Ngọn Sóng Không Tên

Chương 49: Dịp cuối tuần năm ngoái chúng ta đã tách nhau ra bao nhiêu lần rồi?




Bầu không khí bên trong xe yên tĩnh chốc lát, Lương Tây Kinh nghiêng đầu nhìn về phía Thi Hảo, hỏi: "Em muốn biết lắm hả?"

Thi Hảo bày ra dáng vẻ em không muốn biết thì em còn hỏi làm gì.

Lương Tây Kinh thoáng dừng một chút, tranh thủ lúc đèn đỏ hỏi cô: "Em để ý à?"

"..." Thi Hảo nín thinh, cô có cảm giác anh đang đào hố cho mình.

Cô nhìn anh một cái, nói bằng vẻ mặt không chút cảm xúc: "Tôi để ý làm gì? Cô ấy đã theo đuổi anh đâu, à hay là anh có quan hệ lén lút với cô ấy?"

Hai chữ lén lút cô vừa dùng khiến Lương Tây Kinh câm nín.

Anh cụp mi nhìn chằm chằm vào Thi Hảo, hờ hững đáp: "Em cảm thấy anh quá rảnh rỗi hay là cảm thấy thể lực của anh quá tốt vậy?"

Thi Hảo bị lời nói của anh làm cho đứng hình: "Anh..."

Lương Tây Kinh liếc cô một cái, tiếp tục hỏi: "Em có nhớ dịp cuối tuần của năm ngoái chúng ta đã tách nhau ra bao nhiêu lần hay không?"

"..."

Vào những ngày cuối tuần của năm ngoái, chỉ cần những dịp Lương Tây Kinh không đi công tác, hai người sẽ dính lấy nhau trong biệt thự.

Ầm một tiếng, những hình ảnh kiều diễm bỗng xuất hiện trong đầu Thi Hảo. Gò má và vành tai của cô lập tức đỏ bừng cả lên, cô giấu đầu hở đuôi hắng giọng hỏi lại: "Sao tôi phải nhớ lại mấy chuyện đã qua làm cái gì?"

Thi Hảo mạnh miệng: "Em buồn ngủ lắm, ngủ một lát đây."

Lương Tây Kinh nhìn cô, ánh mắt anh dừng lại trên vành tai đỏ chót của cô, khóe môi khẽ cong lên.

"Ngủ đi." Anh biết Thi Hảo đang xấu hổ nên không làm khó dễ cô: "Đến nơi anh sẽ gọi em."

Thi Hảo: "... Ừ."



Ven đường tại nơi diễn ra buổi ra mắt phim có rất nhiều người hâm mộ đến cổ vũ, các phóng viên bên giới truyền thông cũng đã có mặt đông đủ.

Lương Tây Kinh và Thi Hảo đi từ sớm nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị tắc đường cả một đoạn rất dài.

Lúc hai người xuống xe, chỉ còn khoảng chừng hai phút nữa là buổi ra mắt phim chính thức bắt đầu.

Hứa Thực và Đinh Niệm Chân đã đến từ rất sớm.

Mấy người họ ngồi cùng một chỗ với nhau.

Lúc Thi Hảo và Lương Tây Kinh đi vào, Đinh Niệm Chân còn vẫy tay nhiệt tình chào hỏi Thi Hảo: "Chị Thi Hảo."

Thi Hảo nở nụ cười với cô ấy, cô cũng chào hỏi lại cô ấy: "Vậy chị cũng gọi em là em gái Niệm Chân nhé?"

Có vẻ như Đinh Niệm Chân rất gần gũi, tính cách cũng rất vui vẻ, hòa đồng: "Thế nào cũng được ạ, chị cũng có thể gọi em là Niệm Chân."

Thi Hảo nói được.

Sau khi ngồi xuống, Thi Hảo nhìn về phía xung quanh một vòng, cô không thấy Bùi Diên và Thẩm Âm.

Thấy hành động của cô, Lương Tây Kinh đưa ly nước suối vừa lấy được cho cô, khẽ nói: "Lát nữa họ mới tới."

Thi Hảo nhận lấy ly nước, gật đầu ý bảo mình biết rồi.

Không tới hai phút sau, Thẩm Âm, Bùi Diên và những nhân vật chính khác cũng góp mặt bộ phim cùng nhau xuất hiện.

Nhìn thấy Bùi Diên, hai mắt của Thi Hảo sáng lên, cả gương mặt tràn ngập sự mừng rỡ.

"Chị Thi Hảo ơi, chị thích anh Bùi Diên hả?" Đinh Niệm Chân ngồi ngay bên cạnh thấy vậy, tò mò hỏi.

Thi Hảo hắng giọng một tiếng đáp: "Thích từ lâu lắm rồi."

Lương Tây Kinh ngồi cạnh nghe thấy vậy, vô thức cau mày.

