Như Mộng Hữu Lệnh

Chương 24




Khương Nhập Vi từ dưới đất đứng lên, bây giờ cô còn ngây ngốc đứng ở đây cũng chỉ vì quá choáng váng. Cô bỗng nhiên xoay người: "Mẹ, không phải mẹ muốn con cắt tóc sao, trên đường con tìm đại một hiệu cắt tóc nào đó là được."

Mặt Lâm Mai tái nhợt, đứng trước cô ra sức lắc đầu.

"Mẹ, " giọng Khương Nhập Vi có chút bất an, "Người thật là mẹ con sao?"

"Ta xin con." Lâm Mai hai tay hợp thành hình chữ thập, không ngừng van nài.

"Vô dụng, tóc của ngươi chỉ có thể để ta cắt ở đây mới được." Lão thái tóc bạc thong thả nói, "Cũng chỉ có ta có thể giúp các ngươi."

Sắc mặt Lâm Mai càng thêm tồi tệ: "Con gái, con hãy giúp mẹ đi, mấy năm nay... con cũng biết rồi đấy. Ba con yêu người phụ nữ khác, đến cả gia đình mình còn không thiết, con nói mẹ thân là vợ người ta còn ý nghĩa gì nữa. Sau khi ly hôn ba con, ta cũng không có nổi một ngày an ổn, muốn tìm việc cũng không được, ngay cả đánh bài cũng là ngày nào cũng thua, thật sự, con gái, con không biết vận khí ta đã không còn..."

"Mẹ..." Môi Khương Nhập Vi run run, "Chuyện đó chỉ cần con cắt tóc là có thể giải quyết sao? Em còn ở với mẹ, vì nó mẹ không thể tỉnh ngộ ra sao..."

"Đúng vậy, " Mắt Lâm Mai sáng lên, nàng tuy rằng đối đãi với con gái không tốt, cũng không ảnh hưởng tới sự thân thiết của hai chị em cô, "Con vì nó, giúp ta đi."

"Không, " Khương Nhập Vi lùi ra một bước, cảnh giác lùi ra khỏi tầm tay hai người, "Mẹ, không phải con không giúp mẹ, " cô giơ tay chỉ, "Là lão thái thái này có vấn đề."

Lão thái tóc bạc nheo mắt, kinh ngạc: "Nga? Ngươi nói ta có vấn đề gì?"

"Ta không biết bà là cái gì, có điều nhìn bà tóc tai gọn gàng, áo cũng chỉnh tề sạch sẽ nhưng mà váy đầy bụi lại làm như không thấy, " Khương Nhập Vi cười lạnh một tiếng, vài ngày trước đây cô có thể sẽ sợ hãi nhưng hiện tại cô coi như là biết nhiều hơn trước rồi, "Ai biết bà cất giấu cái quái quỷ gì dưới váy."

Cô vừa dứt lời, Khương Nhập Vi gần như nghĩ rằng mình nhìn thấy con ngươi của lão thái dựng đứng thành hai vạch nhỏ, nhưng ánh sáng trong này thật sự quá tối, cô cũng không chắc nữa. Nhưng cô tin cô đã nhìn thấy như vậy thật. Cô cuối cùng nhịn không được tiến nhanh tới kéo mẹ: "Mẹ, theo con đi đi, lão thái thái này không phải người bình thường."

Lão thái tóc bạc cười "Ha ha", xoay người sang chỗ khác, thắp một ngọn đèn dầu: "Lâm Mai, ta nói rồi, ngươi phải để nó cam tâm tình nguyện đến. Khi đó nó còn bé, không biết cái gì, bây giờ đã khác rồi." Bà nghiêng nghiêng đầu, "Các ngươi đi thôi."

Lâm Mai tức khắc phát hoảng, nàng rút tay ra khỏi tay con gái, liền hết sức đánh cô vài cái: "Mày biết cái gì, người này lợi hại hơn người bình thường nhiều. Có bao nhiêu kẻ giàu có nổi danh đều khép nép tìm đến căn nhà nhỏ này, cầu gì đều được đáp ứng, mày đừng nói lung tung!"

