Nhật Ký 'Tẩy Trắng' Của Ác Bá Xấu Xí

Chương 47: Đoàn tụ




Thượng Nguyên có vẻ thích đùa nghịch vành tai của Lâm Thành. Mỗi lần bị Thượng Nguyên chạm vào Lâm Thành đều không kìm được mà phát ra những tiếng kêu kiều mị mê người. Y phục đã bị lột đi gần hết, chỉ còn sót lại lý y vẫn còn mắc trêи cẳng tay. Bàn tay Thượng Nguyên vuốt ve cơ thể trần của Lâm Thành rồi dừng lại trêи hai đầu nhũ mà vân vê. Lưỡi của hắn từ vành tai đi xuống cổ, rồi xương quai xanh, rồi đến ngực. Nơi nào hắn cũng để lại những dấu đỏ trêи làn da trắng ngần như thể đang đánh dấu chủ quyền.

“Ưm... Đừng.. ưm..”

Lâm Thành muốn ngăn bàn tay nghịch ngợm của Thượng Nguyên lại thì đột nhiên đôi tay bị y kéo qua đỉnh đầu rồi “soạt soạt” mấy cái đã bị trói chặt bằng chính dây lưng của mình.

“Ngươi làm gì vậy? Sao lại...”

“Để ngươi yên phận chút.”

Thượng Nguyên mỉm cười nhìn hai bàn tay đã bị trói chặt kia, cúi người dùng lưỡi đùa nghịch thoả nhũ hồng của Lâm Thành, một tay chọc chọc nhũ hồng bên kia, tay còn lại nắm lấy vật nhỏ đang ***** **** của Lâm Thành mà vuốt lộng. Cùng lúc bị đùa nghịch ở nhiều nơi mang đến kɧօáϊ cảm không ngừng khiến Lâm Thành không nhịn được mà rêи rỉ, nước mắt sinh lý không tự chủ được chảy tràn qua hai bên.

“Hức, ngươi bắt nạt ta... Ưm...hức..”

“Sao lại gọi là bắt nạt? Ta là đang giúp ngươi thoả mãn.”

Thượng Nguyên giúp Lâm Thành phát tiết xong thì ngồi dậy nhanh chóng trút bỏ toàn bộ y phục trêи người. Lâm Thành nhìn phân thân to lớn bất thường của Thượng Nguyên mà hoảng hồn. Y định đâm cái thứ to lớn đó vào người hắn? Đâm vào chỗ nào?

Câu hỏi của Lâm Thành nhanh chóng có được câu trả lời. Thượng Nguyên lấy ở đâu một hộp mỡ và vói từ trong đó một ít, bôi lên miệng nhỏ của Lâm Thành, rồi đột ngột đâm một ngón tay vào.

“A ưm... Ngươi làm gì vậy? Bỏ ra! ưm.”

“Ta đang chuẩn bị cho ngươi. Thứ của ta khá lớn, nếu không làm khâu chuẩn bị thật tốt lúc ta đâm thứ này vào sẽ đau lắm đấy.”

“Ngươi … ngươi định đâm thứ đó vào ʍôиɠ ta? Không được. Sẽ hỏng mất. Ưm... ha a…”

“Ngoan nào, chịu khó chút.”

Hai ngón tay ra vào bên trong huyệt động khiến Lâm Thành khó chịu không thôi. Một cảm giác ngứa ngáy lan khắp huyệt động nhỏ của hắn. Thêm một ngón tay nữa đưa vào trong. Sự khó chịu lại tăng lên nhưng kèm theo đó là một kɧօáϊ cảm kì lạ sinh ra từ nơi giao hợp khiến hắn không kìm được mà rêи rỉ.

“Mấy chuyện này... làm sao ngươi lại rành thế chứ? Ngươi cũng đã... đã làm qua bao giờ đâu.”

“À, thì hỏi kinh nghiệm người đi trước.” Thượng Nguyên vừa trả lời vừa đưa thêm ngón tay thứ tư vào. Trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi, thứ bên dưới trướng đau khó chịu nhưng vẫn không dám vội vàng hành động.

Nói đến đây Lâm Thành đã đoán biết được là Thượng Nguyên đã hỏi ai rồi. Cái tên họ Giang đó có ngày hắn sẽ cho y một trận. Không hiểu là thuốc mỡ hay do động tác của Thượng Nguyên, cái chỗ đó của hắn vừa lành lạnh, vừa ngứa ngáy khó chịu. Cảm giác dị vật bên trong cơ thể thật chẳng dễ chịu gì.

