Nhượng Xuân Quang

Chương 8: Nghĩ lầm hắn là bạch ngọc không tỳ vết




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

Editor: June

Nhị Thập cởi xiêm y cho Mộ Cẩm, treo ở một bên.

Quần áo của Nhị công tử để lên thanh quần áo của nàng, làm cho y phục nàng như trở thành đệm lót.

Mộ Cẩm đẩy nàng đến trên giường.

Nàng lảo đảo một cái, nằm sấp ở trên gối. Nàng ôm gối giấu đầu vào trong. Cũng tốt, ít nhất không cần nhìn thấy khuôn mặt hắn.

Hắn chỉ cần động hai, ba cái đã đem quần áo của nàng biến thành đống vải rách, vứt trên mặt đất. Thấy nàng như cá chết cứng ngắc, hắn cười lạnh: "Cũng tốt, ít nhất không cần nhìn cái khuôn mặt này của ngươi."

"..." Cũng không biết là ai ghét bỏ ai hơn ai...

Nhị Thập hai tay đan chéo, trán tựa vào mu bàn tay. Nàng nghĩ được cái gì liền nghĩ, đem lực chú ý dời đi nơi khác. Ví dụ như phụ thân, mẫu thân, ví dụ như đệ đệ, muội muội. Nhớ lại đã từng được đoàn viên với người nhà, nàng mới có thể cố gắng nhịn nhục xuống dưới. Thân trên nằm trên giường, hai chân lại treo ở mép giường, nàng không thoái mái nhưng cũng không thể động đậy.

Đột nhiên, Mộ Cẩm đẩy vào bên trong nàng.

Chân cứng ngắc của nàng rốt cục cũng có thể co lại.

Ngay sau đó, lại bị hắn rút ra.

Trong đầu Nhị Thập không ngừng vang lên điệu Tây Phụ Quan. Nàng thầm nghĩ: Nhịn thêm một chút, đợi đến lúc Tô Yến Tinh chịu không được, nhất định sẽ đuổi nàng rời khỏi đây. Tới lúc đó, nàng sẽ có được sự tự do mà từ năm 10 tuổi đến nay chưa từng có.

"Cắn."

Nàng nghe thấy giọng nói này, cảm giác có đồ vật gì ném lên trên đầu.

Nhìn kỹ thì là một cái khăn lụa.

Lúc đại phu nối xương cho nàng, nàng cũng cắn khăn lụa để kiềm chế. Nhưng là... Nhị công tử vì sao lại đưa khăn lụa cho nàng? Không kịp nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng nhét khăn cắn trong miệng. Cũng chẳng hiểu làm sao mà cái vị Nhị công tử này lại tìm tới nàng. Nàng không thể so sánh được với các nữ nhân khác trong Yểm Nhật Lâu, nàng không thể mỹ mạo, yêu kiều bằng.

Dường như đọc hiểu nghi ngờ của nàng, Mộ Cẩm nói: "Người câm thật thanh tịnh."

Nhị Thập: "..." Vậy chẳng bằng hắn muốn đem toàn bộ nữ nhân của hắn hóa câm. Mà lúc trước các nàng không yên tĩnh, đến lượt nàng lại xui xẻo.

Mộ Cẩm cúi nửa người, nghiêng đầu nhìn nàng. Tướng mạo nàng thực không đủ tư tách ngủ cùng hắn, có chút mất hứng. Càng mất hứng chính là: "Ngươi đang thất thần suy nghĩ cái gì?"

Không cần ngẩng đầu, nghe ngữ khí trong lời hắn nói, nàng biết rõ mình lại chọc giận hắn. Thực khổ sở quá mức, nàng nếu không nghĩ lung tung liền cảm thấy thân mình giòn như gỗ sam, hắn chính là đem búa, từng cái đem thân cây nàng chặt ra.

Nàng nhút nhát, sợ sệt nhìn hắn.

"Ta trên giường, ngươi còn nghĩ đến việc khác?" Cái này khiến cho Nhị công tử vô cùng nhục nhã.

Nhị Thập không biết lại chọc giận cái vị này ở đâu nữa, nàng nằm sấp xuống, vẻ mặt thuận theo, trong mắt hiện lên ánh sáng nhạt nhạt biểu lộ tâm tình nàng muốn trốn tránh.

Mộ Cẩm chế trụ cằm nàng, cố gắng tìm kiếm sự dao động trong mắt nàng.

