Như Mộng Hữu Lệnh

Chương 50




Buổi trưa, Khương Nhập Vi qua tìm em trai, đưa cho cậu sổ tiết kiệm của ba.

"Cái gì vậy chị?" Khương Nhập Vũ vừa nhìn đã giật mình, vội vã gấp lại.

"Ba cho đấy, em cầm đi." Khương Nhập Vi nói.

Khương Nhập Vũ nhìn lần nữa rồi trả cuốn sổ cho chị: "Là ba cho chị, ba cũng... không đến gặp em." Cậu cười cười, vô cùng chua xót, dẫu sao cậu vẫn là con trai dòng họ Khương.

"Gần đây ba không ổn, có lẽ ba không muốn em thấy ông như vậy." Khương Nhập Vi thở dài. Khương Nhập Vũ thấy được, chẳng khác nào mẹ cậu cũng thấy, lúc trước là ba bỏ nhà vứt con, ông hẳn không còn mặt mũi gặp lại cậu.

"Em không sao cả." Khương Nhập Vũ duỗi thẳng tay, nói, "Dù sao em cũng vẫn ổn cả."

Khương Nhập Vi vẫn khăng khăng nhét sổ tiết kiệm vào trong túi áo cậu: "Cầm đi, mẹ như vậy, em còn đang tuổi ăn tuổi lớn, cầm lấy mà ăn."

"Nhiều quá." Khương Nhập Vũ nhíu mày, nhìn chị như vậy cậu không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng nhận lấy. Dù sao cậu cũng đã quyết chỉ cầm hộ cho chị."Đây là chuẩn bị cho chị tới khi nào?"

"Hai năm nữa em cũng học đại học, giữ lại mà dùng." Khương Nhập Vi nói xong liền vẫy tay bỏ đi, lại bị em trai kéo lại.

"Chờ chút đã." Khương Nhập Vũ nói, "Mấy hôm nữa là sinh nhật chị, chị muốn... qua nhà không?"

Khương Nhập Vi do dự, nhất thời không nói gì.

"Bằng không, em thử hỏi ý mẹ thế nào nhé?" Khương Nhập Vũ thận trọng hỏi.

"Coi như đã không còn gì, đừng gây khó dễ cho mẹ." Nghe xong Khương Nhập Vi chỉ có thể lắc đầu, nhìn nhà cô bây giờ xem!

"Dù sao em cũng phải thử xem sao." Khương Nhập Vũ không bỏ đi ý định, đỡ lấy túi áo mà chạy trước.

Khương Nhập Vi sững sờ nhìn theo bóng em chạy đi, trong lòng có chút cảm thán. Cuộc sống của ba mẹ cô đã thành như vậy, mình cũng chẳng ra gì, ngược lại em trai từ nhỏ được chiều chuộng thế mà không hư hỏng cũng không đổi tính, quả là phúc khí dòng họ Khương.

Nhưng mà đề tài sinh nhật vẫn chưa kết thúc ở đây, tối thứ hai về nhà cô nhận được điện thoại từ quê, vừa nghe thấy giọng nói của bà, khóe mắt Khương Nhập Vi nóng lên, suýt nữa thì rơi nước mắt.

Hóa ra Khương nãi nãi vẫn nhớ sinh nhật cháu gái sắp đến, muốn hỏi cô định tổ chức thế nào.

"Học hành rất bận, không tổ chức được đâu ạ." Khương Nhập Vi nhìn đồng hồ. Lớp 12 buổi tối tan rất muộn, chỉ vì gọi cho cô mà bà thức tới giờ này. "Bà, đã khuya rồi bà đi ngủ đi."

"Ai, nhất định phải ăn mì trường thọ đấy." Khương nãi nãi lẩm bẩm qua điện thoại.

Âm thanh từ điện thoại nghe không rõ, dù cho Khương Nhập Vi có kê tai tới gần như thế nào nữa. Từ khi bà về quê, hai người đã cắt đứt liên hệ, cô thử gọi cho nhà bác cả vài lần, bên kia luôn từ chối, không phải nói bà qua nhà chú hai thì cũng là bà đang nghỉ.

Nghe giọng bà, Khương Nhập Vi có dự cảm không tốt. Bà cô tuổi đã cao nhưng đầu óc vẫn luôn tỉnh táo, ăn nói lưu loát, giọng nói qua điện thoại lại hình như có chút yếu ớt. Mới nghĩ tới đây Khương Nhập Vi ngồi không yên, hận không thể mượn Đường Xuân Sinh cây sáo, đi thẳng tới nhà bác cô. Nhưng đang nửa đêm, cô không muốn dọa bà sợ, không thể làm gì khác hơn là khuyên vài câu qua điện thoại, miễn cưỡng cúp máy.

Trước khi vào phòng, Khương Nhập Vi nhìn lịch, cuối tháng chính là tết nguyên đán, trường có tổ chức dạ tiệc truyền thống, nhưng cũng không liên quan tới chuyện tốt nghiệp của các cô. Trong lớp nếu không muốn tham gia vẫn có thể không đi. Lớp các cô vốn không quá tích cực với hoạt động văn nghệ, có lẽ sẽ không tham gia. Từ chiều ngày tết đến ngày hôm sau, cô có thể đi thăm bà.

