Ngày Tàn

Chương 42: Trình Kiến, kẻ chấm dứt đối thoại




Họ trò chuyện về chiến trường và những vũ khí mới được nghiên cứu ra gần đầy già nửa buổi sáng, lần nào cũng chỉ đề cập qua qua, Trình Kiến cứ bắt đầu suy nghĩ sâu hơn là Hứa Úy sẽ lập tức đổi đề tài.

Lúc bác sĩ theo thường lệ vào kiểm tra cho cô, Hứa Úy hỏi: “Sức khỏe của cô ấy có vấn đề gì lớn không?”

“Uống thuốc đúng hạn, chỉ cần buổi tối đi ngủ được thì không còn vấn đề gì nữa.”

“Có thể xuất viện chưa?”

“Cái này phải xin phép cấp trên mới được.”

“Được, tôi biết rồi.”

Trình Kiến nghe họ nói chuyện, tự dưng có cảm giác kì kì, cô không nhịn được hỏi: “Đây không phải bệnh viện tâm thần đâu chứ?”

Bác sĩ nhìn cô, cau mày, ngón tay chỉ vài biển tên trên ngực mình, “Bây giờ cô mới biết tôi là bác sĩ tâm thần à?”

“…” Trình Kiến ngớ ra, vô thức nhìn về phía Hứa Úy, sợ anh kì thị mình. Song thần sắc Hứa Úy bất động như núi, tựa hồ anh cũng đã sớm biết chuyện này.

Chỉ có mình cô không biết?

Trình Kiến cưỡng chế yêu cầu mình tỉnh táo lại, đồng thời nhanh chóng kết hợp tình hình thực tế của bản thân để suy luận xem vì sao mình lại thành ra thế này.

Dạo này cô quả thật có hơi kỳ quặc, đến chính cô cũng lờ mờ nhận ra đôi lúc thực sự không ổn.

Quá cuồng nhiệt, chấp niệm càng ngày càng sâu, như thể không đốt cháy hết mình sẽ mãi mãi không có được cái mình muốn, luôn có cảm giác sau lưng có quái vật đuổi theo mình.

Nghiên cứu khoa học ở Ngày Tàn, ngày ngày đều phải tiếp xúc với những cái kinh hoàng cuồng dại, tâm thần ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng, còn có vài người thông minh bẩm sinh đã có các triệu chứng tâm thần, đó cũng là điều khó tránh.

Trình Kiến cảm thấy mình thuộc loại dễ bị ảnh hưởng, omega vốn dễ nảy lòng đồng cảm, còn tinh tế nhạy cảm, lí trí và cảm xúc của cô mâu thuẫn quá lớn, hơn nữa còn tự cho là mình dùng sai thuốc, điều này đã tạo nên tình trạng bây giờ của cô.

Có một chớp mắt, cô cảm thấy mù mịt hoảng hốt, nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều hơn, Hứa Úy đã nắm lấy tay cô.

Giọng anh cho người ta cảm giác rất trầm: “Không sao đâu.”

Tay anh rất ấm, đây là lần đầu tiên Trình Kiến cảm nhận chân thực được rằng có người nắm tay cô vào lúc cô hoang mang. Nhiều năm nay vẫn luôn là mình cô vật lộn trưởng thành, nhưng lần này, bên cạnh cô thật sự có người giúp đỡ cô vô điều kiện.

Hiểu tình cảnh của cô, cung cấp hỗ trợ cho cô, còn bằng lòng để cô nương tựa.

Đáy lòng như nhận được một khoảng rừng thẳm yên lặng bí mật, chỉ cần ở đây là cô có thể tìm lại bình tĩnh, hóa giải sự hưng phấn và nóng nảy như bị lửa liếm, ngủ một giấc thật ngon.

Trình Kiến gật đầu, “Cảm ơn.”

Cô cũng sẽ cung cấp tiếp viện kĩ thuật tốt nhất cho anh bằng cách của mình.

Sau khi liên lạc với cấp trên thông qua số điện thoại bác sĩ cung cấp, Trình Kiến được cho phép xuất viện, nhưng với điều kiện là để Hứa Úy giám sát đốc thúc cô nghỉ ngơi trong sinh hoạt thường ngày, bệnh viện còn kê thêm cho cô vài ngày tiếp tục sử dụng thuốc an thần.

