Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 37




CHƯƠNG 37

Anh Lưu trả lời An Bảo như thế này chắc là vì không có ý gì khác. Anh hồi âm cho người ta dường như luôn là một chữ, lời ít mà ý nhiều như vậy.

Nhưng cô không muốn An Bảo hiểu lầm!

Nhan Nhã Tịnh yếu ớt chỉ vào điện thoại trong tay Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, cho tôi mượn điện thoại của anh một chút…”

Gần như ngay sau khi cô bấm số điện thoại di động của Nhan An Bảo thì giọng nói của cậu bé đã vang lên từ đầu dây bên kia: “Mẹ, mẹ đang dùng điện thoại của ông cậu à?”

Nhan Nhã Tịnh bị Nhan An Bảo hỏi không hiểu sao lại thấy chột dạ, cô hắng giọng đáp lại: “Đúng vậy, điện thoại của mẹ bị hỏng nên mẹ mượn điện thoại của anh Lưu dùng tạm. An Bảo, tối nay con và An Mỹ sẽ ở chỗ của ba nhé, tối nay mẹ có chuyện phải giải quyết nên không đi đón các con được.”

“Mẹ yên tâm, con sẽ không quay về quấy rầy mẹ và ông cậu đâu.” Ngừng một lát, Nhan An Bảo lại nói tiếp: “Bất kể mẹ chọn ở bên ai, con sẽ đều ủng hộ mẹ hết.”

Nhan An Mỹ cũng ở bên cạnh Nhan An Bảo, cô bé hô lớn vào điện thoại một tiếng giòn tan: “Mẹ, An Mỹ sẽ không làm phiền mẹ và ông cậu đâu!”

Nhan Nhã Tịnh tiếp tục bối rối, cả ngày hai đứa nhóc này toàn nghĩ cái gì vậy trời!

Cô vừa định giải thích với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ thì đã nghe thấy hai đứa nhỏ ở đầu dây bên kia nói giọng ngọt ngào: “Mẹ, ông cậu, chúc ngủ ngon nhé ạ.” Rồi lập tức cúp điện thoại.

Nhan Nhã Tịnh ngây người nhìn màn hình điện thoại di động đang dần biến thành màu đen, cô biết chắc chắn Lưu Thiên Hàn đã nghe những gì An Bảo và An Mỹ nói vừa rồi, cô sợ anh hiểu lầm nên vội nói: “Anh Lưu, đừng nghe An Bảo và An Mỹ nói hươu nói vượn. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên anh Lưu.”

“Ha ha, anh Lưu còn là cậu nhỏ của tôi nữa cơ mà. Tôi làm sao có thể có ý nghĩ xấu với người lớn chứ! Anh Lưu nhất định phải tin tôi!”

“Ừ!” Giọng anh vẫn không có chút rung động nào, nhưng đôi mắt của Lưu Thiên Hàn rõ ràng đã trầm xuống không ít.

Thấy Lưu Thiên Hàn không hiểu lầm, Nhan Nhã Tịnh không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là không biết vì sao mà nghe anh dứt khoát quả quyết nói “ừ” như vậy, trong long cô lại chợt có cảm giác cô đơn không cách nào xua tan…

Lưu Thiên Hàn không đưa Nhan Nhã Tịnh trở lại Cư Xá Thiên Mệnh mà đến biệt thự của anh.

“Anh Lưu, không phải tôi đã nói là cứ đưa tôi đến Cư Xá Thiên Mệnh sao? Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?”

“Tôi có một ít thuốc ở đây.” Sau khi dừng lại, Lưu Thiên Hàn tiếp tục nói thêm: “Sẽ không để lại sẹo.”

“Ồ!” Nhan Nhã Tịnh nhẹ nhàng đáp lại, hình như cô suy nghĩ quá nhiều rồi. Nhưng mà, việc cô quay lại Cư Xá Thiên Mệnh quả thực không thích hợp. Đồ đạc của cô đều được chuyển đến chỗ của Hách Trung Văn rồi, thậm chí có khi cô còn không tìm được thuốc chống viêm, như vậy thì thà cứ đến chỗ anh Lưu xin ít thuốc còn hơn.

Trên mặt và cánh tay thì Nhan Nhã Tịnh có thể tự mình bôi thuốc, đối với vết thương trên lưng thì nếu cô tự mình xử lý lại hơi khó khăn.

Trên lưng cô đau rát, hình như trong vết thương còn có cả mảnh vỡ thủy tinh. Nhan Nhã Tịnh cởi quần áo, vươn tay định lôi mảnh vỡ thủy tinh ra. Động tác này quá khó khiến cô đau đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn không lấy ra được ra.

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Nhan Nhã Tịnh bị động tác này làm cho sửng sốt, cô quay mặt lại thì thấy Lưu Thiên Hàn đang đứng ở cửa phòng.