Nghịch Hỏa

Chương 32




Phó Thừa đi tới, đặt hộp cơm và bánh ngọt sang một bên, hơn chục phong thư có tên An Văn được đặt trên bàn.

Giang Tự Châu nhìn chằm chằm Phó Thừa, cậu hé miệng, trong lòng có rất nhiều thắc mắc, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Phó Thừa biết cậu muốn nói gì, anh đặt tay lên vai cậu để trấn an.

"Anh biết chị của tôi à?" Giang Tự Châu cầm phong thư trên tay, khó tin hỏi, Phó Thừa có thể nhìn thấy ngón tay của cậu đang run rẩy.

Mắt của Giang Tự Châu có màu nâu nhạt, lúc này nó đang phản chiếu hình bóng của Phó Thừa.

“Đúng.” Phó Thừa không muốn giấu cậu: “Tôi gặp An Văn vào năm đầu tiên bắt đầu đi làm, trên nóc một tòa nhà văn phòng hai mươi tầng.”

Năm đó Phó Thừa mới gia nhập đội cứu hỏa Hoài Dương, lần đầu tiên anh được gọi đi cứu hộ là lúc một cô gái mới ngoài đôi mươi đang đứng trên tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố và muốn nhảy khỏi tòa nhà ấy.

Khi đội cứu hỏa đến hiện trường, nửa chân của cô gái đã bước qua mép sân thượng, toàn bộ cơ thể chao đảo.

Phó Thừa nhanh chóng buộc dây an toàn, vào thời khắc mấu chốt, anh ôm lấy eo cô gái, kéo cô ra khỏi bờ vực sinh tử.

Lúc đó Phó Thừa còn chưa có kinh nghiệm gì nhiều, khi ôm cô gái, anh bị va mạnh vào nóc tòa nhà, đầu gối cô gái bị bầm tím, cô ngồi dậy ôm chân khóc lớn.

Phó Thừa không biết phải làm sao, anh ngước mắt nhìn đội trưởng đang đứng bên cạnh, đội trưởng ra hiệu cho anh cố gắng ổn định cảm xúc của cô gái.

“Tôi không giỏi an ủi người khác, huống chi là con gái. Tôi chỉ có thể vỗ nhẹ vào lưng chị ấy, để chị ấy nói ra những điều mà mình muốn nói.”

Phó Thừa đi tới chỗ bình nước, rót một ly nước cho Giang Tự Châu: “Sau này An Văn thường xuyên viết thư cho tôi, nói với tôi rằng mình có một đứa em trai và bản thân rất thương cậu ấy.”

Đôi mắt của Giang Tự Châu dần dần đỏ lên, cậu nhìn chằm chằm Phó Thừa.

“Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của An Văn lúc lên lúc xuống, nhưng lúc đó tôi quá bận với việc huấn luyện, không có nhiều thời gian để chú ý đến chị ấy."

Phó Thừa đưa cốc giấy cho Giang Tự Châu, nhưng Giang Tự Châu hệt như một đứa trẻ bướng bỉnh nhất quyết không chịu nhận lấy.

Phó Thừa đành phải đặt cốc sang bên cạnh: “An Văn đã từng nói với tôi rất nhiều lần, nếu một ngày nào đó chị ấy không còn nữa, chị ấy nhờ tôi chăm sóc em trai mình. Thế mà chị ấy không cho tôi biết tên em trai của mình là gì, trông như thế nào, có thể là trong lúc tâm trạng không tốt nên chị ấy mới viết như vậy."

"Anh biết An Văn là chị của tôi từ khi nào?" Giọng nói Giang Tự Châu có hơi đứt đoạn: "Có phải biết từ trước khi tôi nói ra không?"

Phó Thừa hiểu ý của Giang Tự Châu, anh do dự một lát rồi nói ra sự thật: “Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã cảm thấy đôi mắt của cậu giống hệt An Văn."

Tia hy vọng cuối cùng trong mắt Giang Tự Châu vụt tắt, đôi mắt cậu tối sầm lại, im lặng nhìn chằm chằm vào mắt Phó Thừa.

