Nghịch Hỏa

Chương 8




Phó Thừa một tay ôm Hắc Hổ liếc nhìn Giang Tự Châu, Giang Tự Châu vẫn nhìn chằm chằm Hắc Hổ, thản nhiên hỏi: "Đội trưởng Phó có bạn gái chưa?"

"Không có, quá bận rộn, không có thời gian." Phó Thừa quay đầu nhìn về phía Lưu An đứng cách đó không xa cùng những huấn luyện viên khác đang trò chuyện: "Cậu ta đã nói gì với cậu rồi?"

Lưu An nói rất nhiều, chỉ nói chuyện được một lúc mà đã nói luôn cho Giang Tự Châu nghe tin đồn Đoàn Thính Vãn và Phó Thừa có quan hệ đặc biệt, còn thần bí hỏi Giang Tự Châu là hai người kia có thật sự hẹn hò với nhau không.

Phó Thừa buông tay ra, chỉ về phía Lưu An, Hắc Hổ nghe lời quay người chạy về hướng đó.

Sân tập đã không còn ai nữa, Phó Thừa đưa tay cầm lấy hộp canh trên tay Giang Tự Châu, cùng cậu đi về phía cổng chính.

"Thính Vãn là con gái của đội trưởng Đoàn, lần trước cậu đã gặp cô ấy ở cửa hàng rồi đấy." Phó Thừa giải thích: "Đội trưởng Đoàn quen cầm quân, bình thường nhìn rất nghiêm khắc, cho nên chú ấy không hòa hợp với gia đình lắm."

Một cơn gió mát thổi qua, cổ họng Giang Tự Châu hơi ngứa ngứa, cậu ho mấy tiếng, Phó Thừa không nói nữa, đợi hơi thở cậu ổn định lại mới nói tiếp.

"Đôi khi Thính Vãn sẽ làm vài món ăn bổ dưỡng và nhờ tôi mang đến cho đội trưởng Đoàn. Chúng tôi không có hẹn hò, chỉ tiếp xúc nhiều vì mối quan hệ với đội trưởng Đoàn thôi."

Hai người dừng lại ở cổng, trong mắt Giang Tự Châu lộ ra ý cười: "Thế à? Vậy chắc cô ấy nấu ăn rất ngon đúng không?"

"Có lẽ vậy, tôi cũng không biết nữa." Phó Thừa nghiêm túc suy nghĩ, khá thành thật trả lời: "Mỗi lần ăn thì đội trưởng Đoàn luôn khen ngon."

Vẻ mặt Giang Tự Châu nghiêm túc nhìn anh, mỉm cười: "Đội trưởng Phó tiễn tới đây được rồi."

Đại học Thiên Tân là một trong những trường đại học danh tiếng hàng đầu cả nước và là trường cũ của Giang Tự Châu. Năm ngoái, Đại học Thiên Tân đã tích cực hưởng ứng chính sách quốc gia và mở chuyên ngành bánh ngọt phương Tây, Giang Tự Châu vội vàng đăng ký học càng sớm càng tốt.

Cậu vốn học ở khoa Quản trị Kinh doanh, sau khi tốt nghiệp thì cậu học chuyên ngành thứ hai là ẩm thực và bánh ngọt phương Tây. Vị trưởng khoa của khoa Quản trị kinh doanh tức đến dậm chân, khi cậu đến bàn giao tài liệu nghiên cứu của đồ án khóa trước thì ông đi đến tận lớp để chặn người.

"Học trò mà tôi vốn tự hào không chịu học lên tiếp rồi ở lại trường dạy mà lại đi học làm bánh bao hấp đấy!"

Trưởng khoa với mái tóc hoa râm tức giận đến mức không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, ông đứng luôn ở hành lang cuộn tập sách lại chỉ chỉ về phía Giang Tự Châu.

Giang Tự Châu lại tiếp tục nhẹ nhàng làm ông tức giận thêm: "Không phải là bánh bao đâu ạ, là bánh ngọt phương Tây, khi nào em học được cách nướng bánh quy thì sẽ làm cho thầy nếm thử đầu tiên ạ."

"Tôi không thèm!" Trưởng khoa vẫn không vui.

Giang Tự Châu cùng trưởng khoa từ từ đi ra khỏi giảng đường, cậu thấy đã gần đến giờ ăn trưa nên xoay người đi về phía căng tin.

Tiết học cuối cùng của buổi sáng lẽ ra chưa kết thúc vào lúc này, nhưng vì để tân sinh viên tập quân sự ăn trưa trước các khối lớp khác nên huấn luyện quân sự kết thúc sớm hơn 20 phút, sinh viên mặc đồ rằn ri tốp năm tốp ba đi bộ đến căng tin.

"Cậu có nhìn thấy huấn luyện viên phát biểu trên bục ngày hôm nay không?" Bốn năm cô gái đi phía sau cậu lớn tiếng nói: "Nam tính quá chừng! Anh ấy đúng là mẫu người lý tưởng của tớ! Có ai biết anh ấy quản lý đội nào không?"

Giọng một cô gái khác còn to hơn: "Tớ đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi! Vào giờ nghỉ giữa buổi tớ còn hỏi huấn luyện viên của mình. Đó là lãnh đạo của họ. Anh ấy năm nay 27 tuổi và hình như còn độc thân đấy!"