Anh nhìn người đàn ông trên sân khấu, thật sự không thể hiểu được người này có điểm nào đáng để người ta thích, thậm chí còn thích nhiều năm đến như vậy.

Thi Hảo không biết suy nghĩ trong lòng của Lương Tây Kinh, trước khi buổi ra mắt phim chính thức bắt đầu, cô và Đinh Niệm Chân còn nói với nhau rất nhiều chuyện về Bùi Diên.

Cô không phải là một người hâm mộ ngôi sao cuồng nhiệt, cô chỉ là một người hâm mộ qua đường, thường xuyên xem các bộ phim điện ảnh và truyền hình thôi.

Đinh Niệm Chân lập tức hỏi: "Chắc chị không phải là người hâm mộ qua đường đâu nhỉ?"

Thi Hảo cười đáp: "Chị chưa thống kê số liệu nên cũng không biết nữa."

Cô không thường xuyên dùng mấy thứ như weibo gì đó, cô chỉ là một khán giả bình thường mà thôi.

Đinh Niệm Chân gật đầu: "Thế thì chị chỉ có thể là người hâm mộ qua đường thôi."

Thi Hảo cong khóe môi.

Đinh Niệm Chân nhìn dáng vẻ vui tươi của cô, ngẫm nghĩ một lúc cô ấy bèn nói: "Chị Thi Hảo, chị có muốn chụp ảnh với anh Bùi Diên không?"

Thi Hảo không có nghe rõ bèn hỏi lại: "Em vừa nói cái gì cơ?"

Đinh Niệm Chân hỏi lại: "Nếu chị muốn, em sẽ nhờ chị em hỏi anh ấy một chút, sau khi buổi ra mắt phim kết thúc chúng ta cùng chụp với nhau một tấm nhé?"

"Không cần đâu." Thi Hảo suy nghĩ trong giây lát, sau đó từ chối lời đề nghị của cô ấy.

Cô có cảm giác bản thân mình có thể đến tận nơi để xem phim đã là may mắn lắm rồi. Còn chuyện chụp ảnh chung gì đó, cô không muốn làm khó Bùi Diên, cũng không muốn nhờ Thẩm Âm hoặc Đinh Niệm Chân để phải mang cái ơn này.

Một lát sau, bộ phim chính thức bắt đầu.

Toàn bộ đèn trong phòng đều tắt, tất cả mọi người chìm trong bóng tối.

Thi Hảo vừa mới nói chuyện với Đinh Niệm Chân xong, tay áo của cô đã bị người bên cạnh kéo lại. Dựa vào ánh sáng trên màn hình chiếu phim, Thi Hảo khẽ quay đầu qua, lập tức bắt gặp ánh mắt sâu thăm thẳm của Lương Tây Kinh.

Chẳng biết vì sao, bị anh nhìn như vậy, cảm giác chột dạ bỗng dấy lên trong lòng Thi Hảo.

Thế nhưng ngẫm nghĩ một lúc, cô lại cảm thấy hiện giờ hai người bọn họ đang trong trạng thái chia tay, cô đâu cần phải thấy chột dạ khi nói chuyện với Đinh Niệm Chân về Bùi Diên chứ, nhỉ?

Nghĩ thế, Thi Hảo như được tiếp thêm sức lực, cô hỏi anh: "Làm sao đấy?"

Dựa vào ánh sáng được phản chiếu từ trên màn hình chiếu phim, Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm vào Thi Hảo, không nói một lời nào.

Bị anh nhìn chằm chằm như thế, Thi Hảo cảm thấy rất căng thẳng.

Khí chất của Lương Tây Kinh là kiểu rất mạnh mẽ, khi anh không nói lời nào, cứ im lặng nhìn chằm chằm vào người nào đó thật sự sẽ khiến cho người ta có một loại ảo giác rằng bản thân đã gây ra tội lỗi gì tày trời gì đó.

Cả hai im lặng một lúc lâu, Thi Hảo khẽ thì thầm: "Bộ phim bắt đầu rồi."

Lương Tây Kinh híp mắt lại, lúc này anh mới chịu nhìn qua chỗ khác, không nhìn Thi Hảo nữa, bình tĩnh nói: "Xem phim đi."

"..."

Thi Hảo thấy ánh mắt của anh đã nhìn qua chỗ khác, tầm mắt cô dừng lại tại đường nét gò má sắc nét trên gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh. Có lẽ là vì tâm trạng không thoải mái nên quai hàm của Lương Tây Kinh căng lên, khiến cho người ta cảm nhận được sự lạnh lùng tỏa ra trên người anh từ trong ra ngoài.

Thi Hảo còn đang mải nhìn anh, Đinh Niệm Chân bỗng chạm vào tay cô một cái, nói: "Chị Thi Hảo ơi, anh Bùi Diên đẹp trai quá đi mất."

Thi Hảo ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp hình ảnh của Bùi Diên được chiếu trên màn hình lớn.