"Có phải anh là người luôn đặt hoa trên bia mộ của chị tôi mỗi năm đúng không?"

“Đúng vậy.” Phó Thừa không phủ nhận: “Sau này tôi đã hỏi thăm về nơi an táng của An Văn thông qua một người bạn ở sở cảnh sát."

Giang Tự Châu cúi đầu mỉm cười, cảm thấy có chút mỉa mai.

“Lần trước đến thăm chị, tôi đã nhìn thấy hoa anh mang tới." Giang Tự Châu cúi đầu nói:

“Tôi đã kể với chị rằng mình đã gặp được một người rất tốt, không ngờ hai người đã biết nhau lâu rồi."

Cậu ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nói ra những lời xác nhận: “Vậy anh thân thiết với tôi như vậy là vì lời hứa với chị gái tôi à?”

Hô hấp Giang Tự Châu không ổn định, ngón tay cầm phong thư hơi run rẩy, lần đầu tiên cậu cảm thấy chờ đợi một câu trả lời lại khó nhọc đến thế.

Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa hai người trở nên mập mờ hơn rất nhiều, dù không nói ra nhưng cũng sẽ bộc lộ qua biểu cảm và ánh mắt.

Phó Thừa có thể thấy rõ tình cảm của Giang Tự Châu dành cho mình, nhìn thấy cậu như vậy, anh không đành lòng buông tay, nhưng cũng không nỡ nói dối cậu.

"Ban đầu đúng là như vậy." Phó Thừa nói: "Cậu và An Văn khác họ, cho nên tôi cũng không rõ hai người có quan hệ họ hàng hay không. Sau này cậu nói với tôi An Văn là chị gái của cậu thì tôi cảm thấy có nói ra hay không cũng không quan trọng nữa."

“Vậy thì tôi thay mặt chị gái tôi cảm ơn anh.” Giang Tự Châu cười tự giễu, buồn bã nói: “Cảm ơn anh đã thực hiện lời hứa sẽ chăm sóc cho em trai của chị ấy.”

Phó Thừa cau mày: “Tự Châu…”

Tiếng chuông báo động inh ỏi đột nhiên vang lên, bản năng của người lính cứu hỏa khiến Phó Thừa không có thời gian để suy nghĩ, anh chỉ nói "Chờ tôi" rồi xoay người chạy về phía sân tập.

Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, hai chiếc xe cứu hỏa đã lao đi.

Chỉ còn hộp cơm Phó Thừa mang về nằm trơ trọi trên bàn, miếng bánh sinh nhật được dì nấu ăn cẩn thận cắt phần có hoa trang trí, hơi bị méo một chút.

Giang Tự Châu đứng bên cửa sổ gần nửa tiếng đồng hồ, cậu cảm thấy hai chân hơi tê tê, sau đó mới từ từ ngồi xuống cạnh bàn.

Cậu gom những phong thư vương vãi trên bàn lại với nhau, xếp gọn gàng theo đúng kích cỡ, quấn dây sạc lại rồi cho vào ngăn kéo như cũ.

Cậu thơ thẩn làm hết những việc này, lúc cậu ra khỏi ký túc xá của Phó Thừa thì trời đã gần tối, Giang Tự Châu cảm thấy tình yêu của mình giống như một trò đùa, sự kiên nhẫn của Phó Thừa đối với cậu khiến cậu nhất thời cảm thấy rất dễ chịu. Lúc này, cậu chợt nghi ngờ, liệu rằng trong lòng anh thật sự quan tâm đến cậu nhiều như vậy hay tất cả đều vì An Văn.

Hơn 11 giờ đêm, dòng người đi lại xung quanh làng đại học đã thưa thớt dần, mãi đến gần sáng, xe cứu hỏa đã biến mất trong màn đêm mới quay trở về đội.

Quần áo Phó Thừa ướt sũng, anh ngồi dựa vào cửa, vẻ mặt hơi mệt mỏi, trong xe rata yên tĩnh, các lính cứu hỏa đều đang nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Khi đi ngang qua "Ngã Rẽ", Phó Thừa nhìn ra bên ngoài, quán cà phê đóng cửa, bên trong tối om, trong lòng Phó Thừa chợt trở nên trống rỗng.

