Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 160




Người bị hại kết thành đôi, giữa bọn họ có mối quan hệ thân thiết, trong đó một người bị thiêu, một người bị thiên táng. Trước mắt đây là quy luật nhóm Đoạn Dịch tổng kết được.

Đương nhiên, tiền đề thành lập quy luật là Hồ Tấn chết ngoài ý muốn, không tồn tại người thân thiết cấu thành đôi với hắn ta.

Ngoài ra, đào sâu vào quy luật này, còn có thể phát hiện một số vấn đề khác.

Đoạn Dịch tổng kết với các người chơi: "Thứ nhất, tướng quân và Vương phi đều có mối quan hệ thân thiết với Tiểu Ca. Vì sao Đạt Quang chỉ chọn xuống tay Vương phi mà không phải tướng quân. Thứ hai, Thư Dung Dung và Hồng Hiền song chết, đã phù hợp quy luật hại người của Đạt Quang, vì sao sau khi bọn họ chết, Đạt Quang còn nói tiểu binh kéo Đường Hiểu từ nhà tù tới?"

Ổ Quân Lan nói: "Tôi trả lời vấn đề thứ hai trước. Có lẽ hành vi Thư Dung Dung và Hồng Hiền gi,ết chết đối phương làm Đạt Quang cảm thấy quan hệ giữa hai người họ không đủ thân mật, tình cảm không đạt đến mức ông ta yêu cầu."

Đoạn Dịch suy tư trong chốc lát, gật đầu tán đồng: "Đây là một ý hay. Có thể phân tích như sau: Thư Dung Dung quyết đoán tàn nhẫn, còn Hồng Hiền mềm lòng với cô ta, hơn nữa mềm lòng hai lần."

Thuật lại một lượt phân tích của mình, Đoạn Dịch nói: "Quá tam ba bận, người như Hồng Hiền mềm lòng đã là khó, cậu ta sẽ không mềm lòng lần thứ ba. Khoảng khắc bị Thư Dung Dung đập huyết lục lạc vào đầu, cậu ta hoàn toàn hết hy vọng. Ít nhất Đạt Quang cho rằng như vậy."

"Đổi sang Thư Dung Dung... Tình huống lại bất đồng. Có lẽ cô ta nhận ra Hồng Hiền đã mềm lòng hai lần, cho nên ngược lại sinh ra chút cảm tình với cậu ta trước khi chết. Trọng điểm tôi muốn nói là, cảm xúc và ý thức của hai người trước khi chết, cực kỳ quan trọng đối với Đạt Quang."

Vân Hạo hỏi Đoạn Dịch: "Ý anh là... Trước khi Thư Dung Dung chết đã sinh ra một chút mềm lòng, áy náy, thậm chí là tình yêu; nhưng Hồng Hiền trước khi chết có thể đã hoàn toàn hết hy vọng, không còn lưu luyến Thư Dung Dung."

"Đúng vậy." Đoạn Dịch nói.

Ổ Quân Lan nhíu mày: "Tôi chưa hiểu lắm, lăn qua lộn lại rối rắm việc nhỏ không đáng kể này... Có ý nghĩa gì không? Đoạn Dịch anh nói rõ hơn đi."

Đoạn Dịch nói: "Liên quan đến việc trong một cặp thân thiết, ai bị thiên táng, ai bị lửa đốt. Trước khi chết Hồng Hiền chết tâm với Thư Dung Dung, nhưng Thư Dung Dung ngược lại sinh ra cảm tình, đây là lý do quyết định. Từ đó Đạt Quang cho Hồng Hiền thiên táng, mà không phải Thư Dung Dung."

"Nhưng Thư Dung Dung quá tàn nhẫn, cảm tình đối với Hồng Hiền đủ mãnh liệt hay không, Đạt Quang không biết. Cho nên để ngừa vạn nhất, ông ta thiêu Đường Hiểu. Vì Đường Hiểu thật lòng thích Hồng Hiền."

