Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em

Chương 16




Muốn gửi dự án cho Bùi Thời Tiêu, Tưởng Thịnh Hòa không có thời gian tự mình ra mặt, tiếp theo lại có rất nhiều chuyện cần anh xử lý. Lập tức, anh bấm số của Tần Mặc Lĩnh.

Tần Mặc Lĩnh là người giỏi nhất trong lĩnh vực này, tuyệt đối là ứng cử viên sáng giá nhất.

“Dự án ở nước ngoài này cậu muốn gửi cho Bùi Thời Tiêu?”

“Ừm.”

Tần Mặc Lĩnh tức giận cười, “Người khôn ngoan thì không nên dính vào tình yêu”, câu này xem ra đúng thật. Xem xem Tưởng Thịnh Hòa đã điên thành cái dạng gì rồi, Lạc Kỳ kết hôn, cậu ta còn muốn góp thêm tiền. 

Kết hôn thì tặng hạng mục dự án, chờ Lạc Kỳ sinh con, Tưởng Thịnh Hòa không phải muốn thu mua luôn xưởng sữa bột làm quà tặng đó chứ.

“Muốn đưa thì cậu tự đưa đi. Tôi không rảnh.”

Tưởng Thịnh Hòa biết cậu ta đã hiểu lầm, giải thích ngắn gọn: “Lạc Kỳ và Bùi Thời Tiêu đã chia tay. Cho cậu ta một vài dự án để cậu ta không có thời gian làm phiền Lạc Kỳ. Nhưng cũng không phải là tặng không, các dự án trong nước tôi sẽ giành lại.”

Tần Mặc Lĩnh vốn đang mở loa điện thoại ném trên bàn. Nghe Tưởng Thịnh Hòa nói vậy, anh cầm di động lên, “Việc này giao cho tôi.”

Anh hỏi thêm một câu: “Làm không dấu vết, hay là…?”

“Không cần cố ý che giấu, sau này Bùi Thời Tiêu sẽ phát hiện. Nếu biết là tôi ngáng chân, cậu ta có thể làm được gì.”

“Hiểu rồi.”

Tưởng Thịnh Hòa không cảm ơn, Tần Mặc Lĩnh cũng không hỏi thêm câu nào, cả hai kết thúc cuộc gọi.

Anh và Tần Mặc Lĩnh xưa nay đã như vậy, không truy đến tận cùng của sự việc. Kỳ thật Tần Mặc Lĩnh cũng không hề biết anh yêu thầm Lạc Kỳ 6 năm, còn tưởng là sau khi trở về Trung Quốc, anh mới bắt đầu quan tâm đến Lạc Kỳ.

Nhưng anh cũng không muốn để Tần Mặc Lĩnh biết, nếu không cậu ta sẽ suốt ngày nói móc anh.  

Thư ký Cư gõ cửa bước vào, Tưởng Thịnh Hòa thu lại suy nghĩ của mình.

“Tưởng tổng, có cần hoãn thời gian họp lại không?” Thời gian họp qua video đã sắp bắt đầu mà ông chủ lại chậm chạp chưa online, thư ký đành phải tới thúc giục.

Tưởng Thịnh Hòa: “Không cần.”

Anh tắt điện thoại, đồng thời mở máy tính lên.



Từ chỗ Tưởng Thịnh Hòa trở về, Lạc Kỳ đến văn phòng của Tưởng Nguyệt Như để trả lời.

Tò mò về phản ứng của cháu trai, Tưởng Nguyệt Như hỏi Lạc Kỳ “Tưởng tổng nói thế nào?”

“Không nói gì ạ.”

Không nói.

Điều này khiến Tưởng Nguyệt Như cảm thấy khó tin, chuyện có liên quan đến Lạc Kỳ, cháu trai dù có bận rộn đến đâu cũng sẽ dành chút tâm sức để quan tâm.

“Tối nay vẫn tăng ca à?” bà hỏi.

Lạc Kỳ thành thật trả lời: “Vâng. Hai ngày qua trạng thái làm việc không được tốt, giờ cháu còn rất nhiều việc.”

“Đem máy tính theo, đến nhà cô tăng ca.” Tưởng Nguyệt Như bất đắc dĩ nói, khoác áo khoác vào, “Ăn lẩu thôi, ăn một mình thật nhàm chán.”

