Như Châu Tựa Ngọc

Chương 47: Chương 47





Người cuối cùng cài cây kim trâm lên búi tóc của Cố Như Cửu chẳng phải nha hoàn, mà là một vị lão thái thái trông rất phúc khí sống trong kinh thành.

Lão thái thái đã hơn tám mươi tuổi, mu bàn tay đầy nếp nhăn, những vẫn có thể nhận ra được đây là một đôi tay đẹp được chăm dưỡng kỹ lưỡng.
“Mong ước tân nương tử cùng phu quân ân ái hạnh phúc, tình cảm mặn nồng.” Bàn tay của Lão thái thái hơi run rẩy, thế nhưng kim trâm vẫn được cài chắc vào búi tóc, bà nở nụ cười hiền lành, sờ nhẹ vào chiếc trâm phượng hoàng bên cạnh búi tóc của Cố Như Cửu: “Cô nương mi mục trong sáng, đây chính là phúc khí ngày sau.”
Cố Như Cửu mím môi cười cười, nàng nhìn thấy được thiện ý trong lời nói của vị lão nhân này, thấp giọng nói tạ ơn.
“Lão sinh sống đã đến từng tuổi này rồi, cũng gặp qua không ít người, trải qua không ít chuyện, tự nhận mình có ánh mắt nhìn người.” Lão thái thái cầm lấy lược vàng trên khay do thị nữ bưng đến, chạm nhẹ lên trước trán Cố Như Cửu: “Vàng ngọc mãn đường, trường mệnh phú quý.”
Bỏ lược vàng xuống, bà lại cầm lên túi hương thêu chữ song hỷ, thắt ở bên hông của Cố Như Cửu: “May mắn quanh thân, bách tà bất xâm.”
Cuối cùng bà cầm cán như ý vừa gõ nhẹ lên trên mũi giày của Cố Như Cửu, vừa cười vừa nói: “Ngàn điều may mắn, con cháu đầy đàn.”
Làm xong hết thảy mọi chuyện, lập tức có nha hoàn bước lại đỡ lão thái thái ngồi xuống bên cạnh, sau đó bưng trà và vài món ăn nhẹ lên, không chút chậm trễ.
Dương thị tiến lên hành lễ chào lão thái thái: “Đã khiến lão thái thái vất vả rồi!” Nói xong, hai tay dâng hồng bao.
Lão thái thái cũng không chối từ, cười tiếp nhận hồng bao: “Có thể nói lời chúc phúc đến cho Hoàng hậu nương nương cũng là niềm vinh hạnh của bà già này.

Chẳng qua Hoàng hậu nương nương là một quý nhân có nhiều phúc khí, lão nhân may mắn được vương chút phúc khí của ngài.”

Từng lời từng chữ bà nói ra đều mang hàm ý may mắn, Dương thị hết sức dễ chịu, thái độ đối với bà càng thêm nhiệt tình hơn hẳn.
Cố Như Cửu ngồi ngay ngắn ở trước gương, lắng nghe những lời cát tường của mẫu thân và lão thái thái, khóe miệng khẽ cười.
Đột nhiên ngoài sân vang lêng tiếng pháo nổ, và cả tiếng nói chuyện rộn ràng, thanh âm càng lúc càng lớn, rất nhanh đã kéo đến ngoài cửa viện của nàng.
Nàng mím môi một cái, chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Dương thị.
Vành mắt Dương thị ửng đỏ, mỉm cười nhìn con gái như đóa hoa chớm nở, ôn nhu nói: “Hôm nay qua đi, con đã là Hoàng hậu Đại Phong, vạn dân chi mẫu, những lời giáo huấn của Cố gia chúng ta, con đã ghi nhớ cả chưa?”
“Con gái đã nhớ kỹ rồi.” Cố Như Cửu cảm thấy nghẹn ngào nơi cuống họng: “Chớ kiêu căng nóng nảy, tu thân để tề quốc: Không được nảy sinh hiềm nghi lòng người khác, không được nghe theo những lời nói gây mất đoàn kết, chia rẽ lẫn nhau.”
“Tu thân là gốc của tề gia, tề gia là gốc của trị quốc, cai trị đất nước an ổn là gốc của việc thống nhất thiên hạ.” Dương thị đi tới trước mặt con gái, cười nói: “Con gái của ta, cuối cùng cũng lớn rồi.”
Nỗi chua xót dâng tràn trong mắt của Cố Như Cửu, nàng cầm lòng không đặn, cúi người cúi người hành lễ với Dương thị: “Con gái bất hiếu, bái biệt mẫu thân.”
Dương thị đứng ngây người nhìn Cố Như Cửu hành lễ với mình, đợi nàng hoàn tất lễ này mới tiếp nhận khăn quàng vai do Phúc thái thái đưa tới, chậm rãi phủ lên đầu của nàng.
Cố Như Cửu nhìn thế giới trước mắt dần biến thành một màu đỏ ửng, mấy nam nhân đã đến cửa đòi cướp dâu, hiện đang đứng làm vài ba bài thơ.
“Thơ xướng đã trăm bài, đợi chờ suốt bao canh, trời đông đã bừng sáng, nàng trang điểm xong chưa?”
(Nguyên văn: Thôi phô bách tử trướng, đãi chướng thất hương xa.