Đột nhiên ngón tay của Thượng Nguyên không biết đụng chạm vào chỗ nào, khiến hắn cảm giác như có một luồng điện lưu chạy dọc sống lưng. Hai chân run rẩy, co cứng, lông tơ bị kϊƈɦ thích dựng hết lên. Thượng Nguyên phát hiện ra điểm này lại nảy sinh ý muốn trêu chọc, càng cọ vào điểm gờ đó bên trong hắn.

“Ưm… Đừng… đừng chạm vào chỗ đó… ưm…a…”



Thượng Nguyên mỉm cười rút ngón tay ra, thay vào đó đưa phân thân trướng đến phát đau của mình đến trước miệng nhỏ. Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Thành bị hắn đùa giỡn đến nằm thở dốc, cơ thể mềm mại, nhỏ nhắn lấm tấm những giọt mồ hôi, vẻ đẹp yêu diễm bày ra trước mắt khiến Thượng Nguyên không kìm được ý nghĩ muốn hung hăng chà đạp.

Hắn cúi xuống ngậm lấy bờ môi Lâm Thành cùng lúc đẩy phân thân cứng rắn cắm sâu vào bên trong huyệt động nhỏ. Lâm Thành bị đâm vào đau không chịu được nhưng miệng bị chặn không thốt được nên lời. Cơn đau chỉ kéo dài trong chốc lát, thay vào đó là một kɧօáϊ cảm kì lạ lan khắp toàn thân, phía dưới chỗ giao hợp ngứa ngáy khó chịu đòi hỏi được “đút” thêm.

Thượng Nguyên bắt đầu động thân, tay cởi trói cho Lâm Thành, ôm chặt hắn vào lòng. Kɧօáϊ cảm ngập trời chạy khắp toàn thân khiến đầu óc Lâm Thành như trống rỗng. Cả đời hắn chưa từng trải qua cảm giác tuyệt vời đến thế này. Kɧօáϊ cảm cao độ khiến hắn dường như chỉ còn hành động theo bản năng. Hai tay choàng qua cổ Thượng Nguyên, bấu chặt lấy vai y, miệng rêи rỉ không ngừng.

“Ưm ưm… Chậm… chậm lại a a… Ta không… ư a…”

“A Thành, bên trong ngươi tuyệt quá! Thực sự quá tuyệt!”

Động tác của Thượng Nguyên càng lúc càng nhanh hơn. Lâm Thành bị kɧօáϊ cảm kϊƈɦ thích đến không thể chịu nổi, bắt đầu chửi bậy:

“Tên khốn! Ngươi có chậm lại không hả? A a… ư ư… không được. Hỏng mất…”

“Sẽ không đâu. A Thành, ta yêu ngươi. Yêu ngươi đến muốn điên rồi.”

Thượng Nguyên kéo Lâm Thành ngồi lên người mình khiến phân thân lại càng đâm sâu hơn vào huyệt khẩu, hai tay ôm lấy hai bên cánh ʍôиɠ tiếp tục động tác lên xuống không ngừng. Lâm Thành bị đâm đến toàn thân vô lực chỉ đành phó mặc cho người kia muốn làm gì thì làm, thế mà mãi vẫn không thấy dừng lại. Hắn giận đến muốn điên lên.

“Ngươi… cầm thú! Dừng lại cho ta! Ưm a a… Tên hỗn đản..a a…”

Dường như kɧօáϊ cảm đã đạt đến cao trào, phân thân đâm một cái thật mạnh, Thượng Nguyên kêu lớn lên một tiếng rồi bắn hết dịch vào bên trong cơ thể Lâm Thành. Dịch thể chảy tràn ra ngoài, ướt cả ra giường. Lâm Thành xụi lơ nằm gục trêи vai Thượng Nguyên. Cuối cùng cũng kết thúc rồi.

“A Thành, cảm thấy thế nào? Có thích không?”

Tuy rằng làm chuyện này rất mệt mỏi nhưng quả thật đã đem đến cho hắn kɧօáϊ cảm mà hắn chưa từng cảm nhận được. Lâm Thành xấu hổ không thể không thừa nhận.

“Ừm. Kỹ thuật không tệ.”