"Mẹ, " Khương Nhập Vi cố nhịn đau đớn, "Vậy mẹ ở đây để cầu cái gì?"

Lâm Mai ngẩn ra một chút, lão thái tóc bạc thong thả nói: "Cả đời này nàng còn có thể cầu cái gì, hôn nhân bất hạnh, chỉ có thể cầu cho con trai cả đời thuận lợi, về sau nàng có thể hưởng phúc của con."

Khương Nhập Vi nhịn không được phá ra cười: "Mẹ, rốt cuộc mẹ vì cái gì mà phải làm vậy với con đâu, trong mắt mẹ không có đứa con gái này, sao có thể yêu cầu con làm chuyện như vậy."

"Tất cả còn không phải đều là bởi vì sinh ra mày!" Lâm Mai quát lên.

Lão thái tóc bạc lạnh lùng nhìn hai mẹ con.

Khương Nhập Vi cố ngăn giọt nước mắt sắp rơi xuống, toàn thân run rẩy. Cô buông mẹ ra, không nói thêm một lời, chỉ quay đầu bỏ đi.

"Nó, nó..." Lâm Mai hít vào một hơi bất an hỏi.

"Yên tâm đi, " lão thái tóc bạc lại thắp đèn dầu, bà ngắm ngọn đèn run rẩy trước gió, "Nàng sẽ quay lại."

Từ căn phòng nhỏ âm lãnh kia, Khương Nhập Vi một mạch xông lên bờ đê, bị gió thổi qua, cả người cô tựa như ngập trong nước lạnh, lạnh từ trong tới ngoài.

Nước sông cạn, bờ sông nứt nẻ từng khe, nhìn lâu giống như cái khe kia rồi sẽ có một ngày chậm rãi lan ra toàn bộ Trái Đất, sau đó chính là "Ầm" một tiếng, nứt ra như vỏ trứng gà. Nước ngầm sẽ từ cái khe này phụt ra, bao phủ một thành phố rồi lại một thành phố khác, dần dần hủy diệt tất cả...

Khương Nhập Vi nhìn đến xuất thần, chằm chằm nhìn cái khe kia từng tấc một mà thu rút con sông lại. Đương nhiên chuyện long trời lở đất tận thế kia không xảy ra, Trái Đất có vỡ nát thì cảnh sắc tươi đẹp trăng cao chiếu rọi vẫn như cũ tồn tại, tất cả đều không thay đổi. Tuy rằng tâm tình đã dần dần bình ổn lại, nhưng lòng Khương Nhập Vi vẫn như trước u ám một mảnh. Cô đã sớm không ôm hy vọng xa vời rằng mẹ cô có thể đối xử với cô khác trước, lại không nghĩ rằng hóa ra trong mắt mẹ, sự tồn tại của cô đã là một sai lầm. Sự tồn tại của cô ở thế gian này còn ý nghĩa gì đâu, bị người ruột thịt nhất phủ định từ thưở mới chào đời.

Khương Nhập Vi quay đầu nhìn, không thấy thân ảnh mẹ cô, cô đá hòn đá nhỏ bên chân, hòn đá liền một đường lăn xuống bờ đê, rơi cách mép nước không xa. Cục đá cũng là vô tội nên Khương Nhập Vi đi theo xuống mép nước. Cô nghĩ nếu như dựa theo lời Đường Xuân Sinh, hòn đá kia chỉ là ở đây phơi nắng đón gió mà lại ngoài ý muốn bị mình đá vào mà đảo lộn cuộc sống. Hè sang năm nước sông đầy lên, hòn đá sẽ theo nước xuôi dòng, có lẽ là ra sông lớn, nhưng cuối cùng sẽ không kiểm soát nổi mà bị cuốn ra biển khơi.

Như vậy, hòn đá tình nguyện ở chỗ này phơi nắng đón gió hay sẽ vui mừng khôn xiết mà chìm đắm trong biển sâu thần bí khó lường.