Tá vấn trang thành vị, đông phương dục hiểu hà).

Nàng nhắm mắt lại, cố kìm nước mắt đang chực chờ trên viền mắt, cố gắng không cho mình rơi lệ.
Khi cửa phòng được mở ra, nàng nghe thấy tiếng bước chân đi lại phía mình, nàng biết, người đang đến là đại ca.
Đi theo phía sau đại ca còn có những người khác nữa, có người đặt vào tay nàng một hồng lăng.
“Muội muội, huynh tiễn muội ra cửa.”
Nàng nằm lên lưng của đại ca, nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ khi nàng còn bé thường được Đại ca cõng đi chơi, nhớ lại Nhị ca len lén mang về cho nàng mấy món ăn vặt và cả tấm lòng yêu thương cưng chiều của cha mẹ, những người vẫn luôn che chở bảo bọc nàng.
Nàng muốn quay đầu nhìn cha mẹ và cả Nhị ca đang đứng sau lưng, nhưng lại bị bà mối Hồ thái thái nhỏ giọng nói: “Quý nhân, lúc này không được quay đầu lại.”
Đúng rồi, dựa theo tập tục kết hôn, lúc con gái bước chân ra cửa, không được quay đầu lại.

Nàng thấy cổ họng mình chua chát khó chịu, cánh tay đang vòng trên cổ Đại ca cũng bất giác siết chặt hơn.
Bước chân của Cố Chi Vũ hơi chao đảo một cái, sau đó lại tiếp tục cẩn thận cõng em gái đi tiếp, đi thẳng một mạch ra phía kiệu hoa dừng ở phía trước.
Khi đi qua khúc quanh, vốn dĩ đang tiến về phía trước, Tấn Ưởng đang nắm một đầu khác của sợi hồng lăng đột nhiên bước đến gần Cố Như Cửu nhỏ giọng nói ở bên tai nàng: “Cửu Cửu đừng sợ, có ta ở đây.”
Đầu Cố Như Cửu khẽ động, nắm chặt hồng lăng trong tay.

Hồ thái thái đang che dù cho Cố Như Cửu thiếu chút nữa sợ vỡ mật, Bệ hạ đang làm cái gì thế này, tân nương tử vẫn chưa bước chân ra khỏi nhà mẹ đẻ đã vội nói chuyện với tân nương tử, hành vi này chẳng phải vượt quá quy củ rồi sao?
Bất quá đối phương là Bệ hạ, nàng cũng không tiện nói cái gì, chỉ làm như không nghe thấy cũng chẳng nhìn thấy gi cả.

Cũng may quẹo qua khúc quanh này, Bệ hạ lại khôi phục bình thường, không có bước lại thì thầm này

nọ với tân nương tử bên cạnh, bằng không thì chẳng còn ra thể thống gì nữa.
Tân nương và mỗi bước chân của tân nương khi ra cửa đều vang lên một tràn pháo rộn rã, chờ ra khỏi cửa Cố gia, tiếng pháo vang khắp trời, ngay cả mấy dãy phố gần đó cũng nghe rõ ràng.