“Tình huống em thế này, phải tìm cho mình một trợ lí nữa mới được.” Hứa Úy xách túi hành lí kì nghỉ ngắn hạn của mình và đồ của Trình Kiến đi tới nơi ở của cô. Trình Kiến còn có thể nghỉ tiếp một khoảng thời gian nhưng kì nghỉ của Hứa Úy thì chỉ còn lại hai ngày.

Hiện giờ nơi nơi đều trong trạng thái cảnh giới, mấy ngày nghỉ này của anh là do trung tướng Weir kiên quyết dúi vào tay anh sau nửa năm công tác cường độ cao.

Lời gốc của vị tướng ấy là: Cậu còn không đi thăm con bé nữa thì cứ đợi lần sau gặp lại con của con bé gọi cậu là chú cho xem.

“Trợ lí? Nhưng em có nhiều lắm rồi mà.” Trình Kiến nghe vậy nhíu mày, nghĩ đến đống tượng đất nặn cả ngày ủ rũ trong phòng thí nghiệm của mình kia.

“Trợ lí phụ trách sinh hoạt cho em ấy.” Ánh mắt Hứa Úy dừng lại ở cần cổ và cổ tay mảnh khảnh của cô một lát, nói: “Lúc cần thiết cũng phải có khả năng bảo vệ an toàn cho em mới được.”

“Vậy anh là thích hợp nhất rồi?” Trình Kiến cười hồn nhiên, cô đi tới bên cạnh Hứa Úy, chắp hai tay ra sau lưng, “Em sợ anh như vậy, chắc chắn là anh nói gì em cũng nghe.”

Hứa Úy vẫn đang nhìn cô, không nói gì, anh chỉ đang nghiền ngẫm thâm ý đằng sau câu nói đùa của Trình Kiến.

“Đừng vội, bây giờ em không thể miễn cưỡng mình đâu.”

Trình Kiến hơi cảm động, vì mới rồi quả thật cô đã nghĩ, chỉ cần cô trở thành nhân vật quan trọng không thể thiếu trong nghiên cứu trọng đại, cô sẽ có cơ hội xin được một người cao cấp như Hứa Úy tới bảo vệ mình.

Bao giờ thì bảo vệ Trình Kiến cũng có thể trở thành nhiệm vụ đặc biệt của quân đội đây… Giống như Quý Thanh Hòa bây giờ vậy, nghe nói bên cạnh anh hiện đang có đội đặc nhiệm bảo vệ thiếp thân nửa bước không rời.

Nhưng ở trước mặt Hứa Úy, Trình Kiến cũng không dám suy nghĩ lung tung nữa. Cô luôn cảm thấy chỉ cần Hứa Úy nhìn cô là sẽ biết hết trong bụng cô đang dự tính cái gì.

Cô muốn xáp lại làm nũng với Hứa ÚY, song lại không dám, cuối cùng chỉ đành ngoan ngoãn đi đi theo anh, mở cửa nhà mình, để anh vào bỏ hết đồ xuống.

“Nhà em hơi bừa tí.”

“Bình thường em cũng không hay về ngủ?”

“À, ừ, tại ở phòng thí nghiệm cũng có phòng nghỉ, bình thường đều nằm ở đó luôn.”

Trình Kiến cào tóc, đi rửa một cái cốc, lấy nước cho Hứa Úy.

“Có muốn uống nước không?”

“Cảm ơn.” Hứa Úy cầm cốc, vẫn đang đưa mắt quan sát chỗ ở của cô, cơ hồ đến mạng nhện trong góc xó trần nhà cũng thu hết vào mắt.

Trình Kiến chợt nhớ ra anh alpha này mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, chỉ e lúc này mình đã bị anh dán mác lôi thôi lếch thếch bừa bộn bẩn thỉu lên người rồi.

“Năm tháng trước em dọn sang đây ở, lần này trở về vẫn chưa kịp làm vệ sinh, tối nay để em đưa anh đến chỗ tiếp đãi nghỉ ngơi.” Trình Kiến vội phân bua, bản thân cô ngủ thế nào cũng được nhưng Hứa Úy thì khác, người ưa sạch như anh khẳng định không vừa mắt cái ổ này của cô.

Nhà không lớn, mọi xếp đặt đều đang duy trì dáng vẻ nguyên bản, trừ một vài dấu hiệu có người sống ra thì không tăng thêm đồ đạc gì khác nữa.