Cấp trên yêu cầu, Lạc Kỳ không thể từ chối. Thực ra cô biết chủ tịch Tưởng rủ cô đi ăn lẩu không phải vì ăn một mình nhàm chán, mà là vì lo lắng cho tình trạng của cô nên rủ cô đi theo để giải tỏa tâm trạng sau chia tay.

Tưởng Nguyệt Như rời đi trước, Lạc Kỳ quay lại văn phòng lấy máy tính và tài liệu quan trọng, rồi tự mình lái xe đến đó. Nhà của Tưởng Nguyệt Như, cô thường xuyên qua nên dễ dàng đánh xe đến đó.

Ba ngày trôi qua, bố mẹ vẫn còn đang giận dỗi, một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô, nửa câu quan tâm cũng không có, cô chủ động gọi điện cho họ, nhưng họ lại không bắt máy.

Họ là đang trách cô.

Trách cô không bàn trước với người nhà, nói hủy hôn thì hủy. Trong nhà phá sản, người thân cười nhạo, chuyện này lại xảy ra với cô, bố mẹ cô nhất định sẽ rất xấu hổ.

Ngay khi cô đang thất thần, bác của cô đã gọi điện tới.

Đây là cuộc gọi thứ tư của bác kể từ cô khi chia tay.

Lạc Kỳ do dự vài giây, sau đó nhấn nút trả lời.

“Kỳ Kỳ, bác không có nói cháu, cháu quả thật không hiểu chuyện. Cháu có biết chuyện như này bố mẹ cháu làm sao tha thứ cho cháu? Chỉ biết lo cho bản thân, mặc kệ người nhà sống chết ra sao! Bác còn tưởng rằng Thời Tiêu làm cái gì không thể tha thứ, hỏi ra mới biết, chẳng qua gặp dịp thì chơi, thực chất không có bất cứ quan hệ gì, cháu để ý chuyện này làm gì?”

Lần nào cũng vậy, bác cả gọi cô lại bắt đầu quở trách.

Lạc Kỳ lười nói chuyện, vì anh họ, cô nhịn không cúp điện thoại.

La mắng vẫn tiếp tục.

“Những người khuyên cháu chia tay đều là vì họ không muốn nhìn thấy cháu sống tốt. Cháu đừng cố chấp, đừng để người khác nói gì cháu liền tin cái ấy!”

“Nghe lời bác cả, điều kiện của Thời Tiêu tốt như vậy, bỏ lỡ lần này, sau đến cái cửa hàng cũng không có! Cũng không phải sai lầm gì lớn, chỉ cần cháu dạy bảo lại, cho cậu ta hiểu rõ là được rồi.”

Bác cả nói một lúc lâu, nhưng Lạc Kỳ không phản ứng gì cả.

Thấy cô dầu muối đều không ăn, bác cả vô cùng tức giận.

“Cháu cũng không còn ở tuổi đôi mươi, hai năm nữa là 30 tuổi rồi. Cháu còn muốn tìm cái dạng gì nữa?”

“Cháu đừng có quên nhà cháu còn thiếu một đống nợ, ngay cả nhà cửa tử tế cũng không có, có thể cháu còn chưa biết, công ty bố cháu đầu tư năm nay làm ăn không có lãi, liệu nó có tồn tại được trong năm tới hay không cũng khó mà nói”.

“Nợ hơn 10 triệu tệ, khi nào mới có thể trả hết? Người bình thường ai dám lấy cháu? Nói cách khác, chính Thời Tiêu không chê không để bụng, cháu phải biết điều đi chứ!”

Lạc Kỳ cuối cùng cũng nói: “Bác yên tâm, số tiền cháu nợ gia đình bác, cháu sẽ không quỵt đâu. Trong vòng ba năm, cháu sẽ trả lại tiền gốc và lãi cho bác.”

Bác cả còn muốn nói gì đó, nhưng cô đã trực tiếp ngắt cuộc gọi.

Không có thời gian để tức giận với bác cả, Lạc Kỳ suy nghĩ về công ty mà bố cô đã đầu tư vào. Khó trách nửa năm gần đây mỗi lần về nhà cô đều không thấy ông, hơn nữa ông còn trông gầy đi. Hóa ra không phải như lời mẹ cô nói, là ông cố ý giảm béo để mặc vest đẹp trong lễ cưới của cô, mà là do lợi nhuận của công ty không tốt, ông phải chịu áp lực rất lớn.

