Như Mộng Hữu Lệnh

Chương 2




Khi đó cả nhà vẫn còn ở quê, Khương Chí Viễn và Lâm Mai đầu óc nhạy bén, thuê một căn nhà cách trấn nhỏ 20 cây số, hằng ngày trời chưa rạng đã đẩy chiếc xe nhỏ tới chợ quê bán vài thứ đồ linh tinh. Phần nhiều là vật dụng hằng ngày, nào là bàn chải đánh răng, khăn mặt, rồi tất, thoạt nhìn không kiếm được bao nhiêu, nhưng nhờ có sức khỏe đi sớm về khuya, sau có thể mua nhà ở Thượng trấn, đưa cả gia đình lên.

Mà trong khi cha mẹ tiểu Nhập Vi nỗ lực dành dụm, nàng cùng em trai và bà ở lại quê.

Ông nội tiểu Nhập Vi mất sớm, mặc dù có 2 người bác, song họ đã sớm rời nhà, không ở cùng một chỗ. Khương Chí Viễn là con út, con ông cũng là nhỏ nhất nên Khương nãi nãi giúp ông chăm con.

Khương nãi nãi nhất định là một người không bao giờ chịu ngồi yên, tuy rằng mang theo hai đứa bé, bà còn nuôi ít gia cầm, là mấy con gà mái già.

Bà nuôi mấy con gà Lô Hoa, mỗi ngày đều đẻ trứng, đẻ xong thì kêu quang quác như muốn làm loạn cả thế giới, rất sợ người khác không biết đến khả năng của mình. Bất quá đẻ được trứng thì sao, tất cả sau cùng cũng vào miệng người khác mà thôi.

Khương nãi nãi mỗi ngày đều đến nhặt trứng, nhưng chính mình không nỡ ăn, đều luộc lên bóc cho cháu trai ăn.

"Con muốn ăn trứng gà."

Tiểu Nhập Vi nói, nhìn quả trứng luộc đã bóc vỏ trong bát em trai.

Quả trứng gà kia trắng nõn, ấn tay vào thấy mềm mềm, thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon. Bé đã mọc mấy cái răng rồi mà đứa em trai trong miệng chỉ mới có 2 cái răng cửa được ăn trứng, trong khi bát mình trống trơn.

"Ôi uy", đây là câu cửa miệng của Khương nãi nãi, bà sờ mặt đứa cháu gái, "Con không ăn được."

Nhà bé tuy rằng rất chiều con trai, nhưng cũng không phải chỉ có dựa vào trứng của mấy con gà mái già để bổ sung dinh dưỡng, cũng không ngược đãi bé, kì thực là bởi vì tiểu Nhập Vi dị ứng trứng gà. Thật vậy, khi chuyển sang ăn thức ăn, bé ăn trứng một lần mà toàn thân sưng đỏ, sau đi bệnh viện mới biết là dị ứng. Vì thế từ đó tiểu Nhập Vi không có được ăn trứng gà, nhưng chính là bé không biết, chỉ biết là em trai có mà mình không có.

Tiểu Nhập Vũ chưa được 1 tuổi, nhưng mọc răng muộn, vừa mới mọc răng nên rất hay chảy nước miếng. Bé nhìn quả trứng gà trắng nõn trong bát rất thích thú, muốn cầm lấy, Khương nãi nãi vội nhặt lên bẻ ra bón cho cháu.

Bên này còn có tiểu Nhập Vi nữa, nàng mong ngóng nhìn lòng đỏ trứng vàng xuộm vàng xuộm em trai nàng đang húp, kêu bà nội. Khương nãi nãi thấy thế đành phải bật ti vi lên, đang là lúc chiếu phim hoạt hình, bây giờ không thể làm gì khác để dỗ dành cháu.

Tiểu Nhập Vi cẩn thận mỗi bước mà ngồi lên chiếc ghế nhỏ, rất nhanh lực chú ý đã bị phim hoạt hình cuốn hút.