Thế nhưng, ngoại trừ những tân khách được mời đến, thì không ai được phép đến gần cửa chính của Cố gia chứ đừng nói gì đến chuyện người dân vây lại xem mặt tân lang tân nương.
Cố Chi Vũ cõng Cố Như Cửu lên kiệu, trước khi rời khỏi cỗ kiệu, hắn không kìm lòng được quay đầu lại nhìn mấy cái sau đó mới để cho Hồ thái thái buông màn kiệu xuống.
Nhận ra được anh vợ không nỡ rời xa Cửu Cửu, Tấn Ưởng kính cẩn chắp tay với Cố Chi Vũ: “Xin Đại cữu huynh yên tâm ta nhất định sẽ chăm sóc Cửu Cửu thật tốt.”
“Bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, vi thần đương nhiên tin ngài sẽ làm được.” Cố Chi Vũ chắp tay, đáp lễ lại.
Tấn Ưởng cười cười, xoay người vái chào với Cố Trường Linh và Dương thị đang đứng ở cửa chính: “Tiểu tế bái biệt nhạc phụ nhạc mẫu, hai vị cữu huynh.”
Cố Trường Linh và Dương thị trầm mặc đáp lễ lại với hắn, Cố Tồn Cảnh ôm quyền đáp lễ, nhưng tầm mắt vẫn không rời kiệu hoa.
Trong kiệu hoa, nước mắt bị Cố Như Cửu nhẫn nhịn đã lâu không để rơi xuống, cuối cùng cũng lăn dài trên má.
“Đón phượng hoàng về triều, khởi kiệu.”
Mọi người dõi mắt nhìn theo kiệu hoa mỗi lúc một đi xa, các tân khách cũng tung hô cung tiễn Hoàng thượng.
Kỳ thực khi nhìn thấy Bệ hạ tự mình tới đón đâu, bọn họ hầu như đều kinh ngạc đến ngây người, vương triều Đại Phong của bọn họ nào có chuyện đế vương đích thân đi nghênh đón tân nương tử, ngay cả thái tử đích thân đi đón thái tử phi, cũng chỉ có ở thời kỳ đầu khai quốc, sau đó nghi thức này dần dần bị hủy bỏ.
Hiện tại Hoàng thượng lại làm ra hành vi này, là muốn chứng tỏ mình coi trọng Cố gia sao?

Về phần tình cảm sâu đậm giữa Bệ hạ và con gái của Cố thị như thế nào thì hầu như đã bị mọi người loại bỏ ngay từ vòng ngoài.

Điều này có lẽ do di chứng của hai vị Hoàng đế tiền triều để lại, làm cho mọi người hoàn toàn không suy nghĩ đến vấn đề này.
Đường phố đã được cọ rửa sạch sẽ từ lâu, các cấm vệ quân đứng trang nghiêm ở hai bên đường phố, nhằm tránh bất cứ tình huống bất thường nào xảy ra, dân chúng ở xung quanh cũng chỉ dám hé cửa sổ ra len lén nhìn tân lang đang cưỡi trên con ngựa cao to.
Chờ đến khi nhìn thấy rõ dung mạo của Bệ hạ thì có vài người kích động đến mức thiếu chút nữa đẩy cánh cửa rộng ra.

Vị thiếu niên tuấn tú mặc trên người bộ tân lang đỏ rực như lửa, mão quan như ngọc này là vị Bệ hạ được tổ tiên phù hộ, giúp cho bách tính toàn thành tránh được tai ương do động đất đấy sao?
Nếu so sánh tướng mạo với vị hệ hạ này thì ngay cả mấy vị công tử Dương gia hay Tư Mã gia gì gì đó cũng còn thua kém rất xa.
Vì vậy, ở nơi Tấn Ưởng không biết đến, không ngờ tướng mạo của hắn đã thu hút được không ít thiện cảm của bách tính.
Lúc này Tấn Ưởng nào có tâm tư nghĩ đến chuyện dân chúng nghĩ sao về hắn, trong đầu hắn chỉ có một câu nói liên tục lặp đi lặp lại, đó chính là: Rốt cuộc thì hắn cũng cưới được Cửu Cửu.
Mặc dù hắn đang cưỡi trên lưng ngựa, thế nhưng lòng lại đặt ở trong kiệu hoa, hắn thường len lén quay đầu lại nhìn phía sau, làm cho các Long cấm vệ đi phía sau cũng không đành lòng nhìn thẳng.
Bệ hạ, đừng tưởng rằng hiện giờ trên đường không có ai khác thì ngài cũng không cần cố kỵ gì như thế, phải biết rằng phía sau những cánh cửa sổ đang giả vờ đóng chặt này, là một đống lớn bách tích đang núp ở đấy lén nhìn ngài.

Vì hình tượng của ngài trong mắt dân chúng, ngài không thể kìm lòng lại một chút được sao?
Đáy lòng của các Long cấm vệ dường như sắp cháy thành tro bụi, nhưng mà Tấn Ưởng lại trông như chẳng cảm nhận được nỗi lo lắng của bọn họ, nụ cười trên mặt càng tỏa sáng như muốn đốt cháy ánh nhìn của người khác.