Trong chốc lát, tin nhắn nhóm gia đình trở nên náo nhiệt, bác cả lớn nhất buộc tội cô trong nhóm. Mấy người cô lần lượt nói giúp bác cả, trách cô không biết phân biệt tốt xấu, không lễ phép với người lớn tuổi.

Ngã tư phía trước vừa lúc đèn đỏ.

Trong khi chờ đèn tín hiệu, Lạc Kỳ mở điện thoại lên, đọc tin nhắn nhóm và gửi riêng cho bố cô: [Con sẽ trả lại số tiền nợ cho gia đình bác cả. Nhưng kết hôn là không thể.]

Kỳ thật trong xương cốt cô rất phản nghịch, mấy năm gần đây bởi vì gia thế sa sút, bọn họ luôn cảm thấy cô không có tự tin, sẽ nhẫn nhục chịu đựng. Cô xóa và thoát khỏi nhóm chat, đồng thời chặn tất cả tài khoản WeChat của tất cả những người thân đã chỉ trích cô những ngày này.

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

Cho đến khi xe chạy đến cổng biệt thự của Tưởng Nguyệt Như, lồng ngực của Lạc Kỳ vẫn còn bốc hỏa. Nhờ bố mẹ và họ hàng chỉ trích mà nỗi đau khi chia tay của cô giảm đi hẳn một nửa.

Tưởng Nguyệt Như thích ăn tối trong sân, ánh sáng lờ mờ, xung quanh vắng vẻ, bà vừa ăn vừa thất thần, hưởng thụ loại cô đơn này.

Dì giúp việc đã chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu, dọn bàn trước ngoài sân.

Sau ca phẫu thuật, Tưởng Nguyệt Như không hề đụng đến rượu, tối nay bà lấy ra một bình rượu anh đào do chính tay bà làm.

Lạc Kỳ cướp lấy ly rượu của bà “Cháu không uống, cháu phải tăng ca.” Lại chỉ vào chiếc xe trong bãi đậu xe. “Trong khu biệt thự này không có taxi, cháu phải lái xe về.’’.

Tưởng Nguyệt Như không ép buộc cô, rót cho mình nửa ly. Lạc Kỳ chia tay, Tưởng Nguyệt Như không hề đề cập đến. “Kỳ nghỉ này cháu tính đi đâu chơi?”

Lạc Kỳ không có kế hoạch, “Đi vòng quanh ngoại thành ạ.”

Đi ra ngoài giải sầu cũng phải tiêu tiền, cho nên cô chỉ cần tìm một chỗ chơi loanh quanh, một ngày là có thể quay về, không cần thuê ở tạm bên ngoài. Số tiền nợ nhà bác cả như một ngọn núi đè lên đầu cô.

“Hiện tại cháu ở đâu?”

“Khách sạn ạ.”

Tưởng Nguyệt Như nhấp một ngụm rượu anh đào, “Ở khách sạn không tiện. Nếu không tìm được phòng thích hợp thì ở nhà cô đi, năm sáu phòng đều trống.”

Lạc Kỳ từ chối: “Cháu đã tìm được nhà, thứ bảy này sẽ chuyển vào.”

Tưởng Nguyệt Như quan tâm hỏi: “Nhà thuê cách công ty có xa không?”

“Cũng không xa lắm.” Lạc Kỳ nói đại khái vị trí cô ở, kế bên là tiểu khu cũ.

Tưởng Nguyệt Như ước tính khoảng cách và thời gian đi lại ít nhất là năm mươi phút. Bà biết Lạc Kỳ trước đây ở chung cư, cho dù đi bộ đến công ty cũng không quá hai mươi phút. Bây giờ thuê nhà xa như vậy, là do kinh tế không cho phép.

Bà cười, “Thời gian đi lại của chúng ta gần như giống nhau.”

Lạc Kỳ cũng cười, thuần túy là nói từ xa, khu biệt thự đến công ty khoảng cách bằng khoảng cách từ nhà thuê của cô đến công ty.

Nồi lẩu được mở ra, dì giúp việc bưng lên tổng cộng hơn chục món ăn, bày trên đĩa tinh xảo, khẩu phần không lớn, đều là loại Tưởng Nguyệt Như ưa ​​thích.

Tưởng Nguyệt Như chợt nhớ ra bà có thể vừa ăn vừa xem phim: “Cháu muốn xem phim gì?”

“Gì cũng được ạ, căn bản cháu không xem nhiều.”

