Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1395: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 42




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Lý Nhã cười

"Cô đi đâu vậy? Tôi đi cùng cô."

Tô Yên lắc đầu

"Không cần."

Nói xong, cô tiếp tục đi về phía trước.

Lý Nhã nói

"Không cần khách sao, chúng ta có thể làm bạn mà."

Tô Yên nghe Tiểu Hoa chỉ dẫn, rẽ trái rẽ phải, đi tới một sơn động.

Càng đi tới gần sơn động càng nhìn thấy nhiều dấu chân và máu tươi.

Mùi máu càng lúc càng đậm.

Cô nhăn mày, bước nhanh vào trong. Sau đó liền nhìn thấy Hoặc Vưu cả người đầy máu, rúc ở trong góc, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng hắn ho khan. Càng nghe càng thấy suy yếu.

Tô Yên đi vào trong, không nói gì.

Lý Nhã bên cạnh đã nhanh mồm lên tiếng. Giọng nói mang theo kinh ngạc, tiến lên hai bước, trực tiếp đứng trước mặt Hoặc Vưu.

"Anh bị thương sao? không sao chứ?"

Trong mắt Lý Nhã tràn đầy lo lắng.

Hoặc Vưu vốn đang nhắm mắt, liền chậm rãi mở mắt ra.

Khi nhìn thấy Lý Nhã, giọng nói của hắn như có độc

"Còn nói thêm một từ, tôi bóp chết cô."

Lý Nhã cứng đờ người đứng ở đó. Cô ta xấu hổ trong chớp mắt. Sau đó, liền xem nhẹ lời Hoặc Vưu nói.

"Em sẽ cứu anh ra khỏi chỗ này."

Trong mắt cô ta tràn đầy thành khẩn. Nói xong liền định