Vừa vào phòng, cô thấy Đường Xuân Sinh dựa vào cạnh cửa đối diện, ngẩn ngơ nhìn qua.

"Tôi vẫn để cửa mở." Đường Xuân Sinh khoanh tay nhìn cô, "Nửa đêm cậu có vào cũng tiện."

Mặt Khương Nhập Vi nóng như thiêu, cô trả lời bằng cách hung hăng sập cửa lại.

Sáng sớm hôm sau, khi Khương Nhập Vi tỉnh lại thấy mình vẫn nằm trên giường của mình, liền thở phào nhẹ nhõm. Đêm qua cô tức giận đến mức gần như định trói mình lại trên giường để tránh gây ra chuyện gì mất mặt, nhất định không chịu thua người kia.

Sau Khương Nhập Vi mới biết kế hoạch của mình đã thất bại, lớp các nàng lại muốn tổ chức dạ tiệc nguyên đán, là vì đã lớp 12 rồi.

Đúng vậy, lớp 12, tết cuối cùng là học sinh phổ thông, không tổ chức sẽ vĩnh viễn không thể làm lại.

Kỳ thực có một số người vẫn hờ hững, một số khác không hiểu sao lại cực kì nhiệt tình. Mọi người cũng chỉ muốn xả hơi một chút, mỗi ngày cắm đầu học hành quá sức vất vả, ai cũng vậy thôi.

Khương Nhập Vi thuộc về nhóm trước. Từ khi nhận ra dù học hành không tập trung, mạch suy nghĩ của cô vẫn rõ ràng không gì sánh được, cả trí nhớ cũng cực kì tốt, mấy ngày nay cô đều vội vã sửa sai, làm lại những phần quan trọng mình từng làm sai, chỉ cần ôn qua là gần như có thể làm đúng, lại mãnh liệt củng cố sĩ khí cho cô.

Trước đây cô không nghĩ nhiều đến tương lai, cảm thấy trước mắt một mảnh mờ mịt, bây giờ cô quả thật đã có thêm niềm tin.

Thi vào trường đại học thật tốt, vào chuyên ngành tốt, sau đó tìm chỗ làm việc tốt, từ nay về sau yên ổn mà sống —— ước nguyện bình thường giản dị như vậy đã thành động lực cho cô.

Về phần người bên cạnh ——

Khương Nhập Vi nâng tầm mắt nhìn thân ảnh của Đường Xuân Sinh ở giữa lớp. Nàng không thuộc về nhóm người trước, cũng không thuộc về nhóm sau. Nàng học hành mà không phải chịu áp lực, chính nàng không có mà cũng không ai gây áp lực cho nàng, cho nên học hành cũng rất tùy hứng. Hứng thú của nàng hiện là với buổi dạ tiệc, nàng đang cùng thành phần văn nghệ trong lớp nghĩ tiết mục biểu diễn.

Mà Lâm Mạc Trì giỏi văn nghệ, đương nhiên cũng là một trong những người đó. Khương Nhập Vi nhìn cậu yên lặng ngồi bên Đường Xuân Sinh, cầm giấy bút, như đang suy nghĩ cái gì vô cùng chuyên tâm.

Nhưng chuyên tâm lâu như vậy, cậu dường như cũng đã nhận ra ánh mắt Khương Nhập Vi, quay đầu nhìn qua.

Khương Nhập Vi ngẩn người, cắn bút.

Lâm Mạc Trì vẫn luôn có địch ý với cô, nhưng cũng không làm tiểu nhân, kể hết chuyện Đường Xuân Sinh đã nói cho mọi người biết. Cô cảm thấy cậu thật sự không tệ, si tình, dốc lòng mà nội liễm.

Kỳ thực nếu như Đường Xuân Sinh ở lại cùng người như vậy, cả đời này hẳn là sẽ rất an ổn. Khương Nhập Vi nghĩ vậy liền dừng bút. Bất tri bất giác, cô đã thật sự đi theo mạch suy nghĩ của Đường Xuân Sinh.

Chỉ có điều, nàng đi hay ở đều không liên quan đến cô mới phải.

Khương Nhập Vi thở dài, cũng mặc kệ ánh mắt của Lâm Mạc Trì, cúi đầu xuống tiếp tục tính toán.

Nhiều người nhiều ý, chỉ qua vài giờ ra chơi, chủ đề cho dạ tiệc đã có, tiết mục trình diễn đã có hơn phân nửa. Đến giờ cơm trưa, Đường Xuân Sinh kéo Khương Nhập Vi ra hỏi cô chuẩn bị tiết mục gì.

"Để tôi nghĩ." Khương Nhập Vi nhún nhún vai, "Cậu không định để tôi biểu diễn "Thần bút Mã Lương" trước mặt mọi người đi."

"Cậu... không thích?" Đường Xuân Sinh nghe ra vẻ mỉa mai trong lời của cô, nhỏ giọng hỏi.

"Có thể xin nghỉ không? Các cậu đến chiều sẽ xong đúng không? Tôi muốn về quê thăm bà."