“Vậy thì xem phim chữa bệnh đi.” Đó là bộ phim Tưởng Thịnh Hòa giới thiệu cho bà, trong mấy tháng ở nhà dưỡng thương, mỗi khi không có việc gì bà đều xem, mỗi lần đều có cảm giác khác nhau.

Lạc Kỳ nghĩ hai người sẽ xem trên máy tính nên định lấy máy tính của mình.

“Cháu ngồi đi, không cần máy tính.” Tưởng Nguyệt Như nói: “Có màn hình, rất tiện lợi, chúng ta xem trên màn hình đi.”

Ngồi không mười phút, công nhân trong nhà sửa rèm cửa, tắt hết đèn chiếu sáng trong sân và đèn đường trước cửa.

Lạc Kỳ và Tưởng Nguyệt Như hướng về màn hình phía trước, ngồi song song cạnh nhau.

Khi phần mở đầu xuất hiện, Tưởng Nguyệt Như hỏi: “Cháu đã xem nó chưa?”

Đâu chỉ xem qua, hôm nay là lần thứ năm cô xem nó.

Lạc Kỳ mỉm cười và nói, “Bộ phim này là một trong bốn bộ phim yêu thích của cháu, xem mãi không chán.”

“Thật trùng hợp.” Tưởng Nguyệt Như kinh ngạc cảm thán duyên phận thật kỳ diệu.

Trong sân vắng vẻ, ăn lẩu và xem bộ phim yêu thích, đây đúng là hai tiếng đồng hồ thoải mái nhất của cô từ lúc chia tay cho tới giờ.

Phim chiếu bao lâu thì hai người ngồi ăn bấy lâu. 

Sau khi xem và ăn xong, dì giúp việc lại mang trái cây đến.

Tưởng Nguyệt Như đưa cho Lạc Kỳ một miếng dưa hấu, “Tối nay không cần phải tăng ca. Yên tâm đi, nay cháu không tăng ca, ngày mai trời cũng không có sụp đâu.”

Lạc Kỳ quyết định nghe theo,”Vậy cháu xin nghe theo chủ tịch Tưởng.”

Cả hai vừa cười vừa trò chuyện khi ăn.

Lạc Kỳ phát hiện ra rằng mỗi khi cô ăn trái cây ở chỗ của Tưởng Nguyệt Như, Tưởng Thịnh Hòa sẽ xuất hiện, sau khi ăn một nửa miếng dưa hấu, Tưởng Thịnh Hòa đã đến.

Cô vội vàng đứng dậy: “Tưởng tổng.”

Cô còn chưa kịp đứng vững, Tưởng Nguyệt Như đã kéo cô ngồi xuống, “Cháu đứng lên làm gì, giờ tan làm rồi, không có nhiều quy định như vậy, chào hỏi một tiếng là được.”

Tưởng Thịnh Hòa không ngờ rằng Lạc Kỳ sẽ ở đây, buổi tối anh thường xuyên chạy bộ đến nhà cô để tập thể dục, vừa rèn luyện sức khỏe vừa có thể cùng cô trò chuyện. 

“Mọi người cứ tiếp tục.” Anh lên lầu tắm rửa.

Sau khi tắm xong, tóc mới chỉ khô một nửa, anh mặc một bộ quần áo thể thao sạch sẽ, Tưởng Thịnh Hòa đi xuống sân dưới lầu, Lạc Kỳ vẫn còn ở đó.

Tưởng Nguyệt Như nhìn đồng hồ, chín giờ rưỡi, bà hỏi Tưởng Thịnh Hòa: “Cháu có việc gì à?”

Tưởng Thịnh Hòa rót một cốc nước ấm uống: “Không, cháu chạy bộ tới đây thôi.”

Nếu không có việc gì, Tưởng Nguyệt Như hạ lệnh tiễn khách “Vậy hai người trở về đi, ngày mai còn phải đi làm, cô cũng mệt rồi.”

Lạc Kỳ thầm thở phào nhẹ nhõm, tối nay cô ăn lẩu hơi nhiều, giờ có Tưởng Thịnh Hòa ở đây, mọi dây thần kinh của cô đều vô thức căng chặt, không có lợi cho việc tiêu hóa.

Tưởng Thịnh Hòa đặt ly nước xuống và rời đi trước.

“Tưởng tổng, anh nghỉ ngơi sớm.” Lạc Kỳ tạm biệt.

“Lái xe chậm một chút.”