Nàng cả kinh nhắm mắt, mở ra thì lại thấy cơn sóng vừa rồi đã tan biến.

Hắn gặm nhẹ tai nàng, thấp giọng hỏi: "Nói mau, đang suy nghĩ cái gì?"

Nói? Nói thế nào? Nàng cắn chặt khăn lụa. Sau một khắc, nàng lại thất thần nghĩ, cái khăn lụa này vô cùng mềm mại, là của cửa hàng nào nhỉ?

Nhị công tử đại khái cũng nhận ra, để cho nàng mở miệng nói quả là một chuyện khôi hài, hắn buông lỏng nàng ra. "Đừng phân tâm."

Ba chữ hời hợt, chất chứa mệnh lệnh không thể kháng cự.

Nhị Thập cực kỳ không muốn cùng hắn thân mật. Hắn tức giận hay cao hứng, đều là cùng một bộ dáng. Vừa hung ác lại vừa dữ tợn, trời sinh cao ngạo, đắc chí chưa từng thiếu đi nửa phần. Khi cười vừa ấm áp như hoa đào, lại vừa cay độc, khinh thường.

Nàng khép nửa con mắt. Về sau hoàn hồn, chỉ cảm thấy cái thanh búa kia khí cao ngút trời, rốt cuộc cũng không có cách nào tận lực xem nhẹ. Có lúc bừng tỉnh thấy như rơi vào địa ngục hắc ám.

Ngoài phòng, sắc trời ngày càng tối.

Nhị công tử giày vò một hồi, thân thể Nhị Thập nặng nề một hồi.

Khăn thêu tơ lụa trở thành chiếc vải rách trong miệng nàng. Nàng cuối cùng cũng hiểu, Nhị công tử là biết trước nàng sẽ thảm thế này, mới cho nàng ngậm chiếc khăn lụa kia.

Nếu sau này nàng thành thân, cả ngày đêm phải hầu hạ cái phu quân thích chẻ củi thế này, nàng không khỏi có chút khiếp sợ. Nghĩ lại, nàng đã sớm thất thân bởi Nhị công tử, thành thân cũng là một chuyện xa vời.

Mồ hôi thấm đẫm lưng, trên người nhớp nháp, Nhị Thập đem khuôn mặt đang hé ra vùi trong chăn.

Mộ Cẩm nhìn sang, chăn mền bên ngoài đắp trên một mảnh da thịt trắng muốt trong suốt, giống như tiểu bạch thỏ rơi vào bẫy trong một khu rừng rậm yên tĩnh.

Tay hắn dương dương tự đắc, dập tắt ánh nến.

Bỗng nhiên trong đầu Nhị Thập hiện lên một màn hỗn loạn cùng hắn.

- ---

Ngày hai mươi tháng chạp năm trước.

Vì sinh nhật của Nhị công tử, Mộ đại công tử đã mở yến tiệc để chúc mừng. Mộ tam tiểu thư cũng chuẩn bị một khúc Điệp Vũ mê loạn lòng người.

Trước yến tiệc, Mộ Đông Ninh nói: "A Man, hôm nay cũng là sinh nhật của em, em nghỉ ngơi trước đi. Sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn Tam tiểu thư." Từ A Man vừa mừng vừa sợ. Nàng đã từng nói qua một lần sinh nhật của mình, không ngờ Tam tiểu thư lại nhớ kỹ. Đây là lần đầu tiên có chủ tử nói chúc mừng sinh nhật nàng.

Mộ Đông Ninh cười nói: "Đã trễ như vậy rồi mà em còn chưa ăn cơm, mau đến phòng bếp nhỏ nấu vài món. Đêm nay, ta sẽ cùng Nhị ca ăn."

Sau khi mặc xong váy điệp vũ cho Tam tiểu thư, Từ A Man liền đi vào căn bếp nhỏ.

Mộ tam tiểu thư thể chất máu đông, đại phu bảo cái này không thể ăn, cái kia cũng không thể ăn. Vì vậy, Mộ lão gia xây cho con gái một gian bếp nhỏ, ngoài trừ gia yến, Tam tiểu thư bình thường cũng không ăn cơm cùng người khác.

Từ A Man nấu cho mình một bát mì trường thọ, lại thêm một hột trứng vịt muối đã ướp vị. Sau đó, nàng bê bát mì trường thọ lớn ngồi xuống ở ghế đá.