Ngay giây phút ấy cô lập tức ném Lương Tây Kinh ra sau đầu, chăm chú xem phim cùng với Đinh Niệm Chân.

Lương Tây Kinh đợi một lúc lâu vẫn không đợi được người bên cạnh nói gì.

Anh giận dữ, nhìn dáng vẻ sung sướng ngắm người đàn ông khác của cô, quai hàm của anh siết lại thật chặt nhưng anh chẳng thể làm được gì Thi Hảo.



Bộ phim này là một câu chuyện gay cấn, hay hơn những gì Thi Hảo mong đợi, cách kể chuyện khá hoàn chỉnh, kết hợp với kỹ năng diễn xuất của Bùi Diên và Thẩm Âm đủ để khiến mọi người nhập tâm vào nó.

Thi Hảo không thích thể loại phim này lắm nhưng cũng không đến nỗi ghét.

Thi thoảng cô vẫn sẽ xem.

Nhưng cô không xem nhiều, bởi vì mỗi lần xem thể loại phim này xong cô đều sẽ gặp ác mộng.

Thi Hảo chính là cái kiểu người ban ngày xem phim kinh dị, ban đêm sẽ mơ thấy nhân vật chính hoặc là kẻ xấu đuổi theo và giết mình.

Nếu như nhân vật chính của bộ phim này không phải là Bùi Diên, có lẽ cô sẽ không tự hành hạ mình bằng cách đến xem bộ phim này vào một ngày tâm trạng tốt như hôm nay.

Còn Lương Tây Kinh đưa Thi Hảo đến đây, chỉ đơn giản là vì anh không hề biết rằng câu chuyện xưa của bộ phim này rất kinh dị và có nhiều tình tiết đáng sợ.

Xem được một nửa, lông mày anh vẫn cau chặt lại, không hề thả lỏng.

"Thi Hảo." Lương Tây Kinh nén giọng khẽ gọi tên của cô: "Em không sợ à?"

Thi Hảo thoáng nhìn về phía anh, thản nhiên nói: "Bây giờ vẫn khá ổn."

Lương Tây Kinh cụp mi mắt: "Không sợ đêm về gặp ác mộng sao?"

"..." Thi Hảo nhìn thẳng vào mắt anh, khóe môi của cô giật giật: "Đâu có đáng sợ đến thế, tôi vẫn xem tiếp được."

Lương Tây Kinh không lên tiếng nữa.

Thi Hảo khẽ hỏi: "Trước đó anh không biết câu chuyện xưa của bộ phim này à?"

Lương Tây Kinh cộc cằn đáp lại: "Quên không hỏi."

Thi Hảo đã hiểu rõ mọi chuyện: "Xem cũng đã xem rồi, tôi muốn xem cho xong. Không biết hung thủ là ai, đêm nay tôi sẽ không ngủ được mất."

Lương Tây Kinh không nói gì, anh im lặng một lát rồi nói: "Em cứ xem tiếp đi."

Anh sẽ ở lại xem cùng với cô.

Thi Hảo gật đầu, tiếp tục dồn sự chú ý vào bộ phim.

Tổng thời lượng của bộ phim là hơn một trăm ba mươi phút, nội dung đầy đủ hơn rất nhiều so với những bộ phim mà Thi Hảo đã từng xem trước đó, xem xong cũng không có cảm giác nặng nề, đè nén.

Cô mơ hồ cảm thấy, bộ phim này có thể khiến Bùi Diên, cũng có thể khiến Thẩm Âm phá vỡ ấn tượng vốn có trong lòng người hâm mộ của họ và đương nhiên doanh thu phòng vé của bộ phim này cũng sẽ không tệ.

Khi buổi ra mắt kết thúc, theo thông lệ, những người sáng tạo chính của bộ phim sẽ nhận phỏng vấn, chia sẻ quá trình làm phim từ chuyện xưa với mọi người.

Đương nhiên mấy người Thi Hảo cũng sẽ không rời đi vào lúc này.

Ánh đèn trong rạp chiếu phim sáng lên, cô chậm rãi chớp mắt, thích ứng với nguồn sáng ấy.

Những người sáng tạo chính của bộ phim đã được phỏng vấn xong hiện giờ họ đang trả lời các câu hỏi do một số người hâm mộ dưới sân khấu đưa ra.

Thi Hảo chăm chú lắng nghe, ánh mắt của cô dừng lại ở trên người Bùi Diên.

Hết nhìn rồi lại nhìn, bỗng nhiên cô được gọi tên.

Ngay lúc ấy, tất cả các máy quay tại hiện trường đều tập trung vào người cô.

Thi Hảo ngạc nhiên mất một lúc lâu mới nhận ra có chuyện gì vừa xảy ra.

Có một nhân viên đã yêu cầu Bùi Diên chọn một khán giả để đặt câu hỏi và anh ấy đã chọn Thi Hảo, người đang nhìn chằm chằm vào anh ấy.