Tưởng Nguyệt Như đưa cô đến bãi đậu xe, nhìn cô lái xe ra khỏi sân.

Lạc Kỳ vừa lái xe đi được vài trăm mét thì một bóng người thon dài phía trước lọt vào tầm mắt.

Sếp biết biển số xe của cô, không dừng lại chào một tiếng thì thật là bất lịch sự.

Cô đạp phanh xe, từ từ dừng lại.

Tưởng Thịnh Hòa nghe thấy âm thanh quay mặt lại, cửa sổ xe của cô vừa hạ xuống, bốn mắt nhìn nhau. Bây giờ anh có thể nhìn cô mà không có bất kỳ gánh nặng nào, không cần để ý đến đạo đức nữa.

“Tưởng tổng, có muốn tôi tiễn anh một đoạn không?”

Lạc Kỳ hy vọng nghe được câu trả lời là không cần.

Tuy nhiên, Tưởng Thịnh Hòa tựa hồ suy nghĩ vài giây, “Làm phiền cô.”

Lạc Kỳ: “…”

Cô cười nhẹ, “Không phiền.”

Lúc này, điện thoại di động của Tưởng Thịnh Hòa vang lên, anh quẹt một cái liền bắt máy, nói: “Không cần tới đây, trợ lý Lạc ở đây, tôi ngồi xe của cô ấy về.”

Lạc Kỳ suy đoán, chắc hẳn anh đang nói chuyện với tài xế.

Cô coi như giúp anh tài xế một đoạn, tài xế không cần phải chạy tới chạy lui.

Tưởng Thịnh Hòa cúp điện thoại, nhìn cô: “Để tôi lái, cô đỗ sang bên đường đợi tôi vài phút.”

Anh quay người đi về phía biệt thự.

Anh chủ động muốn lái xe, Lạc Kỳ cầu mà không được.

Kỹ năng lái xe của cô rất bình thường, nếu Tưởng Thịnh Hòa ngồi ở hàng ghế sau, quãng đường còn lại cô sẽ giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Lạc Kỳ dừng lại bên đường, xuống xe và ngồi vào ghế phụ.

Vài phút sau, Tưởng Thịnh Hòa quay lại, trên sống mũi có đeo thêm một cặp kính gọng vàng, anh gặp chút khó khăn nếu lái xe vào ban đêm mà không đeo kính.

“Tưởng tổng, có phải anh bị cận thị không?” Cô không còn gì để nói, hận không thể giữ yên lặng trong xe.

Tưởng Thịnh Hòa hơi quay mặt, từ khóe mắt liếc nhìn cô một cái, cuối cùng cô cũng chủ động bắt chuyện với anh, nhưng chữ “tổng” lại làm cho khoảng cách thân phận giữa hai người như cách nhau rất xa.

Anh “ừm” một tiếng, nói với cô: “Cận ba độ.”

“Ồ, vẫn ổn.” Lạc Kỳ thực sự không quan tâm đến việc anh bị cận thị bao nhiêu.

Tiếp theo lại không còn chuyện gì để nói.

Lần này là Tưởng Thịnh Hòa mở đề tài: “Sức khỏe của chủ tịch Tưởng còn chưa hồi phục, thời gian làm việc cũng kéo dài, cô nên chú ý một chút.”

“Được, Tưởng tổng đừng lo lắng.”

Tưởng Thịnh Hòa không muốn trò chuyện nữa, cứ mỗi một câu, cô lại thêm vào đó từ ”tổng”.

Anh thuận tay bật một đài phát thanh, dò đài ngẫu nhiên, vừa lúc có kênh đang phát nhạc.

Trong xe vang lên tiếng nhạc, sếp cũng không nói chuyện nữa, chuyên tâm lái xe, Lạc Kỳ từ từ thả lỏng, một khi không có việc gì thì không nên gò bó bản thân, suy nghĩ liền dễ dàng trôi theo tiếng nhạc bay xa.

“Cô sống ở đâu?” Tưởng Thịnh Hòa hỏi.

Không ai trả lời anh.

Tưởng Thịnh Hòa quay đầu lại nhìn cô một cái, cô đang thất thần nhìn vào kính chắn gió.

Chắc cô lại nhớ đến ai đó.

Suốt ngày đắm chìm trong nỗi buồn lại càng khó thoát ra, anh vặn nhỏ âm lượng đài phát thanh, nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy.

Anh lấy điện thoại di động ra bấm số của Thư ký Cư, tùy tiện giải thích vài câu để sắp xếp công việc ngày mai.