"Hồng Hiền hết hy vọng với Thư Dung Dung, đối với Đường Hiểu chưa từng có cảm tình, nói cách khác cậu ta không có cảm tình với cả hai cô gái. Nhưng trái lại, hai cô gái đều có cảm tình với cậu ta, đặc biệt là Đường Hiểu. Vì thế, để đảm bảo ổn thỏa, Đạt Quang dứt khoát dùng cả hai cô gái."

"Dùng cả hai cô gái? Anh nhấn mạnh từ "dùng"..." Bạch Tư Niên nghĩ ra, bỗng đứng lên, "Hồng Hiền không cảm tình với các cô, cho nên cậu ta không thể là người bị thiêu. Logic này đúng không! Nghĩa là... Nghĩa là..."

Một ý tưởng cực kỳ kinh người đã bị Bạch Tư Niên chạm tới, nhưng cậu ta chưa thể sắp xếp câu từ, nhất thời không thể nói thành lời.

Đoạn Dịch tiếp lời: "Hồng Hiền vô tình, nhưng Thư Dung Dung và Đường Hiểu ít nhất có một người có cảm tình với cậu ta. Giống như vợ thương nhân có cảm tình với thương nhân, Đậu Sương có cảm tình với Đường Niệm... Mà Tiểu Ca, có cảm tình với mẹ mình."

"Mọi người nghĩ đi. Người Lâu Lan cho rằng, thứ duy nhất liên kết linh hồn cùng thế gian là xương cốt, cho nên chúng ta có thể mạnh dạn suy đoán..."

"Thi thể bị đốt thành tro, thi cốt vô tồn, linh hồn sẽ rơi vào trạng thái bị lưu đày. Linh hồn không tìm thấy thi cốt mình, mất đi liên hệ cùng thế gian, nên không về được. Nhưng nếu... Tồn tại thi cốt một người thân thiết yêu quý, liệu linh hồn có thể thành lập liên hệ mới với nó, từ đó tìm được đường về nhà không?"

Nói tới đây, Đoạn Dịch đứng lên, nhìn về phía bức tường xương.

Sau một lúc lâu, anh chậm rãi mở miệng: "Đầu lâu gắn trên tường xương khô có tác dụng dẫn linh hồn trở về. Ban đầu tôi cho rằng, chúng nó sẽ dẫn linh hồn trên Thiên giới trở về. Hiện tại tôi mới phát hiện mình suy luận sai. Đạt Quang giữ lại những đầu lâu đó, không phải vì dẫn linh hồn bọn họ trở về, mà là dẫn linh hồn người có quan hệ thân thiết với bọn họ trở về."

"Đây là lý do Hồng Hiền phải bị thiên táng, chứ không phải lửa đốt. Nếu bị thiên táng, đầu lâu trên tường xương khô sẽ hấp dẫn Thư Dung Dung hoặc Đường Hiểu. Cậu ta không có cảm tình với hai cô, linh hồn chưa chắc sẽ trở về. Nhưng trái lại, Thư Dung Dung trước khi chết có lẽ đã sinh ra chút cảm tình, có lẽ sẽ trở về; Đường Hiểu có khả năng cao hơn."

"Cho nên... Linh hồn vợ thương nhân sẽ trở về vì đầu chồng mình. Thư Dung Dung, Đường Hiểu nếu trở về, sẽ vì Hồng Hiền; linh hồn Đậu Sương trở về, là vì Đồng Niệm? Còn, còn Tiểu Ca..."

Ổ Quân Lan cắn bờ môi khô khốc, sắc mặt tái nhợt vô cùng, "Đạt Quang giết một đôi có quan hệ thân thiết, sau đó tách ra xử lý thi thể... Là... Là vì..."