Cúi đầu ngửi ngửi hương thơm, so ra còn kém tay nghề mẫu thân nàng, suy cho cùng, cũng gọi là có hương vị Tây Phụ Quan.

Từ A Man cầm lấy chiếc đũa, học theo ngữ khí của cha mẹ nói: "Sinh nhật vui vẻ, A ——" cái từ "Man" còn chưa kịp nói ra, tay của nàng đã bị ai đó bắt lấy. Nàng hoảng sợ, chăm chú nhìn kỹ liền bị dọa sợ nhảy dựng lên. "Nhị công tử!"

Mộ Cẩm không để ý đến nàng, trực tiếp cướp đôi đùa nàng đang cầm, sau đó ngồi bên cạnh nàng, bát lớn của nàng cũng đoạt lấy.

Nàng ngạc nhiên, Nhị công tử không phải đang ở trong yến tiệc sinh thần sao? Vậy lúc này lại ở đây... Chỉ sợ Tam tiểu thư đang phải độc vũ ở bữa tiệc.

Nội tâm nàng cả kinh, trên mặt Từ A Man không dám biểu lộ, cung kính chờ đợi. Nàng kinh ngạc nhìn, hắn nuốt lấy một sợi mì thật dài, một đoạn cũng không đứt mà ăn xong. Chỉ còn lại một cái hột vịt muối.

Sau khi ăn xong, hắn kéo ống tay áo của nàng qua lau miệng, khiến cho tay áo dính đầy vệt dầu mỡ.

Bởi vì là sinh nhật cho nên nàng đã diện một bộ đồ mới. Từ A Man đang tiếc hận bộ quần áo mới của mình, bỗng nhiên nhận thấy, con mắt của Nhị công tử đang dính trên mặt nàng. Nàng thấp thỏm, bất an, đem đầu cúi xuống càng thấp.

Tiếp đó, eo thon của nàng bị hắn một tay chế trụ...

- ---

Từ ngày đó, cuộc đời của Nhị Thập đã thay đổi.

Về sau, thật sự không còn cách nào khống chế, buộc nàng phải để lộ bí mật đêm đó, chọc đến Nhị công tử.

Thập Ngũ là người nàng làm bạn lâu nhất ở Yểm Nhật Lâu, nàng không thể trơ mắt đứng nhìn Thập Ngũ gặp nạn.

Nặng nề, chóng mặt nửa tỉnh nửa mê. Nhị Thập mở to hai mắt, nhẹ nhàng thở ra. Hóa ra Nhị công tử đã xong chuyện.

Mộ Cẩm xuống giường, một lần nữa thắp sáng đèn cầy, quay đầu nhìn biểu hiện sững sờ trên mặt nàng, hắn nhìn nàng chằm chằm: "Ngươi lại đang suy nghĩ cái gì nữa?"

Nhị Thập nhẹ nhàng lắc đầu.

Hắn tiết thân xong, không thấy thỏa mãn, thậm chí so sánh với trước còn lạnh lẽo hơn, ngữ khí mỉa mai nói: "Hôm nào mang ngươi đến thanh lâu, học mấy chiêu hầu hạ nam nhân, ta ở chỗ này vì ngươi thanh tịnh, nhưng lại vì cái bộ dạng chết tiệt của ngươi, không khác gì nằm với cái quan tài."

Nghe lời nói của hắn, là về sau còn muốn thường xuyên đè nàng? Không nói gì trên giường có gì mà hấp dẫn, khiến cho Nhị công tử nhan sắc hơn người cam chịu với một người tầm người như nàng. Hi vọng chúng nữ tử sớm biết được sự háo sắc quái lạ này của Nhị công tử, để cho bọn họ ai ai cũng trầm mặc. Một mình nàng quả thực không chịu nổi hắn nữa.

Nhị Thập rầu rĩ không vui, trốn vào trong chăn.

Mộ Cẩm nhếch chăn lên, ra lệnh: "Dậy."

Nhìn đến cái ánh mắt lạnh ghê người của hắn, nàng cố nén khó chịu, ngồi dậy.

Mộ Cẩm choàng trung y, không có thắt đai lưng, lồng ngực mở ra hơn phân nữa, trên còn đọng lại vài giọt mồ hôi.

Tư thái của một trong tứ tuyệt kinh thành tạo nên vẻ mê hoặc lòng người. Nhưng Nhị Thập nào có hứng thú thưởng thức, chỉ cảm thấy buồn ngủ, nàng một bên ngủ đều đều, hắn một bên mặc quần áo.