“Đều nói Tư Mã gia thương yêu con gái, hận không thể xuất mười dặm hồng trang để tặng cho con gái khi xuất giá.” Một gã Long cấm vệ nhỏ giọng nói với Hồ Vân Kỳ: “Ta thấy Cố gia mới hận không thể đem hết gia sản tặng cho con gái….”
Hồ Vân Kỳ quay đầu lại liếc mắt nhìn hàng ngũ khiêng đồ cưới không thấy điểm kết thúc kia, cười nói: “Cũng có thể nói như vậy.”
Quan hệ giữa hắn và Cố Tồn Cảnh từ nhỏ đã rất thân thiết, Cố gia thương yêu hai người con gái như thế nào, hắn biết rõ như lòng bàn tay, cho nên hắn rất tán thành với lời cảm khái của đồng liêu.
Đội ngũ đón dâu thật dài từ từ bước qua cổng hoàng cung, sau đó đứng trang nghiêm nơi cổng chính, cùng với văn võ bá quan và các phu nhân khác, sau khi nhìn thấy kiệu hoa vào cửa chính, bọn họ đồng loạt hành lễ.
Cỗ kiệu dừng lại, Trương Trọng Hãn hai tay cầm một đạo thánh chỉ khom người đứng ở trước kiệu hoa.

“Đất trời hòa thuận, âm dương giao hòa, vạn vật được bình an, Đức Long năm thứ tư, Cố thị tuổi mười lăm, nổi danh là người có dáng vẻ đoan trang, thông tuệ dịu dàng.

Là người trẫm ngưỡng mộ trong lòng cũng là hiền thê trẫm thành tâm thật ý muốn cưới làm Hoàng hậu, muốn được cùng nàng hòa thành một thể, cùng gánh vác giang sơn, trở thành mẫu nghi thiên hạ.”
Những người được góp mặt trong buổi tuyên chỉ này, đều không nhịn được thầm nghĩ trong bụng: cái gì mà người trẫm ngưỡng mộ trong lòng, hiền thê trẫm thành tâm thật ý muốn cưới làm hoàng hậu…
Bệ hạ, chiếu thư lập hậu này sẽ được ghi vào trong sử sách đấy, ngài nâng hoàng hậu của mình lên cao cỡ đấy, còn tự hạ thấp bản thân mình xuống đến mức như vậy là muốn lưu danh thiên cổ sao?
Thể diện của ngài vứt đi đâu rồi? Không cần nó nữa sao?
Khép lại đạo thánh chỉ này, Trương Trọng Hãn lui về phía sau ba bước, cung kính làm một một đại lễ: “Hoàng thượng vạn tuế kim an, Hoàng hậu nương nương thiên tuế phượng an.”
“Hoàng thượng vạn tuế kim an, Hoàng hậu nương nương thiên tuế phượng an.”

Cố Như Cửu ngồi ở trong kiệu hoa, lắng nghe tiếng triều bái đồng loạt vang lên ở bên ngoài, bất giác nhếch miệng cười.
“Trẫm thành tâm thật ý muốn cưới….” Nàng thì thầm đọc nhỏ, sau đó lại nở nụ cười.
Mặc kệ ngày sau thế nào, chí ít hắn hiện tại thành tâm thật ý chờ đợi mình.
Đủ loại quan lại triều bái xong, kiệu hoa tiếp tục tiến về phía trước sau đó ngừng lại ở cửa chính cung Càn Khôn.
Hồ thái thái tiến lên xốc mành kiệu hoa lên, tiếp theo là Phúc ma ma bước lại, chuẩn bị cõng Cố Như Cửu ra khỏi kiệu hoa, nào biết Bệ hạ đột nhiên bước đến, ngăn các bà lại.
“Bệ hạ?” Phúc ma ma ngơ ngác không hiểu gì cứ thế mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn Tấn Ưởng.
“Ngươi lui ra, để trẫm tự làm.” Tấn Ưởng cầm lấy quả cầu hỉ trong tay của Phúc ma ma, bước vào bên trong kiệu hoa rộng lớn.
Phúc ma ma tay chân luống cuống nhìn sang Hồ thái thái đứng ở bên cạnh, thái thái nhìn bà lắc đầu, không nói gì.