Sau khi nhận lấy chiếc micro do nhân viên đưa, đầu óc Thi Hảo trống rỗng.

Cuối cùng, dưới sự nhắc nhở của Đinh Niệm Chân, cô cũng ngắc ngứ hỏi ra được một câu có liên quan đến nội dung của bộ phim.

Bùi Diên nghe xong, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, thong thả trả lời vấn đề của cô.

Hỏi xong, lòng bàn tay của Thi Hảo ướt đẫm mồ hôi.

Đinh Niệm Chân ngồi cạnh cô sung sướng thốt lên: "Chị Thi Hảo, chị căng thẳng quá rồi đấy."

Thi Hảo thản nhiên đáp: "Vừa rồi chị không để ý lắm."

Dứt lời, Thi Hảo bỗng nhớ tới chuyện gì đó, cô quay qua nhìn người bên cạnh mình. Lương Tây Kinh đang cúi đầu, cụp mắt nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt của anh nóng bỏng.

Cô mím môi, đang định nói cái gì đó bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của những người có mặt tại hiện trường lúc này đang tập trung về chỗ bọn họ.

Trong khi Thi Hảo còn đang ngẩn ngơ, Lương Tây Kinh đã nhận lấy chiếc micro do nhân viên đưa tới.

Thì ra là lúc Thẩm Âm chọn khán giả đã chọn trúng Lương Tây Kinh.

"..."

"Đậu xanh." Hứa Thực lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, anh ấy quay qua nói thầm với Đinh Niệm Chân: "Chắc chị em không cố ý đâu nhỉ?"

Đinh Niệm Chân: "... Em không biết."

Hai người họ còn đang thảo luận, chỉ có mỗi Thi Hảo là nhìn chằm chằm Lương Tây Kinh, cô đang rất tò mò, không biết anh sẽ hỏi những gì.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình, Lương Tây Kinh thoáng nhìn về phía Thi Hảo một chút, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía những người trên sân khấu, hờ hững nói: "Xin lỗi, tôi không có vấn đề gì muốn hỏi hết."

Mọi người ồ lên.

Phóng viên cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Trong lúc mọi người còn đang ngạc nhiên suy nghĩ về chuyện đó, phóng viên, thanh niên chuyên đi đào hố trêu chọc người khác bỗng hỏi: "Có phải ý của anh đây là, bộ phim này rất hay, anh không có bất cứ thắc mắc nào muốn hỏi, đúng không?"

Lương Tây Kinh không phải kiểu người biết nể mặt mũi người khác nhưng anh cũng chẳng phải người muốn đám Thẩm Âm phải lúng túng, lại càng không phải kiểu người có EQ rất thấp nhưng mà vì ngay cả tên của nhân vật chính của bộ phim anh cũng không nhớ.

Suy nghĩ một chút, Lương Tây Kinh thản nhiên nói: "Tôi xem không kỹ."

Anh vừa nói xong, sắc mặt của những nhân viên sáng tạo chính trên sân khấu lập tức trở nên khó coi.

Lời này của Lương Tây Kinh nếu như bị truyền ra thì dân cư mạng sẽ cảm thấy bộ phim này không đáng để xem cho nên anh mới không xem kỹ.

Đám phóng viên liếc mắt nhìn nhau, sau đó tiếp tục truy hỏi: "Ý của anh đây là, bộ phim này chưa đủ hay?"

"Đương nhiên không phải thế." Lương Tây Kinh đáp, thoáng dừng một chút anh tiếp tục nói: "Tôi đến đây xem phim với bạn mình, toàn bộ sự chú ý của tôi đều đặt trên người cô ấy."

Đây mới là nguyên nhân anh không xem kỹ bộ phim.

Lúc Thi Hảo xem phim thì anh nhìn Thi Hảo.

Cô thích bộ phim này, thích diễn viên nam đóng bộ phim này còn thứ anh thích là cô.

Ngay lúc ấy, tầm mắt của tất cả mọi người lại đáp trên người Thi Hảo một lần nữa.

Thi Hảo: "..."

Cô thật sự muốn độn thổ, chạy trốn luôn cho rồi.

Thẩm Âm cũng nhìn Thi Hảo vài lần, trước khi phóng viên đưa ra câu hỏi tiếp theo, cô ấy đã lên tiếng trêu đùa: "Không ngờ tổng giám đốc Lương cũng có ngày rơi vào lưới tình."

Mọi người có mặt tại hiện trường ngạc nhiên, cả đám vô thức nhớ ra tổng giám đốc Lương trong lời Thẩm Âm vừa nói là ai, cả đám thi nhau hít thật sâu.

Lương Tây Kinh vẫn rất bình tĩnh, anh nhìn về phía Thẩm Âm nói: "Tôi cũng là con người mà."

Có thất tình lục dục là chuyện hết sức bình thường.

Nghe anh nói như thế, đạo diễn cười ha hả nói: "Không ngờ hôm nay tổng giám đốc Lương cũng có mặt tại đây."