Trong phim hoạt hình một cậu bé cầm chiếc bút lông, vẽ trên tường một con đại công kê, sau đó con vật cư nhiên từ trên tường bay xuống. Tiểu Nhập Vi mê mẩn, tiện tay cầm lấy một cành cây, vẽ trên mặt đất môt vòng tròn méo mó. Lúc này sân nhà cũ chỉ là đất không có trát xi măng, nhưng đất rất rắn chắc, đầu cành nhọn chỉ để lại dấu vết mờ nhạt trên mặt đất. Bé thu chân lại, tựa đầu trên đầu gối, một vòng tròn to kia, nhìn qua cũng có điểm giống cái vật tròn nhỏ trong bát em trai.

Giá như thế mà mình được ăn trứng gà thì tốt.

Tiểu Nhập Vi mơ hồ nghĩ thế, cái đầu nhỏ càng lúc càng trĩu xuống, cứ thế mà ngủ thiếp đi.

Khương nãi nãi rốt cục bón xong trứng, phát hiện cháu trai bị nghẹn liền phát hoảng, vội cho cháu uống nước. Bà tuổi đã cao, tay chân không còn nhanh nhẹn, bát nước đổ ướt cả người tiểu Nhập Vũ, bà vội lấy yếm dãi lau khô.

Chờ Khương nãi nãi thay đồ cho cháu, lau mặt, nhìn sắc trời, lại đã đến giờ ăn. Thời gian chính là qua nhanh như chớp, Khương nãi nãi thấy mình còn chưa kịp ngồi xuống.

Bà rửa bát cho tiểu Nhập Vi sau khi ăn xong rồi, mới phát hiện bé đang cư nhiên ngồi ngủ. Tiểu Nhập Vi bị đẩy đi xem ti vi, tỉnh lại hãy còn mơ mơ màng màng, đang đói cả người vô lực, Khương nãi nãi vừa khéo đút thìa hướng bé bón cơm cho. Thừa lúc Khương nãi nãi làm chuyện khác, quay đầu đi, tiểu Nhập Vi lại nhè ra, cơm tẻ trắng như tuyết rơi trên đất khiến Khương nãi nãi xót xa, vội đem chổi quét cho gà ăn. Đang quét dở, Khương nãi nãi thấy trên mặt đất một mảnh vỏ trứng mỏng, còn tưởng là vỏ trứng mình đã bóc lúc trước, lại quét vào thùng rác.

Khương nãi nãi cứ bận rộn như thế, bận rộn nuôi lớn hai đứa trẻ, bận rộn qua xuân hạ qua thu đông, mấy năm hàn thử trôi thật nhanh, Khương Chí Viễn và Lâm Mai cuối cùng cũng tới đón hai đứa trẻ.

Vợ chồng họ chuẩn bị nhà ở thật tốt. Khi đó không coi trọng nội thất như bây giờ, sàn phủ xi măng, tường sơn trắng, bày trí đồ đạc và đồ gia dụng cũng không có gì khác biệt, không có phong cách sắp đặt gì cả.

Sở dĩ dọn nhà vội vàng như thế là bởi vì tiểu Nhập Vi đã tới tuổi đi nhà trẻ. Cho dù Lâm Mai coi con gái như một cái gai đâm trong lòng, nhưng cuối cùng không thể để hai đứa con lớn lên ở nông thôn, vợ chồng nàng liều mạng sống trên thị trấn để làm gì chứ.

Khương nãi nãi vốn lưu luyến không muốn rời nhà cũ, nhưng nhìn ánh mắt cặp vợ chồng đáng thương, lại nhìn đến 2 đứa bé, bà chỉ có thể thở dài một hơi, quay về nhà thu dọn đồ đạc.

Trấn trên tuy rằng không phải nội thành, nhưng cũng phải sống trong nhà lầu, không thể trồng rau, cũng không thể nuôi gà Hoa Lô nữa, Khương nãi nãi đã nghĩ đến cuộc sống của mình từ đó hẳn sẽ không được thoải mái.