Phúc ma ma thấy thế, đành phải trầm mặc lui sang một bên.
“Cửu Cửu.” Tấn Ưởng đem hồng lăng đưa tới trong tay của Cố Như Cửu, ôn nhu nói: “Ta cõng nàng về nhà.”
Cố Như Cửu sửng sốt, nhớ tới thân thể Tấn Ưởng không tốt lắm, do dự đưa tay ra phía trước.
Tấn Ưởng cầm tay nàng, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt nàng: “Lên đây đi.”
Cố Như Cửu cúi người nằm lên trên lưng của hắn, sau đó đặt toàn bộ sức nặng lên trên.
Bờ vai này không dày rộng giống như vai của Đại ca, phía sau lưng tựa hồ cũng không có rắn chắc hữu lực như Đại ca, nhưng lại hết sức ôn nhu và ấm áp.

Hắn bước đi rất chậm, thế nhưng mỗi một bước đều rất ổn định vững vàng, cẩn thận cõng nàng giống như là đang cõng trân bảo hiếm quý nhất trên đời này.

Đáy lòng của Cố Như Cửu tựa hồ cũng bị độ ấm từ trên lưng của hắn sưởi ấm, sau đó ôm chặt lấy cổ của hắn.
Tại chính điện Cung Càn Khôn, Thái hậu ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn con trai cõng Cửu Cửu bước vào, nụ cười trên mặt sâu hơn.
Trước mặt bà đặt đệm hương bồ, quan viên lễ bộ nhìn thấy Hoàng thượng cõng Hoàng hậu tiến đến, thiếu chút nữa nét mặt co quắp lại, cũng may họ nhìn thấy vẻ mặt Thái hậu hớn hở vui mừng, rốt cục cũng nén được nỗi khiếp sợ trong lòng không biểu hiện rõ ra ngoài.
Đi tới trước đệm hương bồ, Tấn Ưởng đặt Cố Như Cửu xuống.

Hắn nắm một đầu hồng lăng, còn Cửu Cửu nắm một đầu khác, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
“Bái.”
Khom người bái chào,
“Bái.”
Tiếp tục bái chào lần thứ hai.
“Bái.”
Tiếp tục bái chào lần thứ ba.
Cố Như Cửu cảm thấy cái cổ của mình sắp bị kim mão trên đỉnh đầu đè cong rồi, lúc hành lễ, thiếu chút nữa chúi đầu về phía trước.


May là trong khoảnh khắc nàng chúi về phía trước đã có một tay đỡ nàng.
Mặc dù che khăn voan, nàng có thể cảm nhận được đây là bàn tay đàn ông.
Thái hậu thấy dáng dấp cẩn thận như vậy của Tấn Ưởng, cười nói: “Hôm nay là ngày lành của hai con, ai gia cũng không câu nệ mấy tục lễ này, lễ tiết làm đến đây có thể xem đã đủ rồi.” Nói xong, bà nhìn sang quan viên lễ bộ.
Quan viên lễ bộ thức thời nuốt xuống câu định tiếp theo, cất giọng nói: “Đưa vào động phòng.”
Lúc này, Tấn Ưởng đẩy lui Phúc ma ma ra, tự mình cõng tân nương tử của mình lên lưng, từng bước từng bước đi về phía Tử Thần điện, nhìn

bước chân vui sướng đi như chạy thế kia, chẳng hề yếu ớt chút nào.
Chỉ tiếc tân nương tử đưa vào tân phòng, hắn lại không thể lưu lại, còn phải ra trước điện tiếp nhận lời chúc mừng của các quan viên và tham dự yến hội, còn cùng người của tôn thất uống vài ba ly.
“Cửu Cửu, ta sẽ quay lại nhanh thôi.” Tấn Ưởng ngồi xổm xuống bên cạnh mép giường, nhỏ giọng nói với Cố Như Cửu: “Ta sẽ cố gắng bảo Lễ bộ giảm tất cả các lễ tiết không cần thiết đi, mau chóng chạy về.”
Cố Như Cửu cười cười, khẽ gật đầu với hắn.
Lúc này Tấn Ưởng mới đứng lên bước ra ngoài cửa, nhưng chưa đi được hai bước hắn đã vội vã quay lại: “Ta cho người mang thức ăn sang đây, nếu nàng đói bụng thì đừng kiêng kỵ mấy lễ tiết này, cứ ăn lót dạ trước nhé.”
Cố Như Cửu lại lần nữa gật đầu.
“Ta đi đây.” Tấn Ưởng rề rà đi ra ngoài, nhìn thấy cửa sổ không đóng, lại đi tới bên cửa sổ hạ màn che xuống: “Đầu mùa xuân khí trời vẫn còn lạnh, đừng để bị cảm.”
“Bệ hạ, ngài nên đi tiếp nhận triều bái.” Hà Minh ở bên ngoài nhỏ giọng nhắc nhở.
“Trẫm đã biết.” Tấn Ưởng cuối cùng cũng đành ngậm ngùi lê bước đi ra trước điện, khi ra đến cửa còn nhịn không được quay đầu lại nhìn mấy lần, mới yên tâm bước ra ngoài.
Hà Minh đi sau lưng hắn không khỏi nơm nớp run rẩy trong bụng, đưa tay lau mồ hôi trên mặt, vừa rồi ánh mắt của Bệ hạ nhìn hắn quả thực khiến hắn sợ hãi đến nhũn chân.
Trong phòng rốt cục khôi phục lại vẻ an tĩnh vốn có, Bảo Lục cùng Thu La trở thành cung nữ hồi môn của nàng,nhưng vẫn không dám tùy tiện nói gì, đành phải thận trọng đứng hầu bên cạnh Cố Như Cửu, chỉ cần Cố Như Cửu có gì sai bảo, các nàng lập tức thi hành ngay.
Cố Như Cửu xê dịch cái mông về phía trụ giương, sau đó dựa nửa người lên trên cột: “Bảo Lục, mau giúp ta xoa bóp cái cổ.”
Bảo Lục bước lên phía trước, cẩn thận mát xa cổ cho nàng: “Nương nương, ngài có muốn ăn chút gì không?”