Lương Tây Kinh cũng đáp lại một câu mang tính hình thức: "Bộ phim rất hay, bạn tôi rất thích."

"..."

Về phần anh và người bạn anh vừa nhắc đến có quan hệ thế nào, hễ là người có mắt đều sẽ nhận ra được.

Mọi người không làm khó dễ Lương Tây Kinh nữa, cuộc phỏng vấn tiếp tục diễn ra.

Sau khi ngồi xuống, Lương Tây Kinh nhìn về phía Thi Hảo với dáng vẻ muốn nói lại thôi, anh nói bằng giọng điệu âm trầm: "Để ý đến những lời anh nói vậy cơ à?"

Thi Hảo nín bặt, sau đó cô không nhịn nổi nữa bèn hỏi: "Em để ý cái gì cơ?"

Vừa rồi Lương Tây Kinh không hề nói cô là bạn gái cũ của anh, cũng không đưa ra quá nhiều ám chỉ cho người khác.

Không những thế, anh còn rất nể mặt Thi Hảo.

Thi Hảo đoán, có lẽ bây giờ đang có rất nhiều người suy đoán thân phận của cô. Thậm chí có khi có người còn đang nghĩ có phải kiếp trước cô đã giải cứu thế giới thế nên kiếp này mới có thể khiến tổng giám đốc của tập đoàn Lương thị hạ mình đi cùng cô tới tham dự buổi ra mắt phim, đã vậy trong lời nói còn như đang âm thầm tiết lộ rằng... Vì cô ấy thích nên tôi mới đến xem.

Lương Tây Kinh nhìn cô bằng ánh mắt mông lung, anh cố bày ra dáng vẻ trấn định nói: "Rất có thể tối nay ông cụ sẽ gọi điện thoại đến mắng anh."

Cơ thể của Thi Hảo cứng đờ, cô không nói cho anh biết rằng ông cụ đã đồng ý cho bọn họ tự do yêu đương.

Cô im lặng một lúc sau đó khẽ lườm anh một cái: "Ai bảo anh phách lối như vậy?"

"Phách lối á?" Lương Tây Kinh lặp lại hai chữ ấy, rồi nói: "Cũng đâu đến nỗi."

Anh chỉ ăn ngay nói thật thôi mà.

Thi Hảo nghẹn lời, cô không muốn nói chuyện với anh nữa.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, buổi ra mắt phim kết thúc, đoàn người lục tục ra về.

Thi Hảo không định tìm Bùi Diên chụp ảnh chung, cô nói với Đinh Niệm Chân một tiếng, sau đó lập tức rời đi với Lương Tây Kinh.

Có thể đến tận đây để xem trực tiếp thế này là cô đã thấy thỏa mãn lắm rồi.

Hơn nữa, cô biết Lương Tây Kinh để ý. Cô cố tình để anh ghen nhưng cố cũng hiểu đạo lý thế nào là đủ.



Những người hâm mộ đến buổi ra mắt phim vẫn ở quang đó chưa rời đi, con đường hai người tới bãi đậu xe lấy xe còn đông đúc, chen chúc hơn cả lúc đến.

Vừa ngồi được lên xe, Thi Hảo đã nhận được tin nhắn với một loạt dấu chấm hỏi do Lý Thiến Vi gửi tới.

Giây phút ấy, Thi Hảo cảm thấy hơi hồi hộp... Sao cô có thể quên mất chuyện những video phỏng vấn trong buổi ra mắt phim sẽ được công chiếu, thậm chí còn được đám phóng viên đăng lên weibo, leo thẳng lên hot search được cơ chứ?

Lên hotsearch, rất có thể sẽ bị đồng nghiệp và bạn bè trông thấy.

Thi Hảo còn chưa kịp nhắn lại, Lý Thiến Vi đã gửi một tin nhắn mới đến: [Tổng giám đốc Lương đang theo đuổi cô hả?]

Lý Thiến Vi: [Tôi vừa xem tiết mục phỏng vấn ra mắt phim mới của mấy người Bùi Diên trên hotsearch, trong video tôi đã thấy cô và tổng giám đốc Lương, chuyện giữa hai người là như nào thế?]

Lý Thiến Vi: [Đám đồng nghiệp trong nhóm công ty cũng có người nhìn thấy, bọn họ cũng đang tò mò lắm! Cô mau mau nói cho tôi nghe một chút xem nào, không thể để tôi thành người cuối cùng biết chuyện được.]

Lý Thiến Vi: [Thi Hảo!]

...

Di động rung lên liên tục không ngừng.

Lương Tây Kinh nhìn về phía Thi Hảo, hỏi: "Tin nhắn của ai thế?"

Thi Hảo ngước mắt nhìn anh, ánh mắt u oán: "... Thiến Vi."

Lương Tây Kinh: "Cô ấy tìm em làm gì?"

