Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3700




Trong lúc Dương Bách Xuyên còn đang kinh hoảng, tiếng nói lắp của Trâu thần Ngũ Sắc vang lên bên tai: "Đừng đừng đừng hoảng sợ, đó là Phương Thốn Càn Khôn mà chủ nhân để lại đấy, là... là là là phương thức truyền thừa thần hồn mà thôi, ngươi chịu khó lĩnh ngộ là được."  

Nghe Trâu thần Ngũ Sắc nói vậy, Dương Bách Xuyên thoáng thả lỏng, mà hắn cũng không cảm thấy khó chịu gì. Sau một trận đau đầu, hắn phát hiện ra hình như mình đang ở trong một thế giới khác.  

Trong một thế giới lấp lánh ánh sáng, Dương Bách Xuyên nhìn thấy một một bóng người mơ hồ, hắn muốn cố nhìn nhưng không nhìn rõ dáng vẻ của đối phương...  

Đúng lúc này, hắn nghe thấy một giọng nói truyền thẳng vào sâu linh hồn.  

"Phương Thốn Càn Khôn, được mất trong tấc vuông, được mất trong thiên địa... Vị trí trái tim là tấc vuông, giữa lòng bàn tay là tấc vuông, đôi mắt là tấc vuông, một bông hoa một cái hạt là tấc vuông, vũ trụ trong trời đất đều là tấc vuông, pháp là tấc vuông, đạo là tấc vuông, vạn vật trên thế gian là tấc vuông..."  

Đột nhiên Dương Bách Xuyên nghe thấy âm thanh mơ hồ này vang lên như tiếng nói của thần tiên. Hắn dần tỉnh táo lại, đây... rất có thể là Phương Thốn Càn Khôn mà Lam Tâm Tiên Vương để lại đích thân truyền đạo.  

Ban đầu hắn từng nghĩ rằng cho dù có thần thông pháp tắc Phương Thốn Càn Khôn, hắn có thể lĩnh ngộ được hay không cũng là một vấn đề, e là có xem cũng không hiểu, nhưng bây giờ hắn yên tâm rồi.  

Lam Tâm Tiên Vương rất thú vị, trực tiếp để lại đại thần thông hỗ trợ truyền đạo, hóa thành thần hồn chui vào đầu giảng đạo.  

Về phần có thể lĩnh ngộ hay không, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem ngộ tính và cơ duyên của mình.  

Nhưng Dương Bách Xuyên nghe say sưa.  

Dù sao pháp tắc mà hắn lĩnh ngộ cũng là bản thân tự ngộ ra và nhập môn, mặc dù Phương Thốn Càn Khôn mà Lam Tâm Tiên Vương để lại rất khó hiểu, nhưng cũng là thần thông pháp tắc.  

Về lực lượng pháp tắc nhập môn, hắn nghe vẫn có thể hiểu được.  

Hơn nữa, Lam Tâm Tiên Vương dùng thần hồn trực tiếp vào thẳng đạo tâm truyền đạo cho hắn, chỉ cần không phải kẻ cực kỳ ngu ngốc thì kiểu gì cũng hiểu vài phần, huống chi tên họ Dương nào đó còn có nền tảng pháp tắc.  

Phương thức thần hồn truyền đạo này của Lam Tâm Tiên Vương truyền thẳng vào sâu linh hồn, cho dù nhất thời Dương Bách Xuyên không thể hiểu hoàn toàn thì lời giảng của thần hồn Lam Tâm Tiên Vương về thần thông pháp tắc Phương Thốn Càn Khôn cũng lưu lại trong đầu, sau này hắn có thể từ từ tìm hiểu.  

Huống chi hắn còn có nền tảng, nghe giảng càng hiểu sâu về pháp tắc hơn...  

Phương Thốn Càn Khôn mà Lam Tâm Tiên Vương truyền đạo là lời giảng trong đầu, trở thành một thế giới càn khôn khác thôi diễn, biến hóa trong đầu hắn.  

Giúp tên họ Dương nào đó gặt hái được nhiều lợi ích.  

Trong đại điện, Trâu thần Ngũ Sắc nói bằng giọng điệu hâm mộ: "Tên... tên tên tên nhãi này thật may mắn, không... không không ngờ chủ nhân để lại pháp tướng pháp tắc... trực trực... trực tiếp truyền thụ thần thông Phương Thốn Càn Khôn pháp tắc cho hắn. Mình... mình đi theo chủ nhân lâu như vậy mà nàng ấy chưa từng chỉ dạy mình tỉ mỉ như vậy..."  

Trâu thần Ngũ Sắc lắp bắp lẩm bẩm một mình, giọng điệu đong đầy chua xót. Nó ra khỏi đại điện, biết là Dương Bách Xuyên không thể tỉnh lại ngay được.  

Đây là tiên nhân chân chính truyền đạo đấy, trong tình huống này, thời gian là không đáng giá nhất, mình vẫn nên ra ngoài chờ thì hơn!  

...  

Đúng như Trâu thần Ngũ Sắc nói, đối với người tu đạo mà nói, thời gian tu luyện là thứ không đáng giá nhất.  

Thấm thoắt đã một năm, hai năm, ba năm... mười năm trôi qua...  

Trên tế đàn vẫn tỏa ra ánh sáng vàng, ba người Mai tỷ, Trịnh Bân Bân và tiểu Phượng Hoàng đã tu luyện mười năm.  

Trong một năm này, cuối cùng Trịnh Bân Bân cũng bước chân vào Đại Thừa sơ kỳ.  

Mai tỷ và tiểu Phượng Hoàng cũng tăng tiến tu vi rất nhiều.  

Lại thêm hai mươi năm trôi qua, năng lượng của rượu mật hoa và tinh thể mật ong trong tế đàn rốt cuộc cũng tiêu hao gần hết.  

Từ lúc đầu đến bây giờ, ba mươi năm trôi qua như bóng câu qua cửa sổ.  

Vào năm thứ ba mươi, một tiếng thét dài vang lên trên tế đàn, vang tận trời xanh.  

"Chít..."  

Trong tiếng thét dài này, ba người Mai tỷ, Trịnh Bân Bân và tiểu Phượng Hoàng lần lượt tỉnh lại, bị tiếng thét dài này cắt ngang quá trình tu luyện.  

"Là con chồn..."  

Tiểu Phượng Hoàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng lên tiếng, mở mắt ra nhìn tế đàn.  

Tiểu Phượng Hoàng rất quen thuộc với tiếng của con chồn!