“Hiện giờ ta ăn không vô.” Có lẽ do ngày hôm nay có ý nghĩa quá đặc thù, đã ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, giằng co một hồi lâu như vậy thế nhưng nàng lại không thấy đói.
Bảo Lục cẩn thận mátxa, cuối cùng nàng cũng cảm thấy cái cổ của mình thoải mái hơn đôi chút.
“Bệ hạ đối với ngài thật tốt.” Bảo Lục nhỏ giọng nói: “Vừa nãy, lúc Bệ hạ ra cửa, Bệ hạ trông giống như không nỡ bước đi.”
Cố Như Cửu nghe nói như thế, lặng lẽ nở nụ cười.
Ngày đại hôn của Hoàng đế, Tấn Ưởng tiếp nhận rất nhiều lời chúc phúc của các quan lại trong triều, đây là tập tục của Đại Phong.

Triều thần cũng đều hành đại lễ theo đúng quy tắc, bất quá vị Bệ hạ này hiển nhiên còn lo lắng hơn cả bọn họ, sau khi nhận xong triều bái của họ, chẳng thèm nói dư lấy một câu, thoáng cái đã biến mất tăm mất dạng.
“Xem ra Bệ hạ rất kính trọng Hoàng hậu nương nương.” Lý Quang Cát đứng ở bên cạnh Tư Mã Hồng, mỉm cười nói: “Tư Mã đại nhân ngài thấy sao?”
“Đế hậu thương yêu lẫn nhau chính là chuyện đáng mừng của triều ta.” Tư Mã Hồng cười tươi nói tiếp: “Hai ta chỉ cần chúc mừng Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương luôn hòa hợp, cần gì phải nhiều lời nữa?”
“Ha ha….” Lý Quang Cát tự tiếu phi tiếu nhìn Tư Mã Hồng, vẻ mặt bí hiểm.

Bộ dáng này, nếu gặp phải người không biết kiềm chế bản thân, chắc chắn sẽ bị hắn làm cho tức giận đến nôn ra máu.
Cũng may Tư Mã Hồng là cựu thần đã trải qua ba triều, chút mánh khóe này của Lý Quang Cát có tính là gì trong mắt của hắn, cho nên vẫn đủ sức đè ép cơn tức này xuống.
“Tư Mã đại nhân, Lý đại nhân, Bệ hạ đã an bày tiệc cưới ở trong điện Chu Tước, mời nhị vị đại nhân đến đó.” Trương Trọng Hãn tiến lên cắt đứt luồng giao phong bằng lời nói của hai người họ, liếc mắt nhìn thoáng qua bầu trời, sau đó đột nhiên nói: “Sao giăng đầy trời, hào quang vạn trượng, đây chính là điềm lành.”
Hắn vừa nói ra câu này, không ít đại thần đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao vời vợi bên trên, một vùng trời đều cao chót vót giống như lời Trương

