Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1406: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 53




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Đối với những việc này Tô Yên cũng chẳng buồn quan tâm. Cô vẫn ở bên Hoặc Vưu. Thỉnh thoảng sẽ tới thăm Tô Kiêu.

Chỉ là từ lần trước đó, cũng không hiểu vì sao, Tiểu Hoa cảm thấy ký chủ nhà mình lúc tiếp xúc với Tô Kiêu có chút.... quái quái.

Lúc trước còn có thể ngồi ngốc ở đó câu được câu chăng nói chuyện với Tô Kiêu đến nửa giờ. Nhưng hiện tại, đến được vài phút liền rời đi luôn.

Tiểu Hoa chậc lưỡi

"Ký chủ, có phải chị quá hà khắc với em trai mình rồi hay không?"

Được rồi, nó cũng phải công nhận Nam chủ đại nhân có mị lực vô biên đối với ký chủ. Nhưng Tô Kiêu hiện giờ lại giống như một cây cải thìa không ai cần.

Thê thảm lại đáng thương. Bị đánh còn không biết lí do, ngay cả chị gái ruột còn không thèm quan tâm mình.

Tô Yên cầm một quyển sách, ngồi ở trong phòng chính xem, nghi hoặc

"Có sao?"

Nếu Tiểu Hoa có đầu, khẳng định nó sẽ gật đến gãy cả cổ để thể hiện cho ký chủ biết, cô có bao nhiêu bất công với em trai mình.

"Ký chủ, hắn chỉ còn lại một mình chị là người thân. Chị nếu còn không quan tâm đến hắn nữa, hắn khẳng định sẽ vô cùng suy sụp."

Tô Yên cúi đầu lột một viên kẹo, nhét vào trong miệng.

Nghiêm túc nói

"Mỗi người đều có thể độc lập sống sót. Không có chuyện thiếu đi một người thì sẽ chết."

Tiểu Hoa tặc lưỡi, đạo lý chính là đạo lý. Nhưng mà.....

Tiểu Hoa hỏi tiếp

"Ký chủ, vậy Quân Vực đại nhân thì sao?"

Tô Yên dừng một chút

"Ừm, ta sẽ cùng sống cùng chết với hắn."

Tiểu Hoa hừ hừ một tiếng, nó biết ngay mà.

Nhưng mà chỉ một lát sau, Tô Yên vò đầu, suy nghĩ trong chốc lát

"Nhưng nếu một ngày nào đó hắn không muốn nữa. Ta cũng có thể một mình sống tốt mà không cần hắn."

Cô có thể tự mình tồn tại được

"Cho nên ký chủ là muốn cho cải thìa Tô Kiêu một thân một mình tự sinh tự diệt sao?"

"Không thể?"

"Hắn vẫn chỉ là thiếu niên, mới mười chín tuổi."

Tô Yên nghĩ nghĩ

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Ta từ khi có ký ức tới nay, chỉ có một mình."

Cô vẫn sống sót đấy thôi.

Tiểu Hoa nghe đến đây, nhớ tới điều gì đó

"Ký chủ, chị vừa sinh ra đã bị nhốt lại sao?"

Tô Yên nghe vấn đề này liền trầm mặc. Cô không nhớ được.

Trong trí nhớ của cô chỉ có khoảng thời gian vẫn luôn ở trong cái phòng giam màu trắng kia. Nhìn những người xung quanh bị hành hạ đến chết, người mà hôm nay còn cùng cô nói hai ba câu, ngày mai liền bị ngũ mã phanh thây, tan xác mà chết. Mỗi ngày đều như vậy, lặp đi lặp lại như thế.

Hiện giờ Tiểu Hoa hỏi chuyện này, cô lại suy ngẫm về đoạn ký ức kia.

Cô vừa sinh ra đã bị nhốt lại sao? Hình như không phải vậy. Cô hẳn là có cha mẹ.

Tô Yên nhắm mắt lại, cẩn thận nghĩ. Những chuyện mà con người bắt đầu có thể nhớ kỹ, sớm nhất là từ ba tuổi. Năm cô 11 tuổi đã ra khỏi ngục giam. Cô ở trong đó 9 năm sao???

Không đúng, là bảy năm.

Cô không nhớ được, nhưng chị gái kia vẫn luôn nhớ kỹ thời gian. Ngày chị ấy chết, cô vì tức giận, muốn báo thù, liền phá ngục mà ra.

Cô bị nhốt trong đó 7 năm. Vậy năm cô năm tuổi mới bị bắt vào đó sao? Còn ký ức trước lúc năm tuổi đâu?

Cô nhắm mắt lại, suy nghĩ thật lâu.

Hình như có một vài chuyện. Chỉ là sau đó cô đã gặp quá nhiều chuyện kϊƈɦ thích thần kinh ở trong ngục giam. Ký ức trước lúc năm tuổi làm sao có thể nhớ rõ được.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói

"Ký chủ, chị đang suy nghĩ cái gì?"

"Ta suy nghĩ, những chuyện của ta trước lúc năm tuổi."

"Ký chủ nhớ được cái gì sao?"

"Cái gì cũng không nhớ. Nhưng hình như, có một tiểu đậu đinh luôn đi theo phía sau ta."

Tô Yên thật sự nghĩ không ra liền từ bỏ.

Nhưng Tiểu Hoa lại vô cùng có tinh thần

"Ký chủ, vậy tiểu đậu đinh đó trông như thế nào, có đẹp hay không??"

"Không biết."

Sau đó, Tiểu Hoa liền héo. Nó còn tưởng rằng đó là thanh mai trúc mã của ký chủ kìa.