Tiết Kỳ An vẫn đang đợi ở cửa, nhìn thấy mọi người trở về đội, cậu ta liền cảm thấy nhẹ nhõm, cậu ta hít một hơi thật sâu, đưa ra vài chỉ dẫn đơn giản cho cả đội rồi khoác lấy vai Phó Thừa đi về phía ký túc xá.

Vừa rồi tôi nhìn thấy ông chủ Giang về rồi. Tiết Kỳ An nói: "Hôm nay cậu ấy đã chứng kiến tính chất đặc thù của nghề nghiệp chúng ta, không biết cậu ấy có tức giận hay không nữa, lát nữa cậu đi dỗ dành người ta một chút đi."

Phó Thừa biết Giang Tự Châu sẽ không thể nào ở ký túc xá để chờ anh, anh mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, khó lòng mà vực dậy được: "Rời đi lúc nào vậy?"

“Sau khi các cậu rời đội được 30 phút" Tiết Kỳ An cẩn thận nhớ lại.

Phó Thừa đưa tay đẩy cửa ra, ngăn Tiết Kỳ An ở ngoài: “Biết rồi, cậu cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.”

"Được, vậy cậu tắm rửa nhanh rồi đi ngủ sớm đi." Tiết Kỳ An cũng không suy nghĩ nhiều mà quay về phòng.

Ánh sáng vàng ấm áp tràn ra, đèn nhỏ trên bàn đang sáng, Giang Tự Châu đã bật nó lên cho anh trước khi rời đi.

Bàn ăn đã được dọn sạch, Phó Thừa đi tới mở ngăn kéo ra, phong thư được đặt lại như cũ. Hộp cơm không có dấu hiệu được động vào, đồ ăn bên trong đã nguội lạnh.

Ánh sáng từ đèn bàn chiếu rọi thân hình Phó Thừa, anh đứng đó một lúc, lấy điện thoại di động ra, tìm tài khoản WeChat của Giang Tự Châu, gửi tin nhắn "Chúc ngủ ngon".

Đúng như dự đoán, không có câu trả lời nào.

——

"Tại sao trong thời gian này lại có nhiều đơn hàng của đội cứu hỏa vậy nhỉ?" An Tiểu Mễ lẩm bẩm, nhưng tay cô nàng vẫn nhanh chóng đóng gói hơn 20 ly cà phê rồi bỏ vào túi giấy.

"Đơn hàng nhiều không phải rất tốt à! Em chỉ muốn anh Châu kiếm được thật nhiều tiền thôi!" Một cô gái thì thầm với An Tiểu Mễ.

"Anh Châu sẽ không thèm để ý đến số tiền ít ỏi này đâu!" An Tiểu Mễ khịt mũi, mỉm cười liếc nhìn Giang Tự Châu đang tập trung ăn bánh mì: "Anh Châu, anh nói xem cái vị họ Tiết này đặt nhiều cà phê như vậy, có phải do đội trưởng Phó bảo làm vậy không?"

"Không biết." Thật ra Giang Tự Châu còn không nghe thấy An Tiểu Mễ đang nói cái gì vì cậu đang bị cái tên Vương Kỳ ngồi đối diện ồn ào đến ù cả tai.

"Em thật sự sai rồi! Anh là người lớn đừng chấp mấy đứa nhóc như em được không, đừng tức giận nữa mà?"

Vương Kỳ chắp hai tay vào nhau, nửa nằm trên bàn, bật chế độ cầu xin: "Hôm đó em còn bị bố mắng cho một trận, nói em làm việc mà không mang não đấy."

Giang Tự Châu ăn hết miếng bánh mì cuối cùng, cậu lấy khăn giấy lau miệng, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Thì đúng là cậu không mang não thật mà."

"Vâng vâng vâng! Đều là lỗi của em, lỗi của em! Ông củ Giang à, đừng tức giận nữa mà, hãy cho em một cơ hội đi mà." Vương Kỳ năn nỉ.

Giang Tự Châu không nói gì, Vương Kỳ cười cười xin lỗi, lấy hai tấm vé đẩy đến trước mặt cậu: “Em mời anh đi xem concert, xem như lời xin lỗi, được không?"

Giang Tự Châu không đặc biệt hâm mộ ai, cũng không có hứng thú lắm: "Concert của ai vậy?”

"An Kỳ! Sắp tới cô ấy sẽ đến Thiên Tân tổ chức concert, em đã phải dựa vào rất nhiều mối quan hệ mới có được hai tấm vé này đó!"

“Cậu vì anh nên mới mua vé à?” Giang Tự Châu cười nói: “Nếu anh nhớ không lầm thì từ hồi trung học cậu đã thích cô ấy rồi.”

Vương Kỳ cười khúc khích: “Mời anh đến xem concert của nữ thần, điều này cho thấy em có rất nhiều thành ý đó!”

Thời gian này, Giang Tự Châu đã đè nén rất nhiều cảm xúc vì chuyện của Phó Thừa, tiếp tục không được, buông xuống cũng không xong.

Kể từ tin nhắn "Chúc ngủ ngon" mấy ngày trước, Phó Thừa không gửi thêm tin nhắn nào nữa, sự mập mờ trước đó đột ngột kết thúc, hai người dường như đã ngầm hiểu được cái gì đó, cả hai đều không liên lạc với đối phương.

Thay vì ở một mình rồi suy nghĩ lung tung thì thà tự làm mình phân tâm còn hơn, Giang Tự Châu cầm lấy vé nói: “Khi nào?”

“Ngày hai của tháng sau, vừa hay là ngày Quốc Khánh, quán cà phê chỗ anh không thiếu người làm đâu.” Vương Kỳ cảm thấy chuyến đi hôm nay của mình không phải là vô ích nên cầm chìa khóa xe đứng dậy: “Đến lúc đó em sẽ đến đón anh, đi đây."

Trong phòng họp, Đoàn Nghị đóng cuốn sổ lại: “Nếu không có vấn đề gì nữa thì hôm nay tới đây thôi. Phó Thừa, Kỳ An, hai người các cậu ở lại đây một lát.”

Khi mọi người trong phòng họp đã đi hết, Đoàn Nghị cầm tài liệu trong tay lên đưa cho Tiết Kỳ An.

"Tuần tới, một nữ ca sĩ sẽ tổ chức nhạc hội tại Nhà hát Nhân dân thành phố Thiên Tân. Nghe nói cô ấy khá nổi tiếng. Ngày hôm đó cảnh sát cần chúng ta đến hỗ trợ. Phó Thừa, cậu đích thân dẫn đội tới đó."

Tiết Kỳ An không yêu thích ca sĩ nào cả, cậu ta lật xem hai trang của bức thư do cảnh sát gửi đến, xem đi xem lại nhiều lần: "An Kỳ? Rất nổi tiếng à? Không ngờ đội trưởng Đoàn lại bắt kịp xu hướng như vậy."

“Thằng nhóc này!" Đoàn Nghị dùng ngón tay gõ lên bàn: “Đây chính xác là lời nói của đồng chí cảnh sát! Phó Thừa, trước đây cậu cũng đã từng thực hiện kiểu nhiệm vụ thế này, nhớ nhắc nhở mấy tên nhóc trong đội đừng có mải nghe nhạc mà quên mất nhiệm vụ."

Một người lính cứu hỏa đứng ở cửa cầm hai ly cà phê trên tay, nhìn thấy hai người đi ra, cậu ta lập tức đưa cà phê sang: “Chỉ huy Tiết, cà phê mà anh gọi đã được giao đến, phần còn lại đã được phát cho đại đội hai rồi."

Tiết Kỳ An nhận lấy: “Cảm ơn cậu, lại đây, tôi đặc biệt gọi cà phê gấp đôi đường, gấp đôi sữa cho cậu đấy.”

Trên ly là bìa giấy màu đen quen thuộc, Phó Thừa cầm lấy cà phê, dùng ngón tay cái xoa xoa chữ "Ngã Rẽ", ngơ ngẩn nhìn vào đó.