Đoạn Dịch nặng nề phun ra một câu: "Linh hồn có thành lập liên hệ với xương đầu người và trở về hay không, là chuyện không thể xác định. Nếu không đã không có lời đồn "thi cốt vô tồn, linh hồn vĩnh viễn không trở lại". Cho nên tôi cho rằng, Đạt Quang đang thí nghiệm."

"Ông ta giết nhiều người như vậy, chỉ để làm thực nghiệm. Bởi vì ông ta muốn linh hồn Tiểu Ca trở về."

"Thi thể Tiểu Ca ở trong tranh, biến mất triệt để khỏi thiên địa. Không có cơ thể, không có xương cốt người Lâu Lan thờ phụng, cô ấy không tìm thấy đường về nhà. Thế nên Đạt Quang muốn giết Vương phi, đặt đầu bà ấy lên tường xương khô, muốn xem Tiểu Ca có bị đầu Vương phi hấp dẫn trở về hay không. Sở dĩ Vương phi bị giữ lại xử lý cuối cùng... vì ông ta cần thí nghiệm trên những người khác trước, xem phương pháp này dùng được không."

Đạt Quang giết nhiều người như vậy, chỉ để làm thực nghiệm.

Nếu suy luận này trở thành sự thật, hành động của ông ta quả thực quá mức khiến người giận sôi!

Qua một hồi lâu, Bạch Tư Niên nhịn không được nói: "Đm, tôi cảm nhận được thiện ý phó bản dành cho chó độc thân."

Nếu đổi thành hoàn cảnh khác, câu này nghe khá là mắc cười.

Nhưng lúc này không ai cười được.

Bạch Tư Niên khô cằn ho khan vài tiếng, nhíu mày nói: "Dù như vậy, chưa chắc ngày mai Vương phi sẽ bị thiên táng. Thương nhân và vợ đã bị dùng làm thí nghiệm lần một, nhưng Đạt Quang vẫn tiếp tục giết người, chứng tỏ thí nghiệm xảy ra vấn đề, ông ta cần nhiều vật thí nghiệm hơn. Lần này để ngừa vạn nhất, thậm chí ông ta thiêu chết hai cô gái, bảo đảm thực nghiệm thất bại không phải vì hai cô thiếu tình cảm với Hồng Hiền. Bởi vậy, nếu đầu Hồng Hiền thành công hấp dẫn linh hồn Thư Dung Dung hoặc Đường Hiểu trở về, Đạt Quang mới thiên táng Vương phi."

"Đúng. Hẳn là như vậy." Đoạn Dịch gật đầu.

Vân Hạo không khỏi hỏi: "Quay lại vấn đền thứ nhất anh nói, vì sao Đạt Quang chọn Vương phi mà không phải tướng quân?"

Đoạn Dịch nói: "Có hai lý do. Lý do thứ nhất, dựa theo những gì chúng ta thám thính được trước đó, Tiểu Ca bị tướng quân giết, nên rất có thể trước khi chết cô ấy đã hết hy vọng đối với tướng quân. Như vậy tướng quân không đủ hấp dẫn cô ấy trở về, liên hệ tình cảm giữa hai người đã mất. Nhưng tôi cảm thấy lý luận này hơi gượng ép."

Ổ Quân Lan tiếp lời: "Đúng là hơi gượng ép. Thật ra trừ yêu, hận cũng là một loại tình cảm. Nếu tôi là Tiểu Ca, bị chồng yêu giế,t chết, tôi không thể ngay lập tức mất sạch tình yêu, hoặc là, tôi thấu hiểu nguyên do tướng quân làm như vậy, sẽ tiếp tục yêu hoặc trách cứ, hận tướng quân."

Nghe xong, Đoạn Dịch gật đầu với cô, nói: "Vậy chúng ta chuyển sang nguyên nhân thứ hai. Nếu Vương phi bệnh chết, đối giang sơn xã tắc không có gì ảnh hưởng, Lâu Lan vẫn tồn tại như cũ. Nhưng tướng quân chết thì chưa chắc. Địch quốc nghe được tin tức, tiến công quy mô lớn, Lâu Lan sẽ không còn tồn tại nữa."

