Ngã Vào Vòng Tay Anh

Chương 34: Chấn thương nhập viện




Úc Tiện bị tai nạn chưa đến nửa tiếng đồng hồ, các bài báo đã xuất hiện tràn lan, thậm chí còn kèm theo hình ảnh hiện trường.

Chiếc xe bảo mẫu đằng trước bị chiếc xe van đằng sau tông vào đuôi xe, đã bị biến dạng, nhìn thấy có hơi giật mình.

Sau khi #Úc Tiện bị tai nạn# lên top 1 hotsearch, rất nhiều người tò mò bấm vào xem, lúc đọc được bài cũng không khỏi lo lắng theo.

Trong bài báo nói rằng fans tìm bọn đầu cơ xe, trời mưa đường đã trơn lại còn theo sát, hậu quả là gây ra tai nạn giao thông, fans vừa lo lắng cho Úc Tiện vừa chửi vài fan hâm mộ theo dõi.

—> Công ty đã đưa ra thông báo rất nhiều lần, buổi tối không cần đón, trời mưa cũng không cần đón, làm sao lại có loại người mặt dày như vậy chứ?

—> Bọn trên xe đó đáng chết.

—> Tụi tao nhìn thấy trời mưa mà lo lắng, hy vọng cậu ấy bình an trở về Định Hải, kết quả là bị bọn mày đâm xe gây ra tai nạn.

—> Có vài con mẹ lớn lối thế, bò ra đây cho bố mày [Cười mỉm]

—> Trời mưa to như vậy mà còn theo xe, thấy mình sống lâu quá rồi à? Vậy thì đừng có kéo Úc Tiện theo, đm 

—> Ảnh chạy lịch trình mấy ngày liền mệt mỏi muốn chết mà bọn mày còn muốn theo xe, làm người đi 

—> Nếu Úc Tiện cho mệnh hệ gì thì chúng mày lấy gì ra mà đền???

—> Mấy con mẹ này bị điên hết rồi à, tội nghiệp em giai của mị, đúng là tai bay vạ gió.

—> Huhuhu em giai nhất định đừng có xảy ra chuyện gì đó.

—> Bây giờ tình hình cụ thể như thế nào rồi, tôi lo lắng sắp chết rồi đây, đừng có xảy ra chuyện gì đó…

—>  Xe còn bị đâm thành như vậy, hy vọng em trai an toàn [Cầu nguyện]

Phóng viên giải trí cũng tập trung rất đông ở bên ngoài bệnh viện, thậm chí có người còn muốn lẻn vào trong bệnh viện chụp lén Úc Tiện, ai cũng muốn lấy được tin tức trực tiếp.

May mà sau khi xảy ra tai nạn, người của công ty đã kịp thời xuất hiện để kiểm soát hiện trường.

______________

Sầm Niệm đang ngồi trên xe taxi, điện thoại cũng cập nhật thông tin trên mạng.

Chuyện Úc Tiện bị tai nạn gần như trở thành tiêu điểm của cả mạng xã hội, nhìn bức ảnh hiện trường tai nạn, trong lòng cô cũng càng lo lắng hơn.

Khoảng cách đến bệnh viện ngày càng gần, Sầm Niệm không những không hề an tâm mà còn càng căng thẳng lo lắng hơn nữa.

Bởi vì đã nói trước với nhân viên công tác một tiếng nên khi Sầm Niệm đến cửa bệnh viện liền được nhân viên dẫn đến phòng điều trị của Úc Tiện.

Chỉ có điều dáng vẻ vội vàng lo lắng này cũng bị phóng viên cách đó không xa chụp lại.

“Bây giờ Úc Tiện sao rồi?” cho dù Sầm Niệm biết được tình hình từ nhân viên, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.

Nhân viên trả lời: “Hiện giờ đang nghỉ ngơi, nếu chị qua đó cậu ấy sẽ rất vui.”

Sầm Niệm vẫn không bớt lo lắng, cô lại hỏi: “Lúc đó cậu ấy đang ở cùng với Từ Dục và tài xế đúng không? Còn những người khác thì sao?”