"Là vì vậy à?" Đường Xuân Sinh có chút ảo não, "Sao cậu không nói sớm a, cậu mà sớm nói tôi đã không đi xem náo nhiệt, có thể đi với cậu rồi."

Khương Nhập Vi nghẹn lời: "Đó là bà tôi!"

"Dù sao tôi cũng muốn đi cùng cậu." Đường Xuân Sinh mân mê miệng, có chút làm nũng nói, "Tôi cũng không tham gia."

"Chờ đã." Khương Nhập Vi cảm thấy đau đầu. Tuy rằng cô cũng không phải không biết người này trước sau như một tùy hứng làm bậy, nhưng thế này cũng quá tùy tính đi."Cậu không thể cư xử bình thường được à? Mỗi lúc lại nảy ra một ý, lời trước kia của cậu tôi có thể tin được không?"

Đường Xuân Sinh chớp mắt vài cái, lông mi thật dài như quạt vào lòng Khương Nhập Vi, cô chợt nhận ra mình có lẽ đã nói điều gì có ý nghĩa khác, Đường Xuân Sinh cũng cười trộm lại kề sát bên người cô: "Cậu... buồn vì lời tôi nói à? Câu nào?"

"Không phải." Khương Nhập Vi đờ đẫn nói, còn bồi thêm một câu, "Không có câu nào hết."

"Là không tin tôi thích cậu?" Đường Xuân Sinh nghiêng đầu, "Hay không tin tôi muốn ở lại?"

Khương Nhập Vi bỗng nhiên đứng dậy: "Đi ăn cơm đi."

Đường Xuân Sinh cũng không ép cô, ôm lấy hộp cơm đuổi theo.

Nhưng đề tài này vẫn chưa kết thúc.

Tuy rằng bây giờ học hành nhẹ nhàng hơn trước, nhưng cũng vì thế mà đầu óc Khương Nhập Vi lại nhồi căng thêm nhiều chuyện. Sau giờ học buổi tối về đến nhà, cô nhất thời không muốn động, liền ngửa đầu ngồi tựa trên sô pha trong phòng khách, muốn cho mình một chút không gian.

Nhưng chỉ chốc lát sau, Đường Xuân Sinh đứng ở sau sô pha: "Giúp cậu thả lỏng chút nhé?"

Khương Nhập Vi không nói gì, chậm rãi nhắm mắt lại.

Tay Đường Xuân Sinh liền đặt trên hai vai cô, đôi vai gầy gò, còn đang có chút căng thẳng.

"Sao phải cố gắng đến vậy a." Đường Xuân Sinh nhỏ giọng nói.

Khương Nhập Vi không muốn cùng sinh vật không phải người kia thảo luận về nỗi khó khăn của việc sinh tồn trong xã hội loài người, liền mặc kệ nàng.

"Cậu chỉ cần vẽ tranh a, sau đó không cần buồn nữa." Đường Xuân Sinh lại khuyên nhủ.

Kỳ thực đến tận bây giờ, Khương Nhập Vi không có bao nhiêu lần vẽ tranh thành thật. Cô vẫn luôn phản đối chuyện này, lại còn từng gây ra lũ lụt đáng sợ như vậy, cô lại càng thêm cẩn thận. Cô sợ cô vẽ gì sẽ như bươm bướm vỗ cánh, hậu quả khó lường.

Mà mỗi lần vẽ tranh đều tàn phá cơ thể cô, sau đó đều khiến cô rơi vào tình trạng ngây dại, lại dây dưa cùng một chỗ với Đường Xuân Sinh.

Nói cho cùng, cô vẫn theo bản năng tránh hung tìm cát.

Nhưng Khương Nhập Vi không nói ra tất cả những điều này cho Đường Xuân Sinh, lúc này cô đang lười biếng, đầu ngón tay út cũng không muốn động. Nhưng khi đó dù đang nhắm mắt lại, cô bỗng có thể cảm giác tầm nhìn đột nhiên tối sầm lại, cô cả kinh, mở mắt ra.

Ngẩng đầu, khuôn mặt cúi xuống kia đã tới rất gần.

Đường Xuân Sinh nhìn đôi mắt cô hồi lâu, vươn cổ về phía trước, hôn lên môi cô.

Tuy chỉ là một nụ hôn nhưng kéo dài thật lâu, cô không nhúc nhích, tóc dài từ hai bên trượt xuống, che khuất mặt Khương Nhập Vi, quây thành một không gian nhỏ thực an toàn.

Khương Nhập Vi cũng không động, dường như trên đường đi học về Đường Xuân Sinh có ăn kẹo, trên môi còn vương hương vị ngọt ngào. Cô biết đáng lẽ ra cô phải đẩy đối phương ra, không để cho đối phương bất cứ cơ hội gì mà chê cười mình lần nữa, nhưng có lẽ do tóc của Đường Xuân Sinh che khuất ánh nhìn, tất cả kháng cự đều co rút lại như không còn chút gì nữa.

Dù sao không phải lần đầu tiên hôn, Khương Nhập Vi có chút cam chịu nghĩ.