Người Đặc Biệt Trong Tim

Chương 49: Chương 49





Tiêu Lãng thấy cô muốn bỏ đi, vội đưa tay ra định giữ lấy.

Nhưng chưa kịp chạm vào tay cô đã bị một bàn tay khác đưa tới gạt ra.
Lạc Phi Phi đẩy Mạc Uyển Dư về sau lưng, hất hàm nhìn Tiêu Lãng
Này ông chú, đang giữa nơi công cộng, động tay động chân với con gái nhà ngừoi ta là không nên đâu.

Cô ấy cũng đã nói là không quen chú.
Chú?- Tiêu Lãng kinh ngạc trước sưng hô này, dù anh ta lớn hơn các cô gần mười tuổi, nhưng nhan sắc vẫn không kém các tiểu thịt tươi là bao, vậy mà cô gái trước mặt dám gọi anh ta là ông chú.
Lạc Phi Phi: Không phải sao, đã từng ấy tuổi còn muốn chơi bài trâu già gặm cỏ non à.

Cô ấy không chơi nổi bài này của chú đâu.

Chú tìm người khác cùng chơi đi.
Tiêu Lãng: Tôi đang nói chuyện với quý cô này, không liên quan tới cô.
Mạc Uyển Dư kéo Lạc Phi Phi: Chúng ta đi thôi, mặc kệ anh ta, mọi người đang nhìn kìa.
Tiêu Lãng: Em thật sự không nhớ ra tôi sao.


Còn hoa hồng giao tới hàng ngày cũng không đủ làm em có ấn tượng với tôi à.
Mạc Uyển Dư nhìn anh ta: Xin lỗi, tôi có dặn với lễ tân nếu có hoa tới thì không cần báo với tôi mà cứ đem đi xử lý đi.

Tôi không biết anh vẫn tiếp tục gửi tới.

Cảm ơn anh nhưng tôi không muốn nhận, chúng ta cũng không quen biết gì.
Vậy bây giờ làm quen lại từ đầu, anh tên Tiêu Lãng, ba mươi tuổi, người thành phố C, đang độc thân và thích em.
Tôi không có nhu cầu kết thêm bạn, cảm ơn.
Nói rồi muốn cùng Lạc Phi Phi rời đi, nhưng mà khó khăn lắm Tiêu Lãng mới gặp cô được một lần, không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.
Đừng đi mà, có thêm bạn mới em cũng đâu mất mát gì, kết bạn với anh đối với em chỉ có lợi thôi.

Tới lúc đi làm em sẽ thấy có nhiều mối quan hệ sẽ thuận lợi như thế nào.
Cô ấy không cần đến mối quan hệ với cậu.- Giọng nói lạnh lẽo vang lên làm Tiêu Lãng dựng hết tóc gáy.
Cả ba ngừoi cùng quay đầu nhìn sang, Mạc Khải Liêm cách đó không xa, vẫn đang bước tới.
Tiêu Lãng:Sếp Mạc, tôi chỉ muốn kết bạn với trợ lý của anh.

Chẳng lẽ mối quan hệ cá nhân của cấp dứoi mà anh cũng quản sao?
Mạc Khải Liêm: Tôi không quản mối quan hệ của cấp dứoi, nhưng tôi quản của cô ấy.


Mạc Khải Liêm đi tới, nắm lấy cổ tay Mạc Uyển Dư kéo cô về phía mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng mặc dù mới chỉ tiếp xúc với anh vài lần, nhưng cũng biết được năng lực và tính cách của anh, anh ta không dám chọc tới.
Tôi cũng chỉ muốn kết bạn với cô ấy thôi, thêm một ngừoi bạn là bớt một kẻ thù, sếp Mạc chẳng không để ý đâu nhỉ.
Mạc Khải Liêm nhàn nhạt lên tiếng: Tôi để ý đấy.

Chẳng lẽ kết bạn cần phải mang bó hoa hồng lớn như vậy đến, còn gửi hoa tới công ty hàng ngày nữa.
Tiêu Lãng biết anh đấu không lại Mạc Khải Liêm, vậy nên nhìn qua Mạc Uyển Dư hoà hoãn
Chúng ta có thể được coi như bạn bè rồi, hôm khác anh lại tới tìm em.
Nói rồi dí bó hoa vào lòng Mạc Uyển Dư, cô bất ngờ mà đưa tay giữ lấy theo bản năng, còn Tiêu Lãng nhanh chân lên xe lái đi mất.
Mạc Khải Liêm đen mặt, ghét bỏ nhìn bó hoa trong tay cô, Mạc Uyển Dư nhận ra ánh mắt không vui của cô, cô làm ra vẻ nhìn ngó xung quanh hỏi
Thùng rác ở đâu nhỉ, bó hoa này chướng mắt quá.
Lạc Phi Phi đứng hóng chuyện từ nãy tới giờ, giây phút này mới lên tiếng
Đinh Mộc, đưa tớ vứt đi cho, cậu mau cùng chú nhỏ của cậu trở về đi.
Mạc Uyển Dư nhìn cô bạn với ánh mắt biết ơn: Vậy làm phiền cậu rồi.

Tạm biệt nhé.
Bó hoa vừa rời khỏi tay cô, cổ tay đã lại bị anh nắm lấy, kéo cô về phía xe đang đỗ, mở cửa để cô vào trong.

Mặc dù đang không vui nhưng vẫn không quên đệm tay vào mép trên khung cửa, tránh cho cô bị va đầu vào.

Sau đó mới vòng sang bên còn lại để lên xe.
Hai ngừoi rời đi, Lạc Phi Phi vẫn nhìn theo chiếc xe, thờ phào một cái..