“Tài xế bị thương nặng nhất, vẫn đang cấp cứu.” Nhân viên sắc mặt nghiêm túc nói, “Anh Từ thì bị thương ở chân và cánh tay, hiện vẫn đang trong quá trình điều trị.”

“Vậy fans và tài xế của chiếc xe theo dõi thì sao?” Sầm Niệm vừa đi vừa hỏi.

“Chấn thương không quá nặng nhưng đã báo cảnh sát để xử lý.” Nhân viên trả lời, “Hơn nữa tổng giám đốc Úc cũng đã biết tin, đang vội bay tới Định Hải.”

Sầm Niệm đi thang máy đến thẳng phòng điều trị VIP riêng biệt, còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng Úc Tiện ầm ĩ.

“Chết rồi chết rồi, mình bị huỷ dung rồi!”

“Gương mặt trở nên xấu xí rồi chị ấy sẽ không thích mình nữa…”

Sầm Niệm nghe thấy giọng nói tràn đầy sức sống của cậu, trong lòng cũng thoáng yên ổn lại, lập tức mở cửa phòng đi vào.

Lúc Úc Tiện nhìn thấy Sầm Niệm xuất hiện còn sững sờ hai giây, sau đó liền lấy chăn che mặt lại, cậu rầu rĩ nói: “Chị đừng nhìn.”

Những người khác cũng đã rời khỏi phòng, Sầm Niệm kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh, “Úc Tiện, cậu cho tôi nhìn xem.”

“Không được, xấu lắm.” Úc Tiện rầu rĩ trả lời.

Sầm Niệm kéo chăn, lại nhẫn nại nói: “Dù sao cậu cũng phải cho tôi xem mới biết được.”

Úc Tiện không nhúc nhích.

Sầm Niệm mỉm cười nói: “Nếu cậu không muốn cho tôi nhìn thì tôi đi về đây.”

“Đừng!” Ngay lập tức Úc Tiện mở chăn ra, đôi mắt nai con nhìn thẳng về phía Sầm Niệm như muốn nói rằng nếu chị đi thì em sẽ khóc cho chị xem.

Lúc này Sầm Niệm lại đang quan sát vết thương trên người cậu, trên đầu được băng bó lại, má trái cũng dán một cái. Sắc mặt có hơi nhợt nhạt nhưng những chỗ khác trên cơ thể chỉ có vết trầy xước nhỏ.

“Cũng may không quá nghiêm trọng.” Cô thở phào nhẹ nhõm, bởi vì đã tận mắt kiểm tra một lần nên tảng đá trong lòng cũng được buông xuống.

Vẻ mặt Úc Tiện lo lắng hỏi: “Chị sẽ không cảm thấy em xấu chứ?”

Sầm Niệm dở khóc dở cười: “Có phải là cậu suy nghĩ quá nhiều rồi không?”

________________

Sầm Niệm vừa vào bệnh viện thăm Úc Tiện không lâu, những bức ảnh phóng viên chụp cô cũng đã được lan truyền trên mạng.

—> Aaaa mị cũng muốn thăm em trai.

—> Sầm Niệm có thể đi thăm Úc Tiện, điều đó chứng minh quan hệ của hai người thực sự rất thân thiết.

—> Huhu cảm ơn chị đi thăm Úc Tiện, hẳn là cậu ấy rất vui.

—> Nhìn bộ dạng lo lắng của Sầm Niệm mị đột nhiên cảm thấy rằng em trai mị không phải là không có cơ hội

—> Mị không quan tâm, mị đi ăn chanh trước đây

—> Hy vọng em trai khỏe mạnh 

Lúc Sầm Niệm nhìn tin nhắn của Đồng Đồng gửi đến cũng có hơi dở khóc dở cười, thấy rất nhiều người cũng đang lo lắng nên ngẩng đầu nhìn Úc Tiện: “Hay là cậu lên Weibo nói một tiếng đi, các fans đang rất lo lắng cho cậu.”

Úc Tiện gật đầu, ngoan ngoãn cầm điện thoại lên Weibo.

Các fan nhìn thấy tin nhắn Úc Tiện online, mọi người rất phấn khích, làm mới trang chủ của cậu mỗi giây, chờ đợi tin tức của cậu. 