Luôn nghe bà bảo phải dọn nhà, hai chị em tiểu Nhập Vi và tiểu Nhập Vũ có chút mơ hồ lạ lẫm, trước khi đi tiểu Nhập Vũ ôm cây súng gỗ hàng xóm nhà bên cho, hùng dũng xuất phát, tiểu Nhập Vi lại hoang mang lo lắng nhìn chiếc ti vi cũ, sợ sau này không được xem những hình ảnh thu nhỏ từ đấy nữa.

Mà Lâm Mai lúc sau đến thấy tiểu Nhập Vi ngồi cách ti vi không được đến một thước, bẹo tai nàng bảo sang nhà mới mà ngồi xem ti vi gần như thế nàng sẽ không cho xem nữa, tiểu Nhập Vi mới yên lòng.

Nhà mới không ở trung tâm thị trấn, nhưng thị trấn lớn như vậy, nhà ở đâu cũng không tính là xa trung tâm. Nhà khi đó so với nhà cũ thế nhưng thật tiện nghi, cũng là tổn hao toàn bộ tích cóp của vợ chồng Khương Chí Viễn. Bọn họ chọn tầng hai, bởi vì tương đối tiện nghi, còn có tối trọng yếu là bọn họ đã vay tiền thuê một cửa hàng nhỏ ở lầu dưới, không phải lo bão táp mưa sa lặn lội ra ngoài buôn bán.

Ngày đầu tới nhà mới, Lâm Mai ôm con trai nhỏ không rời. Phải thừa nhận, không uổng công bà nội chăm chút tiểu Nhập Vũ bụ bẫm, khỏi nói ai cũng yêu mến. Mà tiểu Nhập Vi theo vào cửa nhà, nhìn người lớn bận rộn xếp đặt gia cụ, cô bé trời sinh có chút mẫn cảm, muốn giữ khuôn mặt tươi cười của mẹ liền ngoan ngoãn ngồi yên trên chiếc ghế nhỏ mang theo từ nhà cũ. Chân ghế này chỉ là một mảnh gỗ nhỏ, hai năm trước bé ngồi thật vừa đúng, bây giờ có hơi thấp, nhưng bé không dám nói, dù nói mẹ bé cũng sẽ không ôm bé trong lòng đi.

Cuối cùng đồ đạc mang theo đều thu dọn xong, Khương Chí Viễn thấy con gái nhỏ, nhịn không được bảo Lâm Mai: "Em là mẹ con bé, cũng nên công bằng chút chứ."

Lâm Mai trợn mắt, ôm chặt thêm tiểu Nhập Vũ, nhìn tiểu Nhập Vi mà nói: "Chỉ có 2 phòng, một phòng em trai sẽ ở với bố mẹ, còn lại con ở với bà nội được chứ?"

Tiểu Nhập Vi gật đầu, hồi còn ở quê, chị em bé lúc nào cũng ngủ với bà.

Khương Chí Viễn mắng Lâm Mai một câu, rồi ôm lấy con gái: "Đi, ba mua kem cho con ăn."

Hai mắt tiểu Nhập Vi rực sáng. Ở quê đôi khi cũng có thể mua được kem, nhưng là từ trong thùng của người ta, bên trong nhét vải bông thật dày, dường như che giấu bảo vật là thật nhiều thật nhiều kem. Đấy quả là của quý, chỉ cần nghe tiếng rao kem, trẻ còn các nhà đều ùa ra, vài đồng một cây, chỉ là nước muối, ăn lại rất ngon.

Vừa nghe đến ăn kem, tiểu Nhập Vũ đứng ngồi không yên, từ trong lòng Lâm Mai nhảy xuống, chạy tới Khương Chí Viễn mà ôm cổ ba, ngửa đầu kêu: "Con muốn ăn, con cũng muốn ăn."

"Ai cũng có, ai cũng có." Khương Chí Viễn vui vẻ, nắm lấy tay con trai mình.

