Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 297




"Cái ngữ vô sỉ nhà mày lại làm tao bẽ mặt!"  

"Kéc kéc!"  

Hầu Đậu Đậu bị Dương Bách Xuyên ném lên sofa, liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên mới nói với Bộ Thanh Mai: "À ờm... Xin lỗi Thanh Mai vì con khỉ tôi nuôi không được dạy dỗ tốt, đã dọa đến cô."  

"Không không không sao!" Bộ Thanh Mai nghĩ đến vị trí bị con khỉ sờ, mặt đỏ bừng lên.  

"Cô viết cái gì vậy?" Tên họ Dương nào đó cố ý hỏi như vậy để tẩy trắng cho bản thân.  

"À, không viết gì hết... Chỉ là báo cáo công việc mà thôi." Bộ Thanh Mai thầm thở phào trong lòng, đồng thời vội vàng giải thích trong bộ dạng mất tự nhiên. Cô nghĩ rằng Dương Bách Xuyên hỏi như vậy chứng tỏ anh chưa đọc nhật ký cô viết.  

Còn Dương Bách Xuyên thì nhịn cười, đáp "ồ" một tiếng. Rốt cuộc anh đã tẩy trắng cho bản thân, không thể để lại cho Bộ Thanh Mai ấn tượng đường đường là Chủ tịch mà lại có sở thích rình coi chuyện riêng tư của nhân viên.  

Sau khi sắc mặt khôi phục như thường, Bộ Thanh Mai cuống quít nói: "Mời Chủ tịch ngồi, tôi pha trà cho ngài."  

Dương Bách Xuyên gật đầu, ngồi lên ghế làm việc. Đây là lần đầu tiên anh ngồi ghế của sếp. Anh xoay một vòng, cảm giác khá hay ho.  

"Mời Chủ tịch uống trà." Bộ Thanh Mai bưng trà đến.  

"Tôi bảo này Bộ Thanh Mai, chẳng phải lần trước tôi đã nói rằng gọi anh Xuyên là được, đừng luôn miệng gọi là Chủ tịch rồi ư? Cứ Chủ tịch ngắn Chủ tịch dài, tôi nghe không quen. Thả lỏng đi, đừng câu nệ, đâu phải ngày đâu tiên chúng ta quen biết nhau. Cô ngồi đi!"  

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Bộ Thanh Mai cũng vui vẻ trong lòng, nụ cười nở trên gương mặt: "Vâng anh Xuyên, sau này lúc ở công ty không có ai khác, em sẽ gọi anh là anh Xuyên."  

Cô gái này vẫn ngây thơ như thế.  

"Được. Cô nói xem làm việc ở công ty đã quen chưa?"  

"Quen thì quen rồi, nhưng rảnh rỗi quá. Anh Xuyên có thể cho em và Trương Thiến đổi việc với nhau được không? Em làm tiếp tân, còn chị ấy làm Trợ lý Chủ tịch. Em không chịu được rảnh rỗi, hàng ngày anh không đến công ty làm việc, một mình em ở trong văn phòng lớn như vậy quá nhàm chán." Bộ Thanh Mai bất đắc dĩ nói.  

"Phụt!"  

Dương Bách Xuyên nghe thấy cô nói câu này đúng lúc vừa mới uống ngụm trà, tức thì phun ra ngoài. Anh thầm nghĩ: "Quả nhiên là cô bé ngây thơ như tờ giấy trắng, công việc Trợ lý Chủ tịch khiến bao người mơ ước mà cô lại đổi với tiếp tân? Không biết cô nhóc này nghĩ thế nào.  

Anh đặt tách trà xuống, suy nghĩ giây lát rồi hỏi: "Có phải Trương Thiến từng bảo cô đổi việc với cô ta không?"  

Dương Bách Xuyên đoán rằng kiểu phụ nữ như Trương Thiến có mưu tính và dã tâm lớn, nói không chừng đây chính là ý của cô ta.  

"Không không không phải, là chính em cảm thấy rảnh quá. Hôm đó em than với Trương Thiến, chị ấy bảo em nói với anh là có thể đổi việc với chị ấy. Em cũng cảm thấy chị ấy nói đúng, Trương Thiến giỏi hơn em nhiều..."  

"Ừ ừ ừ, stop! Sau này tôi sẽ sắp xếp cho cô công việc khác, còn đổi việc thì quên đi. Cô hãy chuyển lời đến Trương Thiến, bảo cô ta trước hết cứ làm tốt công việc tiếp tân đi, sau này tôi sẽ cho cô ta một cơ hội, nhưng lắm mưu mẹo thì không tốt đâu."  

"Ồ." Bộ Thanh Mai lơ mơ gật đầu.  

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.  

Sau đó Lưu Tích Kỳ đi vào.