"Chiều nay nhất định tớ sẽ tìm cơ hội lấy được số của anh ấy!" Cô gái thứ nhất hào hứng nói.

Giang Tự Châu cảm thấy có hơi buồn cười, cậu vừa đi tới cửa căng tin thì bất ngờ nhìn thấy một bóng người đang đi về phía mình.

"Ông chủ Giang?" Phó Thừa cũng ngạc nhiên, không ngờ anh lại gặp được Giang Tự Châu ở đây.

Nghĩ lại thì có vẻ như kể từ khi biết nhau, hai người sẽ luôn gặp nhau ở đủ mọi nơi mà bản thân không ngờ tới.

"Đội trưởng Phó." Giang Tự Châu đang chào hỏi thì loáng thoáng nghe thấy mấy cô gái phía sau trầm giọng nói: "Nhanh, nhanh, nhanh! Huấn luyện viên Phó kìa!"

"Sao cậu lại tới đây?" Phó Thừa đi tới gần.

Giang Tự Châu giơ tấm thẻ cựu sinh viên trong tay lên: "Tôi là sinh viên tốt nghiệp Đại học Thiên Tân mà, hôm nay tôi tới để bàn giao một vài tài liệu."

Phó Thừa gật đầu, Triệu Lâm hôm qua rất có hứng thú với "vị khách không mời" này, nên vội vàng chạy trước đội hình để đến đây.

"Chào ông chủ Giang!" Gọi theo đội trưởng Phó thế nào cũng đúng.

Giang Tự Châu cười với cậu ta, chỉ vào cửa nhà ăn: "Vào ăn cơm à?"

"Đi thôi, nghe nói căng tin có rất nhiều quầy thức ăn, mà chúng tôi không biết nên ăn gì, có cậu ở đây hướng dẫn thì chúng tôi yên tâm rồi!" Triệu Lâm vừa gặp đã quen, cứ thế khoác vai Giang Tự Châu đi vào.

Trong căng tin đã có rất nhiều học sinh ngồi, không gian ồn ào nhộn nhịp, Phó Thừa đi tới đứng cạnh Giang Tự Châu, nhìn hai người rất thân thiết.

Phó Thừa: "Ở đây có món gì ngon?"

Giang Tự Châu vốn đến căng tin là để ăn mì, vì thế cậu nhanh chân đi thẳng đến quầy mì: "Mì xào dầu hành."

Phó Thừa cũng không kén ăn, anh đi theo cậu xếp hàng, Triệu Lâm đi theo Tiêu Cương chạy tới xếp hàng lấy cơm.

"Dì ơi, cho hai phần mì." Giang Tự Châu hơi cúi người, từ cửa sổ nhỏ nhìn vào bên trong.

"Con có ăn ớt không?" Dì bán căng tin lớn tiếng hỏi.

Giang Tự Châu còn chưa kịp mở miệng thì Phó Thừa ở phía sau đã nói thẳng: "Một phần bình thường một phần không bỏ ớt."

Giang Tự Châu đứng thẳng lên, quay đầu nhìn anh, một người như anh mà ăn ớt thì có hơi không hợp lắm.

Dì nhanh chóng trộn hai phần mì rồi đặt lên khay, Phó Thừa ngẫu nhiên tìm một chỗ trống cạnh cửa sổ rồi ngồi đối diện với Giang Tự Châu.

Triệu Lâm cũng lấy cơm xong, cậu ta xoay người khoác tay lên vai Tiêu Cương: "Mấy người đội trưởng Phó ở bên kia!"

Tiêu Cương một tay cầm khay cơm, một tay kéo cậu ta: "Chúng ta cứ ngồi đây đi."

"Tại sao?" Triệu Lâm kinh ngạc liếc cậu ta một cái: "Đi qua bên kia chứ, không phải bên kia cũng có chỗ sao."

Tiêu Cương hơi do dự, nhìn Triệu Lâm đi về phía bàn Phó Thừa đang ngồi mà không quay đầu lại, cậu ta bất đắc dĩ thở dài đi theo.

"Tôi rất thích mì ở căng tin. Khi còn đi học, sau khi tan lớp tôi sẽ đến đây sớm để ăn." Giang Tự Châu lấy hai đôi đũa dùng một lần, mở một đôi đưa cho Phó Thừa.

Phó Thừa cầm đũa trộn đều gia vị trên đĩa mì, nhưng anh không ăn mà trực tiếp đẩy tới trước mặt Giang Tự Châu, rồi anh bưng đĩa mì có ớt của Giang Tự Châu sang phía mình.

Giang Tự Châu vừa mới tách đũa xong, ngơ ngác nhìn đĩa mì bình thường trước mặt, cậu ngẩng đầu nhìn đĩa mì của Phó Thừa... thoạt nhìn rất ngon miệng.

"Cậu vẫn chưa khỏi bệnh, đừng ăn cay." Phó Thừa bình tĩnh nói.

Giang Tự Châu cắn đũa, đáp lại "ồ" với tâm trạng rất phức tạp.

Dù không được ăn đúng vị món mì mà mình thèm bấy lâu nhưng cậu cảm thấy rất vui vẻ.