Ngoại trừ những lúc đẩy xe hàng tới cửa hiệu nhỏ, chỉ cần có lúc rảnh rỗi, Khương Chí Viễn sẽ lo toan việc nhà, không lúc nào ngơi. Hải đứa nhỏ bị ba dễ dàng bế lên, không khỏi oa oa kêu loạn. Bà đã lớn tuổi, chưa bao giờ cùng bế hai đứa, vì đây là một cảm giác quá mới lạ, hai đứa nhỏ không khỏi đặc biệt sùng bài ba, không hẹn mà cùng hôn Khương Chí Viễn một cái.

Khương Chí Viễn nhất thời cao hứng, thường ngày khổ cực đến vậy, vì 2 đứa con này cũng đáng.

Lâm Mai cong môi nhìn chồng lấy lòng bọn nhỏ, cảm thấy đó đều là máu thịt do chính mình sinh ra, tình thân căn bản không cần lấy lòng, do đó cũng không thèm để ý, vỗ tay rồi lại giúp bà nội nấu cơm.

Khương Chí Viễn mang theo hai đứa con xuống lầu, đi một lúc tới một quán nhỏ. Bọn họ khi mới tới đây, tìm thấy chỗ này, mới quyết định mở cửa hàng thực phẩm ở lầu một, ít nhất sau đó con muốn ăn kem cũng không phải đi quá xa.

Ban đầu Khương Chí Viễn còn ôm hai đứa nhỏ, nhưng tiểu Nhập Vũ cực kì nghịch ngợm, đi xuống lầu không chịu cho bế, ông không thể làm gì khác ngoài dắt mỗi đứa một bên đi. Chờ mua kem, ông thấy hẵng còn sớm, về nhà cơm ăn cũng chưa có, vui vẻ dắt con đi dạo. Đi một lúc thì tới một nhà trẻ.

"Nhập Vi, nhìn kìa, mấy hôm nữa con sẽ đi học ở đó."

Tiểu Nhập Vi ghé vào song sắt ở cửa chính nhìn vào trong. Oa, căn nhà thật xinh đẹp a, tường sơn màu hồng nhạt, vẽ rất nhiều thú vật nhỏ, tuy chúng không cử động được như trong phim hoạt hình kia, nhưng dù sao cũng được tận mắt nhìn thấy nha. Trước nhà còn có mảnh đất trống, bày ngựa gỗ, cầu bập bênh các loại đồ chơi, tiểu Nhập Vũ bên cạnh liền hét lên đòi vào xem.

Đại khái là tiếng tiểu Nhập Vũ to quá, kinh động đến cô giáo trong nhà trẻ, một cô gái còn trẻ từ trong phòng làm việc nhô đầu ra.

Sau đó nàng đi ra, phía sau có một người đàn ông, trong tay ôm một cô nhóc.

"Chúng tôi ở đây đại khái cũng nắm được tình hình. Anh cũng không cần so đo quá, trong trấn không có nơi nào tốt hơn đây đâu." Nàng nói với người đàn ông nọ, mở cửa sắt ra, hỏi Khương Chí Viễn, "Chào ông, tôi là giáo viên ở nhà trẻ này, xin hỏi ông là..."

Khương Chí Viễn vội bế tiểu Nhập Vi tới: "Xin chào, cô giáo, đây là con gái tôi, vài ngày nữa nó sẽ tới đây nhập học."

"Phải, " cô giáo cười vang mà vuốt má tiểu Nhập Vi, liền quay đầu lại nhìn ánh mắt cô bé trong tay người đàn ông kia. "Các em hãy làm bạn tốt nhé."

Tiểu Nhập Vi lúc này tuy rằng có chút để ý tới việc phải đi học, nhưng lực chú ý của bé đều dành hết cho que kem trên tay. Kem chảy thật nhanh a, bé liếm thế nào cũng không khiến kem chảy chậm bớt, thật là một chuyện hao tổn tâm trí người.

"Ba, con sẽ học ở đây." Cô nhóc đang được người kia bế đột nhiên mở miệng, giọng thanh thanh vang vang. Bé lại nói, "Ba, ba bế con qua đi, con xem xem bạn học mới của con."

Người đàn ông nọ nhanh bế cô bé về phía trước vài bước, Khương Chí Viễn không nhịn được cũng tiến lên, đưa hai cô nhóc đến gần nhau.