Nhưng nói đến cùng, biển khơi có thể có một hòn đá nhỏ khác đã chờ nó mấy chục triệu năm nay, bọn nó có thể kể lại chuyện đã xảy ra trong chục triệu năm qua, sau đó sống bên nhau mãi mãi. Mà nếu như chỉ ở lại bên bờ sông, một ngày nào đó, dưới ánh nắng mặt trời gay gắt nó sẽ dần tan rã, rồi bị gió thổi thành một đám bụi cát, không còn dấu vết gì...

Khương Nhập Vi bật cười, trong lúc đó cô đột nhiên nghĩ thông suốt một vài thứ. Cô nhặt lên một nhánh cây khô, vẽ trên mặt đất. Mặt đất cũng không khô cứng như cô nghĩ, còn có chút dính, mỗi bước chân đều lưu lại dấu vết rõ ràng, mỗi nét vẽ đều gợn sóng nhấp nhô. Cô đi một đoạn dài dọc theo bờ sông mới vứt cành cây, trèo lên trên bờ đê, rời khỏi thị trấn nhỏ.

Trở lại nhà Đường Xuân Sinh thì trời đã chạng vạng, Khương Nhập Vi lau thật kĩ giày, hết bùn đất mới thoả mãn đem phơi ngoài ban công. Cô nhìn giờ, cũng sắp tan học, liền dứt khoát không đi nữa. Đi tới chỗ bàn ăn, cô thấy hôm nay Đường Xuân Sinh lại làm cả một bàn đồ ăn, nhìn trong phòng bếp còn cơm, là nấu cho cả cô nữa. Khương Nhập Vi đứng ở nơi đó nhìn nửa nồi cơm kia hồi lâu, tuyệt không muốn thừa nhận mình lại có thể mạc minh kì diệu mà bị cảm động chỉ vì thế.

Đường Xuân Sinh vừa trở về liền nhìn thấy Khương Nhập Vi đeo tạp dề bày bát đũa trên bàn cơm, Đường Xuân Sinh vừa đẩy cửa liền đứng nhìn.

"Sao vậy, không vào đi?"

Đường Xuân Sinh đổi giày dè dặt đi đến: "Lần đầu tiên nhìn thấy cậu làm thế này nha, cậu làm sao vậy?"

"Phải không?" Khương Nhập Vi hạ tầm mắt suy nghĩ một thoáng, "Tôi quả thực không thích mùi khói dầu, sau vẫn là cậu làm đi."

Đường Xuân Sinh vội nói: "Không có vấn đề gì, tôi còn rất thích thứ mùi trần thế này."

Khương Nhập Vi bật cười, chỉ vào ngoài ban công: "Nhìn khói xa xa kia có lẽ là nhà xưởng gì, cậu muốn đi đâu ngửi mùi khói thì kia cũng là mùi trần thế, nói không chừng còn có hơi tiền."

Đường Xuân Sinh nhón chân nhìn xung quanh, chợt nhận ra: "Thảo nào sáng hôm nay không thấy cây sáo."

"A, nó đi đâu?"

"Đó là nhà xưởng mới xây à? Nhà máy lọc cho cả thành phố? Nga, cây sáo đi tìm nơi hấp thụ thiên địa tinh hoa."

"Thiên địa tinh hoa? Nhật nguyệt linh khí?" Khương Nhập Vi kinh ngạc, "Trên thế giới này thật có những thứ kia sao?"

Đường Xuân Sinh nhìn cô: "Đương nhiên là có, không chỉ có, còn có nơi đặc biệt nồng đậm, bằng không sao có nhiều loài tu luyện thành tinh như vậy. Chỉ là bầu trời ở thế giới này càng ngày càng bị xé rách, lửa ở trung tâm địa phủ càng cháy mạnh lại càng thiêu đốt. Nhân loại a, " Đường Xuân Sinh liếm liếm đôi môi đỏ mọng, "Là cuồng hoan giữa ngọn lửa bừng bừng."

"Cuồng hoan giữa ngọn lửa bừng bừng?" Khương Nhập Vi yên lặng suy nghĩ về những lời này, tự nhiên cảm thấy thật đẹp, rất đẹp.

"Đúng rồi, " Đường Xuân Sinh đột nhiên hỏi, "Mẹ cậu tìm cậu có chuyện gì?"

