Ngược Về Thời Minh

Chương 432-5: Ngọc nát (5)




Y dẫn theo ba người, bị một quả pháo nổ chết hai người, một người còn lại hấp hối xem ra cũng không thể sống nổi. Đại Cẩu Tử bị một mảnh gỗ vụn đâm vào mạng sườn bên phải, cũng bị trọng thương. Nhưng sức sống của y rất mạnh, cố gắng tìm đường sống.

Phía trước một dặm mơ hồ xuất hiện một hòn đảo nhỏ, nhưng nước hồ tràn nhiều, thuyền bị chìm cũng không thể đi được. Đại Cẩu Tử bị rơi vào đường cùng, chỉ còn biết bỏ thuyền nhỏ, nhảy vào trong nước. Với kỹ thuật bơi vô cùng thối nát của y bơi thẳng về phía hòn đảo nhỏ.

Cho dù bị thương nặng, thể lực của Đại Cẩu Tử cũng rất dũng mạnh. Chỉ dựa vào một tay bơi chó, cũng đã cách bờ càng ngày càng gần. Trên đá bên bờ biễn bỗng nhiên xuất hiện trên bờ một đứa bé, rõ ràng là tiếng pháo từ phía xa tới đã thu hút nó. Nó đang nhìn chằm chằm, trong nước nổi lên bập bềnh Đại Cẩu Tử cao lớn, đương nhiên là thu hút sự chú ý của nó rồi.

Đại Cẩu Tử cũng phát hiện ra sự tồn tại của nó. Đại Cẩu Tử đã tinh tàn lực tận, vừa thấy trên đảo có người, đá ngầm bên cạnh còn có một chiếc thuyền nhỏ, không khỏi vui mừng nói:

- Tiểu ca, mau cứu ta, thúc thúc có vàng bạc thưởng ngươi.

Thằng nhóc tuổi tác không lớn, chỉ có 11, 12 tuổi. Nó chắc chắn là đã nhìn thấy Đại Cẩu Tử, bỗng nhiên giống như nhận ra y, trong mắt bỗng nhiên ánh lên ánh mắt hận thù. Thằng nhóc này chính là thằng con của người đàn ông ở Hoàng Thạch Ki, bởi vì đọc thành “vương thất cơ” mà bị Ninh Vương chém chết. Sau khi nó nhảy xuống sông chạy trốn, đã chạy tới nơi đây, sống nhờ vào tỷ tỷ của nó được gả ở đây.

Khi đó Đại Cẩu Tử đứng bên cạnh Ninh Vương đã ngăn cản nó bổ nhào tới lên người phụ thân, còn rút đao muốn giết chết nó. Người này có đôi mắt trợn trừng lên trắng dã, miệng há ngoác ra. Điều đó rất dễ nhận ra, tên nhóc này đã nhớ kỹ tướng mạo của y. Đại Cẩu Tử lại không nhớ thằng nhãi này là ai. Y cả đời giết người nhiều không kể xiết, nào nhớ được bộ dạng của một thằng bé?

Thằng bé lại nhìn y chằm chằm, bỗng nhảy xuống, giống như một con cá nhỏ, lao thẳng vào dòng nước lạnh. Trên mặt nước chỉ tóe lên như rất nhiều sóng hoa.

Đại Cẩu Tử căng cơ bị chuột rút. Mặc dù cách bờ đã chỉ trong gang tấc, đối với y mà nói giống như ngàn dặm xa xôi. Thấy thằng bé này bơi giỏi như vậy, Đại Cẩu Tử không khỏi vui mừng, liều mạng giãy dụa nói:

- Mau, mau tới cứu ta, ta có vàng tạ ơn ngươi.

Không ngờ đứa bé kia lại chui vào trong nước đã hoàn toàn mất dạng. Đại Cẩu Tử liều mạng chờ người ta cứu mạng. Y đang ngỏng cái cổ lên liều mạng đạp vào bờ, bỗng cảm thấy hai chân bị quấn chặt lại, giống như có thứ gì đó quấn chặt lấy vậy. Đại Cẩu Tử hoảng hốt. Y vừa phát ra tiếng kêu kinh hoàng, cả người đã biến mất trên mặt hồ.

Nước hồ nhanh chóng san bằng vết cắt, qua một trận, mặt nước bỗng nhiên nổi lên chuỗi bọt nước, sau đó lại quay về trạng thái yên tĩnh.

Thị vệ trên thuyền Ninh Vương vì đề phòng loạn quân lên thuyền, liền đưa thuyền rút lui. Ninh Vương Chu Thần Hào đứng trên đầu thuyền cao cao, mắt nhìn xung quanh khói lửa. Đại quân tan tác. Đặc biệt là vừa mới vào mùa đông, thế gió cực lớn, ngọn lửa bay tan tác, căn bản không thể cứu nổi. Chiến thuyền của Bành Sa Ngư đã áp sát cận chiến rồi, đã đánh lên thuyền của lão đã rồi.

Ninh Vương lã chã rơi lệ, bỗng nhiên chạy vào trong khoang thuyền, nức nở nói:

- Ái phi, cô vương đại thế đã mất rồi!