@Úc Tiện: Tôi vẫn ổn, đừng lo lắng.

—> Aaaaa là em trai tự đăng đó!!!

—> Huhuhu em trai không xảy ra chuyện gì là tốt rồi 

—> Em trai nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng vì chị gái đến thăm mà phấn khích quá 

—> Mặc dù tôi không nên nói những lời như vậy vào lúc này, nhưng mà… nắm bắt cơ hội đi… một cơ hội tốt như vậy mà. (Bushi)

Sau khi Úc Tiện đăng bài không lâu công ty đã đưa ra tuyên bố chính thức. Chuyện theo dõi xe lần này là cực kỳ tồi tệ, vì vậy họ sẽ xử lý nghiêm, đảm bảo an toàn cho các chuyến đi sau này của Úc Tiện.

Các fans đương nhiên là ủng hộ, thậm chí hận không thể lôi mấy fans đó ra đánh cho một trận.

Tài xế đã ra khỏi phòng cấp cứu, hiện nay các dấu hiệu đều rất ổn định, cũng làm cho mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Từ Dục cũng tỉnh lại, chỉ có điều nằm trên giường không thể di chuyển. Úc Tiện ở phòng sát bên anh ấy, nghe nói anh tỉnh rồi cũng vội vàng đi qua thăm.

Sầm Niệm sợ quấy rầy bọn họ nên không đi theo, cô đi tìm một vài fan kia. Họ cũng đang ở trong bệnh viện này, vì là vết thương nhẹ nên chỉ cần băng bó đơn giản.

“Chúng tôi cũng không ngờ sẽ trở thành như vậy……”

Vài người đang khóc trước mặt cảnh sát, dáng vẻ vô tội. 

“Đây không phải là lỗi của tôi, tôi chỉ nhận tiền làm việc, là mấy cô gái này muốn theo dõi xe!”

Sầm Niệm không đi qua, chỉ đứng ở xa lặng lẽ nhìn. 

Thú thật lúc này chẳng qua là sự việc phát triển ngoài dự liệu của bọn họ mà thôi, nếu như không xảy ra chuyện gì, bọn họ nhất định sẽ rất đắc chí, cho rằng bản thân đã làm được một chuyện vĩ đại. 

Đôi khi phải trả giá thì mới có thể ghi nhớ sai lầm của bản thân.

Lúc Sầm Niệm trở về, Úc Tiện đã nói chuyện xong với Từ Dục, nhìn thấy cô trở về liền hỏi: “Chị vừa mới đi đâu đó? “

“Tôi đi xem mấy fans kia thử” Sầm Niệm cười trả lời, “Cậu tính xử lý như thế nào?”

Úc Tiện lập tức nhớ tới vụ tai nạn, tâm trạng của cậu không tốt lắm, nhíu mày nói: “Nên xử lý như thế nào thì xử lý như vậy đi, luôn nhượng bộ hình như làm cho bọn họ càng to gan hơn.”

Sầm Niệm gật đầu đồng ý: “Đôi lúc nuông chiều chính là lý do làm cho họ không kiêng nể gì cả.”

Theo cô thấy giữa fans và ngôi sao vẫn phải duy trì một khoảng cách nhất định, nếu không cũng không phải là chuyện tốt đối với nhau.

_________

Sau một lúc, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh. 

Cánh cửa mở ra, một dáng người cao lớn bước vào, gương mặt có vài phần giống với Úc Tiện, chỉ là lạnh lùng và dứt khoát hơn một chút.

“Anh.” Úc Tiện nhìn người đến gọi một tiếng.

Sầm Niệm cũng ở bên cạnh đánh giá nhân vật thương nghiệp trong truyền thuyết này, đây là người mà anh họ Chu Tự Bắc của cô vẫn luôn ngưỡng mộ. Hôm nay vừa nhìn thấy đúng thật là danh bất hư truyền.

Úc Tranh đến trước mặt Úc Tiện, trước tiên là đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới rồi lạnh lùng nói: “Anh sẽ xử lý chuyện này.”

“Thực ra thì anh không cần đến cũng được.” Úc Tiện mím môi.