Vân Hạo nhịn không được nói: "Cái này cũng nói không thông mà? Đạt Quang điên cuồng như thế, không giống loại người lòng mang từ bi, sẽ suy xét vì Lâu Lan giang sơn, vì bá tánh Lâu Lan."

Đoạn Dịch lắc đầu: "Không đúng. Suy luận của chúng ta đều thành lập trên một cơ sở... Đạt Quang điên cuồng vì Tiểu Ca. Suy luận theo hướng này, tất cả hành vi động cơ của Đạt Quang đều gắn liền Tiểu Ca."

Trong đêm, thanh âm Đoạn Dịch trầm xuống. "Nếu Lâu Lan không còn, khi Tiểu Ca trở về, cô ấy sẽ không còn nhà."

Ngoài sở liệu, lại như là chân tướng hợp tình hợp lý ẩn sau hành động cố chấp điên rồ của Đạt Quang, làm tất cả mọi người trầm mặc.

Mọi người ngồi sau cồn cát. Vì tránh cho Đạt Quang chú ý, bọn họ không bật đèn pin, cũng không đốt lửa, miễn cưỡng dùng ánh trăng nhàn nhạt trên sa mạc để phân rõ ai với ai bên người.

Thời điểm bốn người ngồi bàn luận, Minh Thiên không tham dự. Hắn ngồi ở phía trước cách đó không xa, thẳng lưng nhìn hướng Đài Thiên Táng – nơi duy nhất tỏa sáng trong đêm vắng vẻ. Minh Thiên đang canh chừng, sớm phát hiện dị động bên kia.

Sau một lúc trầm mặc, Đoạn Dịch đi đến bên Minh Thiên ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm tay hắn.

Minh Thiên quay đầu lại, hướng anh mỉm cười, nắm ngược tay anh.

"Sao em không phát biểu ý kiến?" Đoạn Dịch hỏi.

Minh Thiên nói: "Bởi vì suy nghĩ của em và anh giống nhau."

Đoạn Dịch cười cười, thở ra một hơi, lại nhìn tường xương khô trước mặt.

Phía sau hai người, Vân Hạo đi tới. "Nói tiếp thì, chúng ta đã hiểu đại khái suy tính của Đạt Quang. Ông ta muốn linh hồn Tiểu Ca bị đầu Vương phi hấp dẫn trở về. Nhưng... Khúc sau đâu? Chúng ta qua màn như thế nào?"

Đoạn Dịch nói, "Sáng mai Hồng Hiền sẽ bị thiên táng, khả năng cao Đạt Quang sẽ chờ qua một khoảng thời gian mới hành động tiếp, đến buổi chiều, hoặc là sáng mai, mới động vào Vương phi. Nhưng... thí nghiệm của ông ta sẽ không thành công."

Bạch Tư Niên nhíu mày nói: "Không thành công, ông ta sẽ tiếp tục giết người. Ông ta tương ứng với phe người sói. Rốt cuộc phe người tốt tương ứng với ai? Ai sẽ ngăn cản ông ta?"

"Đáp án này, Minh Thiên sẽ biết." Đoạn Dịch chợt đứng dậy, nắm tay Minh Thiên đi đến chỗ con ngựa, "Đi thôi, về doanh trại. Ăn lót dạ, ngủ một giấc. Thể lực khôi phục, chúng ta mới có thể phá cục."

"Nhìn anh kìa... Anh có kế hoạch rồi?" Bạch Tư Niên hỏi, "Này này, Minh Thiên anh nói là Minh Thiên nào cơ?"

"Minh Thiên của ngày mai."

Đoạn Dịch cười niết tay Minh Thiên bên cạnh, cùng hắn lên ngựa, chạy vào đêm đen.

Hai người một con ngựa, không gì bì kịp.