Giọng nói mát lạnh của sếp vang lên bên tai, Lạc Kỳ chợt tỉnh táo lại, lúc rảnh rỗi cô rất dễ suy nghĩ vẩn vơ, lấy điện thoại di động trên giá ra đọc email.

Tưởng Thịnh Hòa thấy cô đã hồi phục tinh thần trở lại, anh cúp điện thoại, sau đó đặt điện thoại của mình lên giá đỡ của cô.

Sau khi đã nghe hết list bài hát, khi bài hát cuối cùng kết thúc, chương trình này cũng kết thúc, đã đến thời gian quảng cáo.

Lạc Kỳ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tự hỏi Tưởng Thịnh Hòa sống ở đâu.

Tưởng Thịnh Hòa không quay về nhà riêng của anh, ngay khi khởi động xe, anh đột nhiên quyết định đưa cô về nhà mình, cho cô biết nơi anh sinh ra và lớn lên như thế nào.

Muốn đi vào cần phải có thẻ, xe của Lạc Kỳ bị chặn lại.

Tưởng Thịnh Hòa mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài, người trực nhìn thấy liền biết anh là ai nên trực tiếp cho anh vào.

Lạc Kỳ cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nơi này yên tĩnh hơn so với khu biệt thự của Tưởng Nguyệt Như, trên đường hầu như không thấy người đi bộ.

Xe dừng trước một biệt thự, Tưởng Thịnh Hòa tháo dây an toàn, không có ý mời cô vào nhà, không thích hợp cho lắm “Cẩn thận một chút, chú ý an toàn.”

“Không vấn đề gì.” Lạc Kỳ xuống xe, chuyển sang chỗ ngồi của tài xế.

Sếp của cô vừa xuống xe, không khí trong xe cũng trở nên bớt ngột ngạt hơn.

Tưởng Thịnh Hòa không đợi xe cô khởi động, càng không đợi cô rời đi, bước vào sân biệt thự.

Anh luôn nhắc nhở bản thân rằng mình là ông chủ, nên phải giữ sự đúng mực và uy nghiêm mà anh nên có. Cô vừa mới chia tay, anh không nên làm bất kỳ hành động nào, kẻo phản tác dụng khiến cô ngộ ra điều gì đó rồi từ đây lảng tránh anh.

Như vậy mất nhiều hơn được.

Anh có nhiều thời gian, cũng sẽ cho cô có thời gian để tiếp nhận một đoạn tình cảm mới.

Khi anh về đến nhà, dì giúp việc nói với anh rằng mẹ anh đã ngủ rồi, “Chắc vẫn chưa ngủ, để dì lên lầu gọi.”

“Không cần gọi, dì nói cho mẹ cháu, tối mai cháu sẽ trở về ăn cơm.”

Tưởng Thịnh Hòa không ở nhà lâu, lái xe của mẹ anh trở về.

Trên đường đi, anh nhận được một cuộc gọi từ Tưởng Nguyệt Như.

Tưởng Nguyệt Như ngày thường đi ngủ muộn, đêm nay bà không thể ngủ được, chỉ trong vòng một ngày, thế giới bị đảo lộn, ai có thể ngờ rằng Lạc Kỳ sẽ chia tay trước khi lĩnh chứng. Mặc dù vui mừng, nhưng bà cũng không ngừng dội gáo nước lạnh vào mình, cố giữ cho bản thân bình tĩnh, bởi hạnh phúc đột ngột thường sẽ sinh ra thất vọng.

Có mấy lời mà bà nghĩ bà phải nói với cháu trai của mình.

“Cho dù có đuổi theo thì cũng nên bình tĩnh lại. Lạc Kỳ vừa mới chia tay, nhất định không có tâm trạng nói chuyện yêu đương. Cháu tạm thời có thể không có cơ hội. Còn đợi bao lâu thì khó mà nói được.”

Tưởng Thịnh Hòa biết rõ, anh vừa vặn có việc muốn làm, “Cô, cháu có chuyện muốn thương lượng với cô.”

Tưởng Nguyệt Như đang suy nghĩ vì cháu trai mà làm một chút gì đó, giờ cơ hội tới rồi: “Không cần thương lượng, cháu cứ nói thẳng ra đi.”

Tưởng Thịnh Hòa nói: “Cháu muốn chuyển Lạc Kỳ qua làm trợ lý của cháu.”