Mộ Cẩm sắc mặt không vui, thế nhưng lại không nói gì nữa, quay đầu rời đi.

Cửa vừa đóng lại, Nhị Thập liền ngả đầu ngủ.

- ---

Sáng sớm hôm sau, Mộ Đông Ninh tới thăm.

Lúc Nhị Thập bất ngờ chuyển vào Yểm Nhật Lâu, treo lên mình thẻ bài mang số, Mộ Đông Ninh đã từng tới thăm một lần.

Mộ Đông Ninh cầm thẻ bài, lật xem một lúc, nói: "A Man, tốt xấu gì em cũng không phải làm nha hoàn nữa. Thị thiếp Nhị ca tuy nhiều, nhưng nửa đời sau đều không cần lo cơm ăn áo mặc, nếu như..." Nàng ngừng một lát, nói tiếp: "Em về sau cũng có thể sống một cuộc sống tốt."

Tam tiểu thư tâm tính tốt đẹp, nghĩ đến Nhị Thập vào Yểm Nhật Lâu, dù rời khỏi phủ cũng có thể được Nhị công tử bố thí cho cẩm y ngọc thực.

Nhưng mà, Nhị Thập trước sau vẫn cho rằng, vẫn là làm nha hoàn bên cạnh Tam tiểu thư thoải mái hơn. Cái người Nhị công tử này quá nguy hiểm.

Việc đã đến mức này, nghĩ nhiều cũng vô ích.

"Nhị Thập." Thập Nhất đứng bên ngoài gõ cửa, nói: "Tam tiểu thư đến."

Nhị Thập vội vàng rời giường.

Giẫm chân trên đất mà kinh sợ thở gấp một tiếng.

Tối hôm qua, Nhị công tử bởi vì nàng thất thần mà tức giận, động tác càng thêm hung bạo, vòng eo dưới thân dường như không thuộc về nàng nữa, đi đường không theo sai bảo. Nàng thở ra một hơi, xoa xoa đùi, ổn định bước chân rồi kéo cửa ra ngoài.

Yểm Nhật Lâu ở phía tây bắc Mộ gia. Có trung viện, ngoại viện, lại không có cảnh đẹp. Chỉ có vài cọng hoa dại mọc lên, so với các tòa các rực rỡ hoa xuân, đình đài lầu các khác trong Mộ gia thì nơi đây như một tòa các hoang vu.

Mộ Đông Ninh đang đứng trong sân, xiêm y đỏ tươi so với ánh nắng còn đẹp hơn. Nàng uyển chuyển mặt mày, hiện lên tâm trạng vui vẻ. Không giống Nhị công tử, tùy ý nguông cuồng, hàm ý luôn để ở đuôi mắt.

Mộ lão gia nói, Mộ đại công tử cùng Tam tiểu tướng mạo giống lão.

Mà Nhị công tử thì lại càng giống Mộ phu nhân đã qua đời.

Nhị Thập tiến đến Mộ Đông Ninh hành lễ.

"Miễn lễ, A Man..." Mộ Đông Ninh đã lâu chưa gặp Nhị Thập, không khỏi dò xét nàng trên dưới.

Nhị Thập cúi đầu, không nói lời nào.

Mộ Đông Ninh hỏi: "Em không nói được sao?"

Nhị Thập gật đầu.

Mộ Đông Ninh lại hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhị ca có đi điều tra hay không?"

Vài năm trước, ở Hoa Uyển có nữ nhân mang thẻ bài đệ tam bỗng nhiên biến mất không rõ tung tích.

Mộ Đông Ninh đi ngang qua Băng Sơn Cư, nghe được các nàng ở Hoa Uyển bàn luận sôi nổi. Mộ Động Ninh sợ trong phủ xảy ra án mạng, vội vàng đến hỏi Mộ Cẩm.

Mộ Cẩm phong khinh vân đạm nói: "Tiểu Tam về quê."

(*Phong kinh vân đạm: Gió nhẹ mây bay)

Thị thiếp hắn đông đảo, Mộ Đông Ninh tự nhiên nghĩ tới các thủ đoạn tranh sủng ác độc. Lại nhìn Nhị Thập, tính cách lương thiện, bây giờ lại bị câm, làm thế nào có thể đấu lại các nữ tử quyến rũ.