Đội sao trời trăng tròn, bọn họ cưỡi ngựa về quân doanh.

Minh Thiên cởi áo choàng, bọc kín Đoạn Dịch. "Gió cát lớn, cẩn thận."

"Tôi không sao đâu. Da thịt em non mịn..."

"Anh Tiểu Dịch..."

"Tôi nói thật mà. Tiểu Thiên xinh đẹp mới nên cẩn thận trúng gió."

"Nói chuyện đứng đắn." Minh Thiên hỏi, "Anh đoán được cách qua màn nhưng không nói, vì muốn thử Bạch Tư Niên?"

"Đúng vậy, tôi muốn thử cậu ta. Tuy nhiên đến lúc đó xem tình huống cái đã. Lỡ có chuyện gì, đương nhiên vẫn ưu tiên qua màn. Hầy, nói đến thì, về việc qua màn, chẳng lẽ em và tôi cũng nghĩ giống nhau?" Đoạn Dịch hỏi.

"Để em nghĩ lại... Ừm, cây bút là yếu tố mấu chốt." Minh Thiên nói.

Đoạn Dịch dùng ngữ khí nhiệt liệt tán dương nói: "Bảo Bành Trình lưu ý hành động NPC là điểm đột phá. Cái này không thể thiếu công em. Không hổ là người chơi đầu tiên đi đến cuối cùng."

Minh Thiên cười cười: "Lúc này em không giúp anh được nhiều..."

"Tôi biết, em chịu hạn chế hoạt động. Nếu em thật sự giúp tôi lập tức giải quyết vấn đề, mức độ khó khăn sẽ sẽ giảm bớt, nhưng em sẽ bị lộ." Đoạn Dịch nói, "Huống chi em đã giúp tôi rất nhiều."

Hơi tạm dừng, Đoạn Dịch nói tiếp: "Tìm khắp nơi không thấy bút Đạt Quang, chắc là ở trên người ông ta. Với ông ta mà nói, chắc chắn bút có tác dụng cực kỳ trọng yếu. Còn người đại diện phe người tốt... chỉ sợ cũng là người khiến chúng ta xuyên đến đây."

"Đúng vậy." Minh Thiên ôm chặt Đoạn Dịch, trong đầu chợt nhớ câu thơ nhóm Đoạn Dịch từng nhìn thấy tại huyệt mộ.

... Ai có thể mai táng ta một lần nữa.

·

Hôm sau.

Có kinh nghiệm lần trước, bốn người chơi cộng thêm một npc Minh Thiên chạy tới Đài Thiên Táng từ rất sớm.

Nghi thức Thiên táng không hạn chế người tham quan. Ngược lại, để tuyên truyền giáo lí, giáo chúng còn mời bá tánh đến tham quan. Thế nên đám Đoạn Dịch thuận lợi tiến vào sân viện.

Đương nhiên, khi nhị sư huynh và tiểu sư đệ nhìn thấy bọn anh, biểu tình có hơi vi diệu.

Nhưng nơi đây có bá tánh thờ phụng giáo pháp Tượng Hùng, mà bọn họ tuyên bố đối ngoại rằng giáo pháp bọn họ bao dung vạn vật, thành ra không tiện công khai đuổi người.

Đạt Quang vẻ mặt bình tĩnh, ngồi giữa sân niệm kinh, dường như không thèm để ý.

Trong trì táng thi chỉ còn một thi thể Vương phi, thi thể Hồng Hiền đã bị khuân vác lên Đài Thiên Táng.

Theo lý mà nói, Vương phi qua đời là chuyện lớn, nhưng nhìn qua thi thể bà được xử lý không khác người khác, cũng không có người vương cung tới đây, như thể không ai coi trọng bà.