Khương Nhập Vi mặt không chút thay đổi mà nhét bát vào trong tay nàng: "Ăn cơm đi."

Đường Xuân Sinh bất ngờ không kịp phòng bị liền đổi sắc, oan ức mà nói: "Là mẹ cậu làm cậu cáu, sao nhằm mặt tôi mà tát chứ?"

"Tôi cứ tát cậu, " Khương Nhập Vi lại lấy bát từ tay nàng đi giúp nàng xới cơm, "Cậu nói đi cậu có chịu không?"

Đường Xuân Sinh nằm sấp ở trên bàn nhìn cô, cười nói: "Chịu, không dám không chịu."

Khương Nhập Vi thoáng dừng tay, mắt đột nhiên cảm giác nóng lên. Giọng điệu cưng chiều đó, cô đã bao lâu không được nghe thấy. Cô nhẹ nhàng đặt bát cơm đã xới trước mặt nàng: "Ăn đi, bà nội."

Đường Xuân Sinh cả kinh, thấy trong mắt cô chút mất mát lạ thường: "Sao vậy, nhớ bà của cậu?" Nàng cắn chiếc đũa hồi lâu, "Không bằng chúng ta đi thăm bà đi."

Khương Nhập Vi lắc đầu. Thị trấn nhỏ cách quê không quá xa, nhưng cô không về thăm bà. Bởi vì nếu bỗng nhiên xuất hiện, bà nhất định sẽ truy hỏi cô tại sao đi thăm bà, nếu không giải thích được, trốn học như vậy bà biết rồi nhất định sẽ buồn.

"Nói đến cùng, " Đường Xuân Sinh vô tâm quay lại đề tài cũ lại hỏi tiếp, "Mẹ cậu tìm cậu rốt cuộc làm gì vậy?"

"Cậu quan tâm tới mẹ tôi làm gì, " Khương Nhập Vi vỗ vỗ đầu nàng, "Đến cả ba mẹ cậu cậu còn không quan tâm mà." Khương Nhập Vi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, "Đúng rồi, cậu có nhớ khi tôi với cậu đi thu du cậu đã đồng ý làm cho tôi một việc không?"

"Nhớ chứ."

"Tôi không phải đã nói làm người phải có thất tình lục dục sao, sao câu không thể nghiệm một chút thân tình thật sự, ba mẹ cậu ở đâu?"

Đường Xuân Sinh tức khắc có chút khó xử: "Biết bọn họ ở đâu rất dễ, nhưng vì lúc còn rất nhỏ tôi giả chết cho họ thấy, cho nên trong mắt bọn họ tôi đã không tồn tại ở trên thế giới này a."

Khương Nhập Vi hít một hơi khí lạnh, cơm ăn không vô, vẻ mặt khiếp đảm nói: "Cậu, sao có thể nhẫn tâm vậy?"

"Sớm muộn gì tôi cũng sẽ phải đi a, " Đường Xuân Sinh mạc minh kỳ diệu, "Sớm một chút để cho bọn họ quên tôi không phải rất tốt sao, theo tôi được biết bọn họ lại sinh một cô con gái, rất hạnh phúc, không phải thực tốt sao?"

Khương Nhập Vi sững sờ nhìn nàng vẻ mặt thản nhiên mà ăn cơm, trong lòng cảm giác có gì đó xoắn lại. Trên đời này có người mẹ vừa sinh ra được đứa con gái đã căm ghét nó, vì vậy cũng có trước mắt mình đứa con gái vừa sinh ra liền vứt bỏ ân ba mẹ dưỡng dục... Khương Nhập Vi cúi đầu, nụ cười của Đường Xuân Sinh luôn thật xinh đẹp trong mắt cô đã có chút thay đổi. Đúng rồi, Đường Xuân Sinh kiếp trước không là người, kiếp trước nữa cũng đâu phải người, lúc luân hồi nàng nhất định là không có uống Mạnh bà thang, nàng không có nhân tính, ở trên đời này cũng chỉ là vì mục đích của mình, những chuyện khác cũng chỉ là tò mò chơi đùa mà thôi.