Trọng Hãn vừa nói, ánh sáng vạn trượng, mây đỏ giăng đầy trời.
Hiện tượng này nếu xảy ra vào mùa hè thì là chuyện thường thấy, thế nhưng bây giờ là đầu mùa xuân, có thể trông thấy thịnh cảnh thế này, thực sự vô cùng hiếm.
“Đây chính là điềm lành.” Một vị quan viên xuất thân tân quý kinh hô: “Điềm báo cát tường, là điềm lành.”
Quan viên xuất thân thế gia mặc dù trong bụng xem thường điệu bộ này của đám người tân quý, trọng bụng họ cũng phải thừa nhận, quang cảnh sáng rực thế này chính là điềm lành, ánh sáng vô cùng chói mắt.
Chẳng lẽ đây chính là trời cao thông báo điềm lành cho sự kết hợp giữa đế hậu của họ?
Hoàng hôn dần dần buông xuống, tiệc cưới trong điện Chu Tước cũng chánh thức khai tịch, có thể xuất hiện trong bữa tiệc cưới này, ngoại trừ người trong hoàng thất cũng chỉ có gia quyến quan viên có địa vị cực cao.
Tấn Ưởng lòng thấp thỏm lo lắng cho Cố Như Cửu đang ngồi đợi một mình bên trongnên khi tiếp nhận người trong tộc kính rượu vẫn tỏ ra không yên lòng, cũng may cũng chẳng mấy ai dám thực sự muốn chuốc rượu hắn, nói vài ba câu liền bỏ qua.
Có ai mà không biết Bệ hạ vốn yếu ớt, mặc dù hôm nay là ngày vui của hắn, nếu không cẩn thận để xảy ra chuyện nguy đến tính mạng, bọn họ còn có thể sống những ngày tháng yên ổn được nữa sao?
Rượu quá ba tuần, Tấn Ưởng lại đứng lên nói: “Chư khanh mời tự nhiên, trẫm không thể ở lại bồi chư vị.”
Người trong hoàng thất lên tiếng góp vui vài ba câu pha trò, sau đó liền thả đi.
Nhìn bóng lưng Bệ hạ vội vã bước đi, Tấn Hưởng vuốt cằm nghĩ, trong phòng có giai nhân chờ, nếu là hắn cũng không có tâm trạng đứng đợi ở đây.

Tốc độ Tấn Ưởng quay về Tử Thần điện còn nhanh hơn cả lúc rời đi, mấy Phúc ma ma đi theo phía sau hắn phải nhanh chân chạy theo mới đuổi kịp tới nơi.

Vừa bước vào trong phòng, Tấn Ưởng nhìn tân nương tử ngồi dưới ánh nến, chợt dừng bước lại, chờ nhịp thở bình phục như thường mới tiếp tục tiến lên.
“Cửu Cửu, ta đã trở về.” Hắn đi tới bên mép giường, nửa ngồi xổm xuống trước mặt Cố Như Cửu, đưa tay lên vén khăn voan trên đỉnh đầu nàng.
“Bệ hạ.” Một vị Phúc ma ma bội vã đưa hỉ xứng cho hắn.
Tấn Ưởng nhìn cái cây hỉ xứng lạnh lẽo này, thản nhiên nói: “Trẫm và hoàng hậu không cần phải dùng đến mấy cái này.” Nói xong, cũng không quan tâm Phúc ma ma nghĩ như thế nào, hắn vươn hai tay, chậm rãi nhắc khăn voan thêu hoa văn phượng hoàng màu vàng trên đỉnh đầu nàng ra.
“Bệ hạ.” Cố Như Cửu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tấn Ưởng, nhợt nhạt cười.
Nhìn nàng cười như vậy, Tấn Ưởng cũng không tự chủ được nở nụ cười.
Tấn Ưởng nắm tay nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, trên bàn bày sẵn chén chè trôi nước, Phúc ma ma vốn dĩ phụ trách giúp Hoàng hậu nương nương ăn những thứ này, cùng với hai vị Phúc ma ma khác đứng ở bên cạnh, giờ đã bị Bệ hạ đoạt đi hết.
Đậu phộng và hạt sen đều có ý nghĩa sinh con trai, Tấn Ưởng nhìn Cố Như Cửu ăn mấy thứ hắn đút cho nàng, trong lòng cảm giác có chút thành tựu.

Cuối cùng bưng lên chén chè trôi nước đang còn bốc hơi nông, Tấn Ưởng dùng muỗng bạc múc lấy một viên, cúi đầu thổi thổi sau đó mới đưa đến bên mép Cố Như Cửu.
“Nóng.” Cố Như Cửu cắn một cái, sau đó trợn to hai mắt nhìn Tấn Ưởng.
“Còn nóng sao?” Tấn Ưởng thu hồi cái muỗng lại, đưa nửa cái bánh còn sót lại bỏ vào trong miệng, nói: “Còn sống.”
(Chỗ này người TQ chơi chữ生 – có nghĩa “sống” và “sinh”)
“Còn sống à!” Cố Như Cửu cười híp mắt nhìn hắn.
“Hửm, còn sống.” Tấn Ưởng bỏ chén xuống, cau mày nói: “Người của ngự phòng làm ăn thế nào vậy? Ngay cả bánh trôi cũng không biết làm.”