Về nguyên nhân phía sau, trước khi tới đây, Minh Thiên đã đi thăm hỏi thông tin, được kết quả như sau: Thứ nhất, bên tướng quân nhận được tin Đạt Quang cần bói toán, nghi thức thiên táng Vương phi bị hoãn, còn hoãn tới khi nào cần chờ kết quả bói toán của Đạt Quang, mọi người chờ ông ta thông báo rồi mới đến tham gia nghi thức; Thứ hai, giáo lí Tượng Hùng chú trọng đơn giản, chúng sinh bình đẳng, cho nên Vương phi chết không khác gì thường dân, không cần thêm bất kỳ nghi thức cầu kỳ nào, thậm chí là mộ táng xa xỉ.

Nhưng nhóm Đoạn Dịch biết thừa nội tình.

Cái gì mà chờ bói toán Vương phi ra thời gian thích hợp thiên táng? Rõ ràng là Đạt Quang đang đợi kết quả thực nghiệm.

Ông ta muốn xem linh hồn Đậu Sương có thể vì đầu Đồng Niệm trở về hay không; và sau khi thiên táng Hồng Hiền, Thư Dung Dung hoặc Đường Hiểu có trở về hay không.

Ông ta phải nắm chắc thì mới xuống tay với Vương phi.

Đến giờ bắt đầu nghi thức thiên táng.

Ổ Quân Lan không muốn xem cảnh này, trước khi nghi thức chính thức bắt đầu đã lui ra ngoài.

Trong tù, Bành Trình rú to: "Hu hu hu Tiểu Lan ơi tôi cũng không muốn xem!"

Chỉ tiếc trừ npc, không ai có thể nghe được giọng hắn ta.

Khoảng hai giờ sau, nghi thức kết thúc.

Cơ thể Hồng Hiền bị phanh thây, ngọn nến bên cạnh bốc cháy, thu hút đám kền kền đến.

Nhị sư huynh ném từng miếng thịt cùng xương nát lên trời. Chúng lao xuống đớp chuẩn từng miếng, nuốt tất cả vào bụng.

Thứ cuối cùng còn thừa trên Đài Thiên Táng là một cái đầu chảy máu chảy đầm đìa.

Đuổi đám kền kền ăn uống no đủ đi, tiểu sư đệ cầm dao, gọt bỏ lớp máu thịt, rồi bưng một bát nước dội lên cái đầu. Sau vài lần súc rửa, chỉ còn một cái đầu lâu trụi lủi.

Hồng Hiền sinh thời có ngoại hình không tồi, mũi cao, môi mỏng, hốc mắt thâm thúy, dễ dàng tạo ấn tượng thâm tình với các cô gái. Nhưng không còn da thịt, là một cái đầu lâu đơn thuần, hắn ta cùng người khác không có gì khác biệt.

Sắc đẹp bề ngoài rồi cũng thành công dã tràng.

Nghi thức này khiến người xem cực kỳ không thoải mái, nhưng vì tìm cách qua màn, mấy người chơi phải thủ tại chỗ.

Nghi thức kết thúc, bá tánh tản ra, Ổ Quân Lan quay về, bốn người chơi cùng Minh Thiên vẫn thủ tại chỗ không đi.

Đạt Quang thế mà cũng lù lù bất động.

Mãi đến khi thái dương lên cao, trời sáng, Đạt Quang mới đứng dậy đi ra ngoài.

Như vậy xem ra, tuyến hành động của ông ta không khác gì trước đây... Cử hành nghi thức thiên táng lúc trời chưa sáng, sau khi trời sáng thì ra ngoài giết người.

Bây giờ điều tất cả mọi người thắc mắc là: Lần này, thí nghiệm của ông ta rốt cuộc có thành công không?

Trong số mọi người, người Đoạn Dịch chú ý nhất là Bạch Tư Niên.

Bạch Tư Niênnhận ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ anh, bình tĩnh ngoái đầu nhìn lại. "Tôi cảm thấy anh có vẻ nắm chắc."

