìm cách giúp em.”

Ít hôm sau, thầy nói cho tôi biết, có một trường trung học tại khu thượng lưu thành phố Babalia có thể miễn học phí và các lệ phí phụ cho học sinh xuất sắc.

Như một tia sáng đột ngột thắp lên giữa màn đêm, lần đầu tiên sau rất nhiều ngày tôi cảm thấy mình vẫn còn thở. Dù việc học có hữu dụng hay không thì đấy vẫn là một con đường, con đường mà tôi thích.

“Thầy sẽ chuẩn bị hồ sơ đăng ký cho em, về chỗ ở và sinh hoạt, thầy thấy trên báo có đăng tin tuyển dụng, một quý cô muốn thuê một cô gái có học thức để bầu bạn với con nít trong nhà.”

“Em có được không ạ? Nhưng em vẫn đang đi học.”

“Thầy đã viết thư hỏi giúp em rồi.” Thầy giáo nói, “Đừng lo, quảng cáo không nói thuê gia sư hay bảo mẫu, chỉ là tìm bạn chơi cùng trẻ nít.”

Tôi ôm tâm trạng thấp thỏm quay về nhà, lại gặp Melissa đang chờ trước cửa.

“Annie, cậu nghe nói gì chưa? Lillian đến quán rượu Jonathan làm phục vụ.” Melissa nói.

“Cái gì?”

“Nghe nói cậu ấy chạy tới quán rượu, tìm ngài Hegar vay tiền, một lần vay 10 đồng vàng Phổ, còn xin ngài Hegar cho cậu ấy ở lại quán rượu làm việc trả lãi.” Melissa mở to mắt, thấp giọng nói: “Cậu ấy còn đứng hát trong quán, mình đoán cậu ta đã nghe được chuyện của cậu nên mới bắt chước.”

“10 đồng vàng! Mượn nhiều thế làm gì? Nhà cậu ấy có người đau ốm à?”

“Không nghe nói chuyện này.”

“Ngài Hegar đồng ý rồi?”

“Đồng ý rồi, Bill cũng về nhà rồi, mình còn nghe nói…”

Tôi không nghe rõ Melissa nói gì nữa, tôi chỉ nghĩ tới Lillian, ắt hẳn cậu ấy sẽ không thi tốt nghiệp.

Lại mấy ngày trôi qua, thầy giáo nói cho tôi biết, quý cô kia đã hồi âm, cô ấy muốn gặp tôi.

Tôi đã chừng này tuổi nhưng chưa bao giờ đi nơi nào xa hơn trường cấp 2, với tôi, khu thượng lưu Babalia là nơi xa tận chân trời.

Ngày hôm ấy, tôi mặc bộ đồ đẹp nhất mà mình có, theo chân William lên xe buýt thành phố.

“Liệu anh em mình có lạc đường không?” Tôi lo lắng hỏi, “Chúng ta không dư tiền xe đâu.”

“Đừng lo, anh bắt xe buýt nhiều lần rồi, chỉ cần không xuống nhầm trạm là được.” William dịu dàng an ủi tôi.

Trên đường đi, con đường ngày càng thênh thang, các tòa nhà hai bên ngày càng hoành tráng, môi trường ngày càng ngăn nắp sạch sẽ. Chúng tôi xuống xe tại một khu phố, nhìn dòng người qua lại như thoi, tôi chợt cảm thấy bản thân giống như một hạt bụi, dù biến mất cũng không đáng kể.

Chúng tôi lần theo các bảng chỉ dẫn trên đường phố, tìm được nhà của cô Carolyn.

Đó là một khu phố rất sạch sẽ và ngăn nắp, các ngôi nhà cao tầng được xây độc lập, trong bồn hoa trước cửa trồng những cây bụi vẫn xanh mướt vào mùa đông, được cắt tỉa gọn gàng.

Đứng ở đây, tôi như con chuột vừa chui lên mặt đất, rất sợ ánh đèn chói lóa trên nóc nhà.