Thi Hảo im lặng một lúc rồi hỏi anh:  "Đừng nói là anh quên mức độ nổi tiếng của Bùi Diên và Thẩm Âm rồi nhé?"

Lương Tây Kinh nhướng mày, anh đang định hỏi tình huống cụ thể thì chuông điện thoại di động của anh bỗng vang lên.

Nhìn thấy tên người gọi đến, Lương Tây Kinh nói một tiếng với Thi Hảo: "Anh nghe điện thoại trước đã."

"Ừm."

Cuộc điện thoại này do Dương Cao Phi gọi tới.

Anh ấy cũng vừa mới nhận được tin tức, đợi đến khi Lương Tây Kinh bắt máy, Dương Cao Phi vội vàng nói: "Tổng giám đốc Lương, video anh và thư ký Thi tham gia buổi ra mắt phim đã truyền ra ngoài rồi." Anh ấy thoáng dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Tuy bây giờ tin chưa lên hotsearch nhưng có rất nhiều cư dân mạng tò mò về thân phận và mối quan hệ giữa anh và thư ký Thi, bên tôi cần phải xử lý thế nào đây?"

Đến giờ Lương Tây Kinh mới nhận ra vấn đề, anh không hiểu về giới giải trí lắm và anh cũng chẳng bao giờ để ý đến chuyện của giới này, thế nên việc bỏ qua chúng là chuyện rất bình thường.

Nghe Dương Cao Phi nói như vậy, Lương Tây Kinh cau mày, vô thức quay qua nhìn Thi Hảo: "Để tôi hỏi Thi Hảo một chút, tối nay sẽ trả lời anh."

Dương Cao Phi đáp: "Được."

Cúp điện thoại, Lương Tây Kinh khẽ nói: "Xin lỗi em."

Thi Hảo mang theo vẻ mặt nghi ngờ nhìn anh: "Anh xin lỗi cái gì cơ?"

Lương Tây Kinh khựng lại, anh cảm thấy hơi ngạc nhiên: "Em không tức giận à?"

"... Tại sao tôi phải tức giận?" Thi Hảo hỏi ngược lại.

Hôm nay, có rất nhiều lần Lương Tây Kinh cảm thấy Thi Hảo không đúng lắm, nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ rất lo lắng khi tin tức của cả hai lộ ra ngoài, thân phận bị người ta dòm ngó, thậm chí cả mối quan hệ giữa cả hai nữa.

Nhưng hôm nay, cô không ngần ngại chút nào.

Biết Lương Tây Kinh đang suy nghĩ điều gì, Thi Hảo giải thích: "... Cái người nói đi xem cùng bạn trước mặt mọi người đâu phải là tôi."

Nói xong câu ấy cô còn khẽ thì thầm: "Nếu tôi là người ham hư vinh một chút, có khi còn thấy tự hào đấy. Có gì phải giận chứ?"

Lương Tây Kinh ngạc nhiên, anh hiểu ý của Thi Hảo.

Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô và xác nhận: "Em không giận thật chứ?"

"... Ừ." Thi Hảo bị anh nhìn kỹ như vậy cảm thấy hơi mất tự nhiên: "Chuyện trên mạng anh muốn xử lý như thế nào thì cứ làm như thế ấy, tôi thì thế nào cũng được."

Cô còn nhấn mạnh thêm một câu: "Dù gì tôi cũng nghỉ việc hơn ba tháng rồi."

Thi Hảo cũng không phải là người sợ người ta nói ra nói vào.

Quan sát sự thay đổi trên gương mặt của Thi Hảo, Lương Tây Kinh khẽ híp mắt, khẽ nói: "Vậy thì mặc kệ chuyện trên mạng đi."

Thi Hảo "à" lên một tiếng, cô không có ý kiến gì thêm nữa.

Nghe được câu trả lời của cô, Lương Tây Kinh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thăm thẳm trong giây lát, sau đó anh cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Dương Cao Phi. Lương Tây Kinh nói với anh ấy rằng, cứ bỏ qua các bình luận tích cực trên mạng, nếu có bình luận ác ý đối với Thi Hảo, lập tức xóa bỏ.

Cũng trong lúc ấy, sau khi nói chuyện cùng Lương Tây Kinh xong, Thi Hảo mới trả lời tin nhắn của Lý Thiến Vi: [Đồng nghiệp trong công ty nói sao?]

Lý Thiến Vi: [Cô thử nói xem?]

Thi Hảo đang định nhắn lại là cô không biết, Lý Thiến Vi đã gửi cho cô một vài tấm ảnh chụp màn hình.

Cô mở ra, trong ảnh chụp màn hình toàn là các gương mặt quen thuộc.

Có người hỏi có ai xem video trên hotsearch kia không, có nhìn thấy Lương Tây Kinh và Thi Hảo không?

Phía dưới có người trả lời lại, người này nói có.

Thế là bọn họ đã có một cuộc thảo luận vô cùng sôi nổi.