Đoạn Dịch cười cười, nói: "Đúng thật, tuy nhiên biện pháp này cần một thứ từ chỗ Đạt Quang."

"Shhh... theo quy luật chúng ta tổng kết, ông ta sẽ không xuống tay với chúng ta. Ông ta không tìm được sơ hở của anh. Chúng tôi thì không có đôi có cặp, không có ràng buộc lẫn nhau." Nhìn về phía Vân Hạo và Ổ Quân Lan, Bạch Tư Niên mỉm cười xán lạn, "Trừ phi tôi yêu đương với một trong hai người."

Vân Hạo, Ổ Quân Lan đồng thanh: "Cậu nghĩ nhiều rồi."

Bạch Tư Niên: "Kết nghĩa cũng có thể mà. Anh trai em gái, anh trai em trai, cũng coi như là quan hệ thân mật. Chà chà, hai người so với tôi tương đối nhỏ tuổi."

Vân Hạo: "Gọi tôi là anh."

Ổ Quân Lan: "... Gọi tôi là chị."

Trong lúc mấy người này mua vui trong nỗi khổ chêm vài câu chọc cười, Minh Thiên đi tới chỗ Bành Trình.

"Mất ngủ?" Minh Thiên hỏi.

Bành Trình thở ngắn than dài: "Nhớ thương lời đại ca phân phó, ban đêm tôi đâu dám ngủ? Ưng cũng chưa ta như vậy có thể ngao!"

Liếc mắt nhìn biểu cảm Đoạn Dịch, Minh Thiên nhìn về phía Bành Trình, nhàn nhạt dặn dò một câu: "Lúc anh nhìn tôi, thái độ vui vẻ một chút."

Bành Trình: "?"

Minh Thiên: "Hoặc là ít nhất đừng mang cái mặt khổ đại cừu thâm như vậy, biểu tình nhẹ nhàng vào."

Bành Trình trợn trắng mắt: "Tôi không nhẹ nhàng được."

Minh Thiên lại quay đầu liếc Đoạn Dịch.

Chú ý tầm mắt hắn, Đoạn Dịch nghiêm túc hỏi: "Sao mặt mũi Bành Trình nặng nề vậy? Xảy ra việc gì à?"

"Không có việc gì." Minh Thiên mưa thuận gió hoà mỉm cười với Đoạn Dịch, quay đầu nhìn Bành Trình, ánh mắt thoắt trở nên uy hiếp nồng nặc, "Ở trong trò chơi này đã lâu, tôi tin tưởng kỹ thuật diễn xuất của anh. Quản lý biểu cảm cho cẩn thận, nhẹ nhàng một chút. Bằng không đêm nay..."

"Cậu uy hiếp tôi, còn bắt tôi bày vẻ mặt nhẹ nhàng với cậu hả!" Bành Trình lên án, "Bắt nạt người ta quá đáng! Điên khùng! Chọc điên người ta à!"

Minh Thiên bình tĩnh nói: "Tất cả tiểu binh giao cơm cho anh là cấp dưới của tôi."

Sau một lúc lâu, Bành Trình dùng sức vuốt mặt, khóe miệng hơi run rẩy tận lực mỉm cười nhìn về phía Minh Thiên. "Tối hôm qua đúng là có tình huống khác thường. Hai sư huynh đệ nghe Đạt Quang phân phó, ngồi trong sân mài vài loại đá, phấn mài ra có màu sắc khác nhau... Ngoài ra, bọn họ còn hái một ít hoa lá cây, cắt nát ép ra các loại màu khác nhau."

"Anh nói..." Minh Thiên nhíu mày, "Bọn họ chế thuốc màu?"

"Uầy, tôi nghĩ không ra, cậu, cậu vừa nói như vậy, hình như giống thế thật! Đúng, bọn họ chế tạo thuốc màu!" Bành Trình giơ ngón tay chỉ vào một chỗ, "Mấy cái thùng gỗ nhỏ kia kìa, bên trong chứa đủ loại thuốc màu."