Lúc này, ánh mắt của Úc Tranh cũng rơi trên người Sầm Niệm ở bên cạnh, anh khẽ nhíu mày, trong nháy mắt lập tức hiểu: “Biết là em không hy vọng anh đến, nhưng không ngờ em lại nói thẳng như vậy, xem ra là anh quấy rầy em rồi.”

Sầm Niệm bỗng chốc đỏ mặt, ngượng ngùng xấu hổ.

Úc Tiện gãi tai, vội vàng giới thiệu Sầm Niệm với Úc Tranh: “Đây là Sầm Niệm, đồng thời cũng là biên kịch của “Song sinh”, cô ấy cũng là hàng xóm của em, cho nên tụi em khá thân.”

“Khá thân?” Úc Tranh nhắc lại hai chữ này, cố ý trêu chọc nói: “Vậy em nói xem chị gái này lại là ai?” 

Úc Tiện đỏ mặt, bất mãn nói: “Anh biết rõ rồi còn hỏi em!”

Sầm Niệm sợ lại tiếp tục chủ đề này, vội vàng chào hỏi Úc Tranh: “Xin chào tổng giám đốc Úc, tôi là Sầm Niệm, lúc trước thường hay nghe anh họ nhắc đến anh.”

Úc Tranh cười khẽ: “Chu Tự Bắc đúng không, hình như lâu lắm rồi tôi chưa gặp cậu ấy.”

Úc Tiện lập tức mở to hai mắt: “Anh họ của chị là Chu Tự Bắc sao?”

Sầm Niệm cố tình không nói với bên ngoài nên Úc Tiện không biết cũng là hợp tình hợp lý, nhưng Úc Tranh biết chuyện này cũng không ngạc có gì ngạc nhiên.

“Bởi vì tôi thấy cũng không phải là chuyện quá quan trọng, cho nên mới không nói với cậu.” Sầm Niệm giải thích, “Trong giới cũng rất ít người biết, tránh cho người khác nghĩ tôi dựa vào quan hệ với anh họ mới có thể đứng vững gót chân.”

“Vẫn là chị thông minh hơn em, nếu như lúc đó em ra mắt bằng một cái tên khác, có thể sẽ không ngày ngày bị người khác nói em dựa vào quan hệ của anh trai.”  Úc Tiện nhớ lại chuyện này vẫn còn tức thở phì phò.

Úc Tranh khẽ chau mày: “Là ai nói như vậy?”

Úc Tiện đột nhiên nhận ra bản thân hình như lỡ miệng, vội vàng che giấu nói: “Không có gì đâu.”

“Em bị theo dõi xe, bị sasaeng fan theo về nhà, cuối cùng phải dọn nhà đi, mấy chuyện này em cũng giấu anh.” Úc Tranh có chút không vui, “Rốt cuộc là em còn giấu anh bao nhiêu chuyện nữa?” 

Thấy bầu không khí từ thăm bệnh trở thành chất vấn, trong lòng Úc Tiện lộp bộp.

Cậu ôm đầu, giả vờ khó chịu: “Đầu của em đau quá, không thể nói chuyện với anh được rồi, em muốn nghỉ ngơi.”

Úc Tranh bất lực, làm sao anh lại nhìn không ra bèn nói: “Vậy anh đi lo mọi chuyện, em nghỉ ngơi đi.” 

Sầm Niệm nhìn Úc Tranh rời đi, quay đầu lại nhìn Úc Tiện vẫn còn đang diễn kịch cũng cong mắt cười nói: “Đừng giả bộ nữa, anh của cậu đã đi rồi.”

Úc Tiện thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn nụ cười trêu chọc của Sầm Niệm cũng không khỏi đỏ mặt: “Em chỉ sợ anh trai cằn nhằn nhiều.”

“Tôi không có nói cái gì hết.” Sầm Niệm cười.

Úc Tiện nhìn Sầm Niệm, sau đó thân thiết nói: “Trễ như vậy rồi, chị có nên về trước hay không. Cơ thể của em không sao, ngày mai chị đến thăm em cũng được.”

Sầm Niệm nhướng mày, mỉm cười hỏi: “Thật sự muốn tôi đi về à?”