[Chuyện giữa tổng giám đốc Lương và thư ký Thi là như nào đấy?]

[@Lý Thiến Vi, Thiến Vi, cô có biết không? Đừng có nói là cô biết nhưng cố tình giấu mọi người nhé, cô đó chẳng đáng tin tẹo nào!]

[Tôi đâu có biết, ngày trước hai người họ cũng như chúng ta thôi mà.]

[Thật hay giả đấy?]

[Tôi cảm thấy là thật đấy, rất có thể là sau khi thư ký Thi nghỉ việc, tổng giám đốc Lương mới nhận ra tình cảm của mình dành cho thư ký Thi không giống với chúng ta, sau đó mới có chuyện như bây giờ?]

[Các anh em, tôi đã hỏi thăm được rồi, đồng nghiệp trong công ty mới của thư ký Thi nói, có người liên tục đặt hoa gửi tặng cho thư ký Thi suốt nửa tháng nay nhưng người đó chưa bao giờ xuất hiện. Tôi có một nghi ngờ sâu sắc rằng người này chính là tổng giám đốc Lương của chúng ta. Bởi vì đồng nghiệp của thư ký Thi bên kia nói, những đóa hoa đó đều là hoa nhập khẩu, người bình thường không mua nổi đâu.]

...

Nhìn thấy những tin nhắn thảo luận này, Thi Hảo không biết nên phản ứng thế nào cho phái.

Lý Thiến Vi nhắn hỏi: [Xem xong chưa? Có thể nói tình huống cụ thể cho tôi biết được chưa? Tôi hứa sẽ giữ bí mật.]

Cô ấy thật sự cảm thấy rất tò mò.

Thi Hảo cũng không gạt cô ấy thêm nữa: [Như những gì cô nhìn thấy trên video đó.]

Lý Thiến Vi: "Bây giờ cô và tổng giám đốc Lương là?"

Thi Hảo: "Bạn bè."

Bọn họ vẫn chưa phải bạn trai, bạn gái của nhau.

Lý Thiến Vi bỗng nhớ tới một chuyện rất quan trọng, ngày trước Thi Hảo từng nói với cô ấy rằng cô đã có người mình thích, đã vậy còn đang ở bên người đó.

Chắc người kia không phải là Lương Tây Kinh đâu nhỉ?

Căn cứ vào những việc nhỏ nhặt trước đó quan sát được, Lý Thiến Vi bắt đầu suy đoán.

Thế nhưng lời này, cô ấy không hỏi Thi Hảo.

Thi Hảo nói quan hệ giữa cả hai bây giờ là bạn bè, thế nên trước đó họ có bên nhau hay không, không quan trọng.

Nghĩ thế, Lý Thiến Vi bỗng hỏi: [Bây giờ tổng giám đốc Lương đang theo đuổi cô hả?]

Thi Hảo: [... Hình như là thế.]

Lý Thiến Vi: [Thế nào gọi là hình như là thế?]

Thi Hảo: [Là hình như thế đấy.]

Lý Thiến Vi: "..."

Lý Thiến Vi: [Ha ha ha, thế nếu tổng giám đốc Lương theo đuổi được cô mà tôi lại là bạn cô thì liệu tôi có thể dọa dẫm tổng giám đốc Lương để đòi anh ấy mời một bữa thịnh soạn không?]

Thi Hảo ngạc nhiên, cô không ngờ trọng điểm của cô nàng này lại "đặc biệt" đến thế.

Cô yên lặng mỉm cười, nhắn tin trả lời cô ấy: [Đợi đến khi anh ấy theo đuổi đặc, tôi sẽ báo ngay cho cô biết.]

Lý Thiến Vi: [Được, cô không cần phải lo chuyện đám đồng nghiệp trong công ty, chỉ cần có gì đó như gió thổi cỏ lay tôi cũng sẽ báo ngay cho cô biết.]

Thi Hảo: [Được.]

Hai người cứ thế giao hẹn với nhau.

Nói chuyện với Lý Thiến Vi xong, Thi Hảo thoát ra khỏi khung chat với cô ấy nhìn khung chat chung một chút, cô nhận được không ít tin nhắn của đồng nghiệp ngày trước và cả bây giờ.

Tin nhắn của mọi người không ai kém ai, người nào cũng tò mò về mối quan hệ của cô và Lương Tây Kinh.

Thi Hảo nhìn chằm chằm vào những tin nhắn kia một lát, sau đó hỏi người bên cạnh: "... Lương Tây Kinh."

Lương Tây Kinh vừa lái xe ra khỏi đoạn đường tắc, chậm rãi đáp lời cô: "Sao thế?"

Thi Hảo nhìn về phía con đường đã thông suốt trước mắt. Vì không muốn Lương Tây Kinh phân tâm, cô nói: "Để sau rồi nói."

Lương Tây Kinh: "..."

Lương Tây Kinh có cảm giác rất bất đắc dĩ với việc Thi Hảo thường xuyên nói một nửa xong dừng kiểu này.



Suốt một quãng đường về đến công khu dân cư, cả hai đều thấy đói bụng.

Lương Tây Kinh đậu xe lại, hỏi ý kiến của Thi Hảo: "Cùng ăn một bữa nhé?"

Thi Hảo nghe ra ý tứ thăm dò trong giọng nói của anh, cô nhìn xung quanh một vòng, rồi hỏi: "Anh muốn ăn cái gì?"

Đã qua giờ cơm, xung quanh khu dân cư chỉ còn vài cửa hàng bình thường mở cửa. Lương Tây Kinh là người rất kén chọn đồ ăn.

Thông qua ánh sáng hắt vào từ cửa xe, Lương Tây Kinh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm thẳm, anh trầm giọng nói: "Nghe theo em."

Nghe anh nói vậy, Thi Hảo suy nghĩ một lát, rồi bảo: "Đi thôi."

Hai người xuống xe, Thi Hảo dẫn Lương Tây Kinh đi về phía trước.

Đi tới một cửa hàng nhỏ, Thi Hảo quay đầu nhìn anh, ý tứ rất rõ ràng.

Lương Tây Kinh: "Muốn ăn cái này à?"

Thi Hảo gật đầu.

Lương Tây Kinh: "Vào đi thôi."

Thi Hảo ngẩng đầu, chỉ về phía biển hiệu của cửa hàng: "Đây một quán cơm Hàn Quốc bình dân, anh có chắc chắn là mình có thể không?"

Lương Tây Kinh không ăn đồ Nhật, cũng không ăn món Hàn.

Lương Tây Kinh đứng bên cạnh cô, thân hình thẳng tắp, tự dưng anh cảm thấy hơi nghi nghi: "Em muốn ăn thì ăn thôi."

Anh chẳng có gì là không thể hết.

Thi Hảo ngạc nhiên, cô biết anh đang nhường nhịn mình.

Cô ngước mắt, nhìn anh một lúc, có chút không đành lòng: "Hay là chúng ta qua cửa hàng bên cạnh đi."

Không cho Lương Tây Kinh có cơ hội mở miệng, Thi Hảo vội vã lôi người qua.

"..."

Quán mì vằn thắn chỉ có một bàn khách, quán cũng nhỏ hẹp.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh đi vào ngồi xuống, gọi hai bát mì vằn thắn.

Chỉ một lát sau, ông chủ đã bê đồ ra.

Hai người đều đang rất đói, Thi Hảo vùi đầu vào ăn, Lương Tây Kinh nhìn cô một chốc, quyết định lấp đầy cái bụng trước.

Ăn mì vằn thắn xong, hai người vòng về theo đường cũ.

Từ quán mì vằn thắn trở lại khu dân cư chỗ Thi Hảo ở sẽ đi ngang qua rất nhiều quán nhỏ. Những quán nhỏ này vẫn đang mở cửa buôn bán, thế nhưng không đông khách lắm.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh sóng vai đi bên nhau.

Bỗng dưng, Lương Tây Kinh dừng bước, khẽ gọi: "Thi Hảo."

Thi Hảo dừng lại theo: "Gì cơ?"

Lương Tây Kinh chỉ tay về phía cửa hàng nho nhỏ bên cạnh, khẽ nói: "Chờ anh một chút."

Thi Hảo ngước mắt lên nhìn thì thấy đó là một cửa tiệm bán hoa còn đang mở.

Cô còn chưa kịp ngăn cản, Lương Tây Kinh đã đẩy cửa bước vào, bắt đầu chọn hoa.

Thấy cô vẫn đứng đờ người ra ở bên ngoài, Lương Tây Kinh lấy điện thoại di động ra gửi cho cô một tin nhắn: "Mua được không?

Thi Hảo đột nhiên rất muốn nói một câu, ngày trước dù cô không cho anh vẫn cứ mua. Hôm nay, bỗng dưng anh hỏi thế là có ý gì

Lúc cô vẫn còn đang nghi ngờ, Lương Tây Kinh đã gửi tin nhắn thứ hai: "Anh muốn xác định một chuyện.

Trái tim Thi Hảo bỗng đập thịch một cái, cô đã đoán ra được chuyện mà anh muốn xác định là gì rồi.

Tối nay cô đã cho Lương Tây Kinh một tín hiệu, tín hiệu ấy đúng là hơi rõ ràng.

Nghĩ đến đây, Thi Hảo biết rõ còn cố hỏi: "Xác định chuyện gì?"

Tin vừa gửi xong thì Lương Tây Kinh bước từ trong cửa hàng ra, đứng trước mặt cô, cố kìm nén hỏi: "Thi Hảo, anh muốn xác nhận lại với em một chuyện. Chuyện là anh muốn theo đuổi em, hãy để anh theo đuổi em nhé?"