Đoạn Dịch nhìn hai người nói chuyện một lát, rồi đưa mắt hướng về phía hai sư huynh đệ.

Hôm nay hai người họ không có lập tức đi niệm kinh. Một người khuân vác lương thực trong sân, một người chặt củi đốt.

Trong quá trình Đoạn Dịch nghe thấy nhị sư huynh nói: "Được rồi, không sai biệt lắm, giờ ta đi chợ đô thành mua đồ ăn."

Tiểu sư đệ nhắc nhở sư huynh: "Huynh cẩn thận, đừng mua nhầm đồ ăn."

Nhìn số lượng củi lửa, Đoạn Dịch đi lên trước hỏi: "Đang chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm bữa trưa à? Sao cần nhiều củi thế, còn đi đến tận đô thành mua đồ ăn? Hai người muốn đãi khách? Hay là do Đạt Quang về?"

"Không phải chuyện của ngươi." Tiểu sư đệ cúi đầu không nghe Đoạn Dịch.

Tiểu sư đệ không thích nói chuyện, miệng rất kín; nhị sư huynh từng ăn thiệt, bị Đạt Quang gõ đầu một lần, lúc này cũng không chịu nói gì.

Đoạn Dịch hỏi thăm không ra, chờ Minh Thiên và Bành Trình trao đổi xong, anh đưa mắt ra hiệu với nhóm Ổ Quân Lan, mọi người cùng nhau rời khỏi viện này.

"Mua đồ ăn, chuẩn bị thuốc màu..." Đoạn Dịch nói, "Xem ra suy luận của chúng ta không sai. Đêm nay có khách tới."

"Người này... Chẳng lẽ là Tân Nương Lâu Lan Tiểu Ca?" Đi ra ngoài tường đất, Vân Hạo không khỏi cảm thán một câu, "Mua đồ ăn đương nhiên là vì chờ công chúa. Nhưng thuốc màu... Thuốc màu là sao?"

"Tôi không biết, tôi đoán ông ta sẽ vẽ một thân thể. Hai người mới tới không biết, nhưng Quan Lan biết đấy. Ở phó bản trước, chúng tôi đã gặp một bút vẽ thần kỳ." Đoạn Dịch nói.

"Anh nói là... Có loại bút vẽ ra vật tồn tại ngoài thế giới chân thật?" Ổ Quân Lan cả kinh, "Chẳng lẽ ông ta vẽ ra một thân xác, thân xác đó sẽ giống y như người bình thường? Sau đấy, sau đấy ông ta dùng đầu Vương phi hấp dẫn linh hồn Tiểu Ca...Mục đích cuối cùng của ông ta là hồi sinh Tiểu Ca?"

"Phỏng đoán đại loại là thế. Mọi người xem đi, hai sư huynh đệ đang chuẩn bị cơm trưa cho người sống lại." Đoạn Dịch nghĩ nói. "Ở thế giới 4000 năm sau, chúng ta từng thấy ghi chép về mộ địa Tiểu Ca là huyệt mộ mặt trời. Nhưng tôi và Minh Thiên đã hỏi thăm xung quanh, huyệt mộ tướng quân chuẩn bị qua loa cho Tiểu Ca không phải huyệt mộ mặt trời. Điều này chứng minh... Sẽ có người mai táng cho Tiểu Ca."

Bạch Tư Niên không khỏi nói: "Bây giờ chúng ta đây..."

Đoạn Dịch đạp bộ đi vào sa mạc: "Tìm Đạt Quang, hoặc chờ ông ta trở về. Chúng ta trộm xem một chút, xem ông ta có vẽ tranh hay không. Đến lúc đó chúng ta có thể nhìn thấy cây bút đó. Tôi nghĩ... Tôi có cách đối phó với ông ta rồi. Chỉ bằng bức tranh chúng ta mang theo khi xuyên không."