Người gác cổng để tôi vào, đi thang máy lên tầng 4. Tôi nhìn cái thứ gọi là thang máy di chuyển lên xuống không ngừng, mãi tới khi người gác cổng thúc giục tôi.

“Tiểu thư nhanh chân lên nào, chỉ là cầu thang lên xuống mà thôi, đi một lần là không sợ nữa.”

William vỗ vai tôi, nói vào tai tôi: “Đừng sợ, anh đứng ngoài này chờ em.”

Tôi vẫn chần chừ trước quyết định của mình, nơi đây như một thế giới khác đối với tôi, xa lạ đến mức khiến tôi e dè.

Có lẽ nhận ra sự bất an của tôi, William nắm lấy vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Này! Em còn nhớ không? Ngày hôm đó khi em về nhà, em nói với bố là em đã đập vỡ chai rượu của ông ấy, còn nói nếu ông ấy cứ uống tiếp nữa thì sẽ đập hết rượu. Lúc ấy anh đã nghĩ, em quả là một người dũng cảm, còn dũng cảm hơn anh rất nhiều. Annie, chớ sợ hãi, anh đứng đây chờ em.”

Dưới ánh mắt khích lệ của William, tôi hít sâu một hơi, cất bước đi vào thang máy.

Nhà của cô Carolyn cũng lộng lẫy như khách sạn nơi nhà Jonathan tổ chức hôn lễ, bạn có tưởng tượng được không? Giữa mùa đông rét mướt mà trong phòng lại ấm áp đến mức khó thở, còn có mùi nước hoa nồng nặc, như thể dù chưa gặp chủ nhân vẫn có thể mường tượng được hình ảnh xinh đẹp của nàng.

“Ồ, em tới rồi à, mời ngồi.”

Một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh xinh đẹp bước vào phòng khách, cô ấy mặc váy ngủ màu hồng bằng lụa trễ ngực, khoác ngoài chiếc áo choàng hoa văn đen trắng, không thắt thắt lưng, cứ thế đi tới trước mặt tôi, khiến tôi đỏ mặt không biết nên nói gì.

“Tiểu thư Narcis phải không?” Cô ấy ngồi xuống sô pha, châm một điếu thuốc.

“Em là Annie Narcis, cô cứ gọi em là Annie.”

“Em bao nhiêu tuổi?”

“14 ạ.”

“Nghe nói bố là nông dân?”

“Vâng, nhà em có một nông trại ở thị trấn New City.”

Trông người phụ nữ lộ rõ ​​vẻ bất lực và ghét bỏ: “Em nhìn đi, tôi có một hai đứa con gái sinh đôi, mới 4 tuổi, ngày ngày có bảo mẫu chăm sóc, nhưng bố chúng nó vẫn chê chưa đủ, muốn tìm thêm người có thể kể chuyện trước khi ngủ và chơi với chúng.”

Tôi không nghĩ cô ấy thích tôi, bởi khi nói chuyện cô ấy cứ cười mỉa mai, cứ như bất khả kháng phải nói chuyện với đứa ngốc nên mới qua loa.

“Rắc rối chết đi được.” Cô ấy nói, “Đã có không ít cô gái tới đây, nhưng bọn họ… đều không phù hợp làm việc cho tôi, tôi là người rất kén chọn.”

Có lẽ với cô ấy tôi chỉ là một cô gái nhà quê, nhưng với tôi, cô ấy lại là người liên quan đến tiền đồ tương lai. Tôi thầm hạ quyết tâm phải lấy lòng cô ấy, nắm cô ấy trong tay.

“Cô có gì cần dặn em không ạ? Em sợ mình mới đến, không hiểu nội quy trong nhà cô.”

Cô ấy búng tàn thuốc vào gạt tàn: “Tôi cũng không biết nữa, có lúc một vài việc nhỏ cũng đủ khiến tôi nổi giận, tôi không tốt tính đâu.”

“Chắc chắn có người đã làm sai chuyện gì đó nên mới khiến cô nổi giận.”