Bốn vị phúc ma ma thiếu chút nữa đứng tim té xỉu, Bệ hạ, ngài cố tình muốn quậy à?
Còn nữa, Hoàng hậu nương nương, cớ sao ngài lại để cho Hoàng thượng nói câu đáng lẽ là ngài phải nói chứ?
“Ngài chớ trách bọn họ, ngài cảm thấy sống là tốt rồi.” Cố Như Cửu cười híp mắt cầm lấy chén trong tay hắn, múc một viên bánh trôi, thổi thổi rồi lại đưa đến trước mặt Tấn Ưởng: “Nào, ăn thêm một viên nữa.”
Phúc ma ma cảm giác mình sắp xụi lơ xuống đất rồi, muốn nhào ra quỳ xuống chân Hoàng hậu nương nương.
Tấn Ưởng cười híp mắt nhìn Cố Như Cửu trái lại trái lại cúi đầu ăn viên bánh trôi chưa chín hẳn này.
Bảo Lục cùng Thu La đứng hầu bên cạnh, lấy tay che miệng, thiếu chút nữa bật cười.
Cố Như Cửu móc khăn tay ra, lau mép cho Tấn Ưởng, sau đó tự mình cũng ăn một viên bánh trôi: “Chúng ta cùng nhau sinh.”
Nghe thấy Cố Như Cửu lời này, Tấn Ưởng ngẩn người, mới phản ứng được ý nghĩa thực sự của cái này là gì, lập tức hai cái lỗ tai đều đỏ lên.
“Khụ….” Đứng đầu Phúc ma ma rất thức thời hành lễ nói: “Mời Bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương sớm đi nghỉ tạm, chúng thần xin cáo lui.”
“Làm phiền Phúc ma ma rồi.” Tấn Ưởng gật đầu với họ, Bạch Hiền cùng Hà Minh phát hà hao cho phúc ma ma.
“Ma ma đi thong thả.” Bạch Hiền và Hà Minh khom người tiễn bốn vị phúc ma ma ra bên ngoài tử thần điện, Bạch Hiền hành lễ nói: “Hôm nay nhờ công lao của bốn vị ma ma.”
“Không dám, không dám.” Cả bốn vị ma ma liên tục đáp lễ, hôm nay quay về, cho dù thế nào các bà cũng không dám hé lộ nửa lời chuyện đã xảy ra hôm nay.
Những người khác đều đều lui ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại Cố Như Cửu cùng Tấn Ưởng.

“Bên ngoài đang đốt pháo bông sao?” Cố Như Cửu nghe tiếng pháo nổ bộp bộp ở bên ngoài, chỉ tiếc cửa sổ đã đóng, nàng nhìn không thấy.
“Cửu Cửu muốn xem sao?” Tấn Ưởng cầm lấy một chiếc áo khoác khoác lên người nàng, sau đó nắm tay nàng đi tới tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra,
Ngoài cửa sổ đèn hoa rực rỡ, sáng rực nửa vùng trời.
Cố Như Cửu ngẩng đầu nhìn lại, cười nói: “Thật xinh đẹp.”
Tấn Ưởng nhìn nàng, tay khẽ vươn ra, nhích từng chút một, sau đó đặt lên trên hông của nàng.
“Không đẹp bằng nàng.”
Cố Như Cửu quay đầu lại, gương mặt chạm đến một mảnh mềm mại.
Nàng ngây người, lập tức cười tươi, hai tay đặt lên trên cánh tay đang ở bên hông mình.
Tấn Ưởng thấp giọng nói bên tai nàng: “Hôm nay chính là ngày vui nhất của ta.”
Nàng cúi đầu cười nói: “Mong là Bệ hạ luôn nhớ rõ hôm nay ngài đã nói lời này.”
Cửa sổ lại lần nữa đóng, pháo hoa vẫn tỏa sáng ở phía chân trời, tựa như mở ra một khúc nhạc đẹp nhất.
Chỉ là đêm khuya vắng người tiêu hương thú, chỉ hận đêm xuân ngắn ngủi.

Đi mãi rồi lại đi mãi, tiên động nạp kim đao (T___T), chỉ hận niềm vui sớm qua mau, chớp mắt đã sang canh ba.