Nhị Thập ở Yểm Nhật Lâu một năm rưỡi, cằm càng nhọn dần, hai má ngày càng hóp. Mộ Đông Ninh không khỏi tự hỏi, lúc trước năn nỉ Mộ Cẩm thu nhận Nhị Thập có phải hay không là một chuyện sai lầm?

Nhị Thập đưa Mộ Đông Ninh vào phòng.

Từ bên ngoài bước vào, ngửi thấy mùi không thích hợp, Nhị Thập có chút đỏ mặt, vội vàng đến mở cửa sổ.

Mộ Đông Ninh vẫn là thiếu nữ, đối với cái mùi kia không hiểu chút nào. Nàng chỉ cảm thấy, gian phòng đơn sơ của Nhị Thập giống với phòng của một nha hoàn.

Giường đệm được gấp gọn gàng, chỉ có một chiếc gối đầu, không lưu lại chút dấu vết nào có hai người.

Mộ Đông Ninh quay đầu lại hỏi nàng: "Nhị ca gần đây đều cùng em ở nơi này sao?"

Nhị Thập chần chừ, vẫn là gật đầu. Nàng không muốn nghe thấy tình hình gần đây của Mộ Cẩm, thế nhưng luôn có người bên cạnh nhắc cho nàng, Nhị công tử đã thành thân, lại chỉ độc sủng nàng.

"Chuyện này..." Mộ Đông Ninh không biết nên vui hay buồn, "Nhị ca đến nay vẫn chưa có... bên phòng Nhị tẩu... Điều này không hợp lý."

Nhị Thập không đáp lại. Đúng là không hợp lý, nhưng thì thế nào? Nhị công tử cũng không phải là một người phân rạch rõ ràng.

"Chỉ sợ Nhị tẩu hiểu lầm em." Mộ Đông Ninh thoáng ngừng lại: "Tuy vậy, Nhị ca thương em cũng tốt... Người tính tình có chút cổ quái, nhưng không phải người lòng dạ chim chuột."

Không trách được Tam tiểu thư đối với Nhị công tử rất tín nhiệm. Những thứ khác không nói, Nhị công tử đối với Tam tiểu thư thật sự rất tốt. Trước kia, Nhị Thập bên người Mộ Đông Ninh, gặp nhiều là một Mộ Cẩm dịu dàng, nghĩ lầm hắn là bạch ngọc không tỳ vết.

Mộ Đông Ninh cười: "Ta cũng từng nói qua với em. Nhị ca là do sinh non không đủ tháng. Thể nhược nhiều bệnh, đến năm năm tuổi, chân còn không đi được vài bước, mỗi ngày đều chỉ nằm trong phòng."

Nhị Thập lặng im.

Mộ Đông Ninh nói: "Nhị ca từng giống như người hư cấu mà cha mẹ ta tạo ra, ta biết rõ tên người, nhưng lại chưa từng thấy người. Có một lần, ta vụng trộm chạy đến bên ngoài cửa phòng Nhị ca, bên trong truyền đến thật nhiều tiếng kho khan. Ta vừa mừng vừa sợ, hóa ra cha mẹ không nói dối về Nhị ca. Người phát hiện được ta trốn ở ngoài, nghiêm nghị đuổi ta đi. Ta khi còn bé không hiểu lắm, lớn lên mới biết, Nhị ca lo lắng sợ lây bệnh cho ta nên mới không cùng ta thân cận."

Mặt mày Mộ Đông Ninh dịu dàng khi rơi vào hồi ức, cười khanh khách. "Năm Nhị ca 8 tuổi, bị nhiễm phong hàn, bệnh cốt rời rạc. Rất nhiều đại phu đều lắc đầu liên tục. Cha ta tìm thầy thuốc khắp nơi, lúc sắp nguy kịch thì bên trên thành có xuất hiện một vị thần y. Cha đem Nhị ca đi dưỡng bệnh. Qua một năm, Nhị ca khỏe mạnh, cứng cáp mà trở về. Cha nói, thần y đã khiến giọng nói Nhị ca thay đổi."

Một đoạn câu chuyện này, thường nghe Tam tiểu thư kể lại.

Nhị Thập có thể hiểu được.

Sau đó, tiểu thư nhất định sẽ nói tiếp câu: "Chính là bởi vì hoàn cảnh khi Nhị ca còn bé, cha đặc biệt yêu thương người, mọi chuyện đều nhân nhượng, mới tạo nên một tính tình bất kham như vậy."