“Ha ha, lần đầu tiên đã được khen thế này đúng là vinh hạnh mà. Ta sẽ tiếp thu để lần sau làm tốt hơn.”

“Không được. Vừa nãy là ta bị bất ngờ nên để ngươi chiếm tiện nghi. Lần này ta sẽ nằm trêи.”

Thượng Nguyên bất ngờ, nhìn Lâm Thành hỏi lại:

“Ngươi xác định muốn nằm trên? Có làm được không đó?”

“Sao không? Ngươi làm được chẳng lẽ ta lại không làm được sao?”

Thượng Nguyên nhướng mi. Lâm Thành rất thông minh, sợ là học theo rất nhanh không biết chừng. Hắn nắm lấy hai bờ ʍôиɠ Lâm Thành nhẹ bóp một cái. Lâm Thành vừa bị làm cho một trận, bị bóp ʍôиɠ không khỏi kêu lên đau đớn.

“A Nguyên, ngươi lại chơi xấu ta.”



Lâm Thành rõ ràng là đang mắng người nhưng trong mắt Thượng Nguyên nghe giống như là đang nũng nịu hơn. Phân thân một lần nữa bị kϊƈɦ động trở nên cứng rắn.

Lâm Thành còn đang nghĩ nên làm gì tiếp theo thì đột nhiên bị Thượng Nguyên đè xuống giường. Nhìn thấy phần thân to bất thường của y cạ vào người mình, Lâm Thành hoảng hồn kêu lên:

“Ngươi… không được! Lần này phải đến lượt ta chứ!”

“Ta đâu có cản ngươi. Nếu ngươi muốn nằm trêи thì thử xem có làm được không.”

“Ngươi… Đợi đã! Ta còn chưa kịp chuẩn bị mà. Đừng! Không được trói! A đừng a a… Chết tiệt! ưm... ”

“A Thành, ngươi ồn thật đó!”

“Cởi trói cho ta! Ngươi là M à? Ưm ưm … Chậm... chậm lại... Cầm thú...ưm...”

...***...

Đêm hôm đó Tần Thượng Nguyên đã có một giấc mơ rất dài. Hắn mơ thấy mình vi hành đến một huyện nhỏ tên Thành Nghị, gặp được một người là Lâm Thành. Vì thích tay nghề nấu ăn của y mà mặt dày bám theo rồi thích người ta lúc nào không hay. Hắn mơ thấy khi mình đang tỏ tình với Lâm Thành thì bị một toán người áo đen ám sát. Lâm Thành bị rơi xuống vực ngay trước mắt hắn khiến hắn đau đớn đến muốn chết đi.

Lúc Lâm Thành tỉnh dậy mở mắt ra đã nhìn thấy Tần Thượng Nguyên nằm ngủ mà khóc đến đỏ đã cả hai mắt. Hắn hốt hoảng vội lay gọi y:

“A Nguyên! A Nguyên, tỉnh dậy đi! Ngươi sao thế?”

Thượng Nguyên mở mắt tỉnh dậy liền ôm chầm lấy Lâm Thành, nước mắt chảy dài ướt đẫm cả bờ vai trần của hắn.

“A Thành, Thành nhi của ta, cuối cùng ngươi cũng trở về bên ta rồi. Thật may là ngươi còn sống. May là ngươi không chết.”

Lâm Thành kinh ngạc kéo Thượng Nguyên ra nhìn lại. Ánh mắt Thượng Nguyên lúc này đỏ ửng vì khóc quá nhiều, ánh mắt nhìn hắn vừa hạnh phúc lại vừa đau đớn, hoàn toàn khác hẳn mọi khi.

“Ngươi… Có phải ngươi… nhớ ra cả rồi?”

“Ừ. Ta nhớ hết rồi, nhớ toàn bộ rồi. A Thành, ta xin lỗi. Ta đã khiến ngươi chịu khổ rồi.”

Lâm Thành chỉ lắc đầu, không nói gì cả. Thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng một lời này của y. Tần Thượng Nguyên của hắn cuối cùng đã trở lại.

Hai người họ ôm lấy nhau, trao cho nhau một nụ hôn tràn đầy nước mắt của cả đau đớn và hạnh phúc. Qua bao nhiêu vất vả khó khăn cuối cùng họ đã có thể ở bên nhau như thế này.

"Chào mừng trở về, A Nguyên."

T/g: Mama đã trả lại một Tần Thượng Nguyên trọn vẹn cho con rồi nhé.