Trong thuyền toàn là phi tần và con trai, con gái, Nghi Tân, con dâu của lão đều là người thân cận. Nghe nói thế bỗng nhiên vang lên tiếng khóc lóc. Ninh Vương phi Lâu Tố Chân chính là cháu gái của Tông sư Lý học Giang Nam Lâu Lượng. Thơ từ cổ pháp có một không hai, chính là tài nữ nổi tiếng. Nàng sớm đã biết chồng có ý mưu phản, đã năm lần bảy lượt khuyên can. Nhưng Ninh Vương lợi dục lòng son, cuối cùng đã không thèm chú ý gì tới. Thân là vợ, Lâu phi còn biết làm thế nào đây?

Hiện giờ Ninh Vương quân đã binh bại không thể xoay chuyển được nữa. Lâu phi chỉ có thể rưng rưng nói:

- Trước đây thiếp đã đau khổ can gián điện hạ rồi, đừng phụ ân nước, điện hạ không nghe, khiến cho có kết cục của ngày hôm nay. Điện hạ phụ lại Hoàng thượng, thiếp không nhẫn tâm phụ lại điện hạ.

Nàng bước tới trước thuyền, nhìn xung quanh loạn binh vô số, tiếng kêu chém giết chấn động trời đất, không khỏi thê lương nói:

- Họa hổ đồ long thán cựu đồ

Huyết thư tài liễu phượng nhãn khô.

Hất kim thập trượng bà hồ thủy

Lưu tận đương niên lệ điểm vô

Nói xong liền thả người xuống, nhảy xuống nước tự vẫn.

Mặc dù Ninh Vương khốn kiếp, nhưng đối với Lâu phi lại ân ái kính trọng. Thấy nàng nhảy xuống nước tự vẫn, Ninh Vương không khỏi thốt lên một tiếng vib ai, lao tới đầu thuyền đau đớn nói:

- Ái phi! Ái phi!

Trong tình thế cấp bách, Ninh Vương muốn nhảy theo, lại bị các quan trong Vương phủ trung thành và tận tâm lao lên giữ lấy, chỉ biết vịn lên lan can tàu mà khóc rống lên.

Mọi người của Ninh Vương phủ ai nấy đều như hoa như ngọc, thiên kiều bách mị. Họ tự biết Vương gia mưu phản, một khi sự việc bại lộ, những người bọn họ đều không có kết quả tốt. Bây giờ Lâu phi tuẫn tiết, lại nghe thấy tiếng lửa “tất tất bác bác” càng cháy càng gần, liền nghĩ khó mà thoát khỏi. Do đó cũng lần lượt bước tới mũi thuyền, ai nấy đều tự lấy tay áo che mặt nhảy cầu tự vẫn.

Đáng thương vô số người đẹp, trở thành oan hồn đáy sông. Ninh Vương Chu Thần Hào đờ đẫn chỉ biết rơi lệ, cũng không nghĩ ra được cách nào khác. Các thuyền chiến của Ninh Vương đều rơi vào nguy cơ, hoặc là bốc lửa, hoặc là bị đám quân hải tặc của Bành Sa Ngư nhảy lên thuyền đại sát khắp nơi. Khiến cho bọn họ chỉ có thể nhảy xuống sông hòng chạy trối chết.

Họ vốn có nhiều người không biết bơi. Lúc này lại là mùa đông, nước lạnh thấu xương, nhảy xuống không bao lâu sau sẽ đóng băng lại. Ninh Vương gần sáu vạn đại quân, ngâm nước mà chết có hơn ba vạn người. Tất cả đều ở trên mặt hồ Bà Dương. Áo giáp vũ khí và thi thể nổi lềnh bềnh khắp nới, tích tụ lại một chỗ trên mặt nước giống như một tòa Phù Châu.

Bành Sa Ngư thấy trên thuyền Ninh Vương nhảy xuống nhiều phụ nữ áo quần rực rỡ như vậy, sợ Ninh Vương cũng sẽ nhảy theo xuống nước tự vẫn thì khó mà tìm thấy, liền lệnh cho người chèo thuyền nhanh. Áp sát thuyền, đích thân dẫn quân lính lên thuyền bắt người.

Phi tần, cung nga, thái giám trên thuyền chưa kịp nhảy xuống nước, đã chạy trốn tán loạn. Bành Sa Ngư cầm búa thép sáng loáng xông lên mũi thuyền, chỉ thấy một người đàn ông râu dài đội mũ vàng, mặc long bào ngồi trên một đống vàng bạc, châu báu lớn. Hai mắt đẫm lệ, ngây người ra như hình nộm. Bành Sa Ngư không khỏi vui mừng nói:

- Bắt được Ninh Vương rồi! Bắt được Ninh Vương rồi!

Thân binh bên cạnh Bành Sa Ngư đồng thanh hô lên. Quân Ninh Vương xung quanh vừa chạy trốn vừa chiến đấu, nghe thấy Ninh Vương bị bắt, ngay cả dũng khí phản kháng bỏ trốn cũng không còn nữa, lần lượt bỏ vũ khí đầu hàng.