“Hừ.” Cô ấy nhướng mày cười, ánh mắt chuyển sang chiếc đàn dương cầm trước cửa sổ: “Em biết đánh đàn không?”

“Biết ạ, nhưng không được hay cho lắm.”

“Đàn một bài tôi nghe.” Cô ấy nói.

Tôi đi tới chiếc đàn dương cầm màu đen sang trọng, bấm từng thang âm một, suy nghĩ xem nên chơi bài nào.

Tôi không biết gì về người phụ nữ này, chỉ cảm thấy cô ấy hơi kiêu ngạo, cũng không hành xử như phụ nữ quý tộc có học thức.

Tôi đàn khúc Chim hoàng anh nổi tiếng của Willista.

Mới đàn vài nốt nhạc mà cô ấy đã vỗ tay: “Được rồi, đúng là chẳng ra gì.”

“Quả đúng là âm sắc tuyệt đẹp, nếu là người hiểu âm nhạc, chắc chắn người đó có thể đàn nên giai điệu tuyệt vời. Nếu em may mắn ở lại, em có được phép thỉnh thoảng chơi đàn không?”

“Trông em có vẻ không sợ người lạ nhỉ.”

“Chỉ là em thích âm nhạc mà thôi, hy vọng không xúc phạm tới cô.”

Cô ấy gật đầu: “Vậy thử việc một tuần đi, xem em ở chung với tụi nhỏ thế nào.”

Ngày hôm sau, tôi xách vali vào căn hộ của cô Carolyn.

Hai cô con gái song sinh Kelly và Rachel của cô ấy rất đáng yêu, mới đầu có hơi sợ người lạ, nhưng chỉ cần chơi với chúng một lúc là chúng sẽ lập tức quấn lấy bạn, lại còn chia sẻ đồ chơi yêu quý của mình với bạn, rất thích nghe chuyện về công chúa Bạch Tuyết và cô bé Lọ Lem, cũng tranh nhau sắm vai công chúa.

Người khó lấy lòng thực ra là mẹ của chúng, cô Carolyn như một bông hồng đầy gai, cô ấy luôn ngủ muộn, thuốc lá rượu chè liên miên, thường xuyên mất bình tĩnh, thích quát nạt hầu gái và bảo mẫu chỉ vì tâm trạng không vui.

Hầu gái lén nói cho tôi biết, cô Carolyn là người tình của một thương nhân có tiền, người đàn ông ấy là người Conte, trong nhà có vợ con, chỉ thỉnh thoảng mới đến đây qua đêm.

Nhưng dù là người phụ nữ đa sầu đa cảm thì cũng có những lúc dịu dàng dâng lên trong đôi mắt. Có đêm nọ, cô ấy đã hát một bài, giọng ca rất du dương.

Tôi lén lật đĩa nhạc mới biết bài hát đó tên là Vịnh trăng sáng, thế là tôi nắm cơ hội nhắc đến bài hát này, cũng xin cô ấy dạy tôi.

Mới đầu cô có vẻ rất mất kiên nhẫn, chỉ hát vài câu qua loa.

Nhưng tôi nhiệt tình khen lấy khen để, khen rằng quả là âm thanh tự nhiên chưa từng nghe qua, ngôi sao opera cũng không bì được cô ấy, cô ấy đắc ý, vui vẻ chỉ bảo cho tôi kỹ năng ca hát.

Để lấy lòng cô ấy, tôi dùng hết sức từ thời bú sữa mẹ, mỗi khi cô ấy cất tiếng hát là tôi đều ồ lên khen ngợi, ngày trước tôi có nịnh ai bao giờ, nên ban đầu rất ngại, nhưng dần dà cũng đỡ hơn, đến mức bây giờ dù nhắm mắt tôi vẫn có thể tâng bốc thành thạo.

Nỗ lực của tôi không phải vô ích, cô Carolyn không nhắc đến chuyện bảo tôi rời đi nữa, cô ấy còn cho tôi một căn phòng riêng trong tòa nhà sang trọng này.

***

Annie đã dần dà tách khỏi cái bóng của Lillian.~