Ngoảnh Lại Hóa Hư Vô

Chương 2




Đồng Khiết hồi thần lại từ trong ký ức, nhìn người đàn ông thân cao hoàn mỹ trước mắt, vành mắt vô thức trở nên ẩm ướt.

“Chuyện ba năm trước, là em không đúng, em không nên chia cách anh và Đồng Tinh Nguyệt, em đê tiện vô sỉ, em lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, em xin lỗi, đừng quá hận em.”

Em chỉ là… quá muốn có được anh.

Mạc Thiệu Khiêm nhìn chằm chằm vào tờ đơn ly hôn, “Nếu đã như vậy, tại sao bây giờ lại quyết định buông tha cho tôi.”

Đồng Khiết biết anh không phải đang níu kéo cô, anh chỉ thật sự cần một cái cớ để khiến bản thân được tự do hoàn toàn.

“Chán rồi.” Đồng Khiết thở ra một hơi, “Ba năm rồi nhưng vẫn chưa thể sưởi ấm trái tim anh, có lẽ, là em đã sai ngay từ đầu, cho nên em quyết định đổi một người khác để thích.”

Chán rồi?

Quyết định đổi một người khác để thích?

Trong lòng Mạc Thiệu Khiêm xẹt qua một tia tức giận mà chính bản thân anh cũng không phát giác ra.

Nhưng giây tiếp theo, anh vẫn cầm bút lên, không hề do dự mà ký tên mình lên trên đơn ly hôn.

“Nếu như đã ly hôn rồi, vậy thì lời hẹn trước đây cũng không được tính nữa, anh không cần tối nào cũng phải ngủ ở đây.” Đồng Khiết nói tiếp.

Cô đang đuổi anh đi sao?

“Cầu còn không được.” Mạc Thiệu Khiêm lạnh nhạt nói ra mấy chữ, cầm lấy áo vest chuẩn bị rời đi.

“Mạc Thiệu Khiêm!”

Nhưng lúc anh định bước ra khỏi cửa phòng, Đồng Khiết đột nhiên hét lớn tên anh!

Tim anh đập “thịch” một tiếng, chầm chậm quay người lại, nhìn thấy Đồng Khiết mặc một bộ váy ren màu trắng đứng dưới ánh đèn, ảm đạm như làm nổi bật lên thân hình như lung lay sắp đổ của cô.

Anh nhíu chặt mày.

Từ khi nào…

… sắc mặt cô ấy lại trở nên tiều tụy như vậy?

Tiếp đó Đồng Khiết nói, “Anh còn nhớ ngày chúng ta kết hôn vào ba năm trước, em đã ước điều gì không?”

Mạc Thiệu Khiêm nhăn mày.

Rất rõ ràng, anh không nhớ, anh vốn không hề nhớ một chút gì về những chuyện liên quan đến cô.

Vành mắt Đồng Khiết có tơ máu, từng từ từng chữ nói: “Mạc Thiệu Khiêm, kể từ giờ trở đi, em sẽ không thích anh nữa, về sau hai ta không còn liên quan gì đến nhau. Lúc anh và Đồng Tinh Nguyệt kết hôn cũng đừng gọi em. Em sẽ không tới đâu, em chúc hai người hạnh phúc đến đầu bạc răng long, con cháu đầy nhà trước!”

“Chỉ mong được vậy.”

Mạc Thiệu Khiêm lạnh nhạt đáp lại, đóng cửa rời đi.

Đợi đến khi Mạc Thiệu Khiêm hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô, Đồng Khiết mới trút ra tất cả sức lực chống đỡ toàn thân, ngồi bệt xuống đất như cái xác không xương.

Không biết đã ngồi bao lâu, điện thoại đột nhiên reo lên.

Là công ty chuyển nhà gọi tới, xác nhận lại nhiều lần, xem cô có thật sự muốn bọn họ sáng mai chuyển hết tất cả hành lý của cô đến nơi tập kết rác để thiêu hủy không.

“Đúng, thiêu hủy hết.”

Nếu cô không xử lý, nói không chừng khi nào Mạc Thiệu Khiêm trở về đây sẽ lại cảm thấy ngột ngạt.

Sau khi bàn giao tất cả mọi chuyện, lúc trời mưa lất phất sáng lên, Đồng Khiết mặc một cái áo gió, cuối cùng nhìn một lượt ngôi nhà mình đã sinh sống ba năm, liền bước ra khỏi cửa mà không ngoái đầu lại.

Xe taxi dừng lại ở bãi biển lớn nhất thành phố A, Đồng Khiết xuống xe, nhìn bờ biển mênh mông bát ngát, đột nhiên cảm thấy yên bình trước nay chưa từng có.

Đồng Khiết tháo giày cao gót ra, sau khi lấy điện thoại gửi đi tin nhắn cuối cùng, từng bước từng bước chìm sâu vào lòng biển lớn.

Điện thoại “bịch” một tiếng rơi xuống, cô cũng nhắm mắt theo, nước biển lạnh lẽo dần dần bao phủ qua đầu, nháy mắt nhấn chìm tất cả thính giác và thị giác.

Cô không vùng vẫy, để mặc bản thân dần chìm sâu xuống đáy biển.

Mạc Thiệu Khiêm, anh thật sự quên rồi.

Điều ước ba năm trước của em là:

Thiệu Khiêm, tha thứ cho em, em chỉ trói buộc anh ba năm thôi.

Ba năm này, hoặc là anh yêu em.

Hoặc là, em sẽ hoàn toàn rời khỏi thế giới của anh.

Bằng… cách triệt để nhất.