Hứa Úy xem chung quanh xong, thu tầm mắt, không bình luận gì.

“Được chứ?” Trình Kiến lại hỏi.

“Em quyết định đi.”

Anh giao cho Trình Kiến tự chọn, trong đầu Trình Kiến bây giờ chỉ toàn là “Nhà mình bừa hơn cả mình tưởng tượng á! Phải mau nghĩ cách đẩy anh ra ngoài thôi!”

Cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện giữ anh lại đây, ban đêm phát sinh cái gì với anh.

“Vậy qua chỗ chiêu đãi đi! Bên đó sạch sẽ hơn chỗ em.”

Trình Kiến tràn ngập niềm tin, Hứa Úy nhìn túi hành lí cô mang từ bệnh viện về, im lặng một lúc, nói: “Để tôi giúp em quét dọn nhà cửa.”

“Không cần đâu, vất vả mãi anh mới được nghỉ ngơi, chẳng lẽ nghỉ là để dọn nhà cho em?”

“Nhưng bây giờ không ở đây thì còn có thể đi đâu?”

“Hay là anh đến quân khu chỗ này xem thử xem?” Trình Kiến nghĩ đến những nơi khác mình thường đi, chuyện đầu tiên phải làm là đi trao đổi với những học giả nghiên cứu cùng chung đề tài nghiên cứu, thế nên đương nhiên cũng cho rằng có lẽ Hứa Úy cũng có thể đi trò chuyện với đồng nghiệp của mình.

“…” Hứa Úy trầm mặc.

Trình Kiến cũng cảm thấy sắp không trò chuyện được nữa.

“Thời gian em ở Daint cũng khá lâu, có chỗ nào muốn đi không?”

Hứa Úy lại mở lời gợi chuyện, đáng tiếc là ngay giây kế tiếp Trình Kiến đã bị hỏi nghẹn.

Cô chỉ ở khu an toàn Daint có hai tháng, một tháng đầu là để dưỡng thương, khỏi hẳn là lập tức sang khu an toàn Noah, sau khi trở lại ở thêm được một tháng, nhưng tháng ấy cô chỉ ru rú trong phòng thí nghiệm, không đi ra ngoài.

Căn bản là chính cô cũng không quen thuộc nơi này.

Bấy giờ Trình Kiến mới phát hiện ra cuộc đời mình là kiểu một điểm, nghiên cứu của cô ở đâu thì điểm đó đóng ở đấy.

“Là thế này, bình thường em chỉ ở trong phòng thí nghiệm nên cũng không biết ở đây có gì.”

“Đi xem nghiên cứu gần đây của em cũng được.”

“Cái đó bảo mật đối ngoại.”

“…”

“Xin lỗi…”

Trình Kiến không nhịn được che mặt, cô có cảm giác mình đã đoạt được danh hiệu “Kẻ chấm dứt đối thoại”, thật chẳng biết tại sao trước mặt Hứa Úy mình lại thành ra thế này nữa.

Có khi nào họ thật sự không hợp nhau không? Mối tình vừa bắt đầu buổi sáng đến chiều đã kết thúc rồi?

“Có nghiên cứu nào có thể cho tôi biết không?” Hứa Úy lại hoàn toàn không có vẻ gì là thấy chán, kiểu đối thoại đâu ra đấy này không phải là chuyện thường gặp với anh.

Hoặc giả lúc đối mặt với chuyện như vậy anh cũng sẽ ăn nói y như Trình Kiến nên anh cảm thấy chuyện này rất bình thường.

“Đương nhiên là có rồi!” Trình Kiến cảm thấy mình được sự kiên nhẫn của anh cứu vớt, vội kéo anh chạy tới viện nghiên cứu. Nơi ở của Trình Kiến rất gần viện nghiên cứu, đi bộ mười phút là đến. Xin giấy tham quan cho Hứa Úy xong, anh nhận được một chiếc thẻ quẹt quyền hạn tạm thời.

“Xem được nhiều phết đấy, với lại em còn có rất nhiều ý tưởng về mặt vũ khí muốn nói cho anh nghe, anh dựa vào kinh nghiệm thực chiến cho em ý kiến đi! Nhất định sẽ rất hữu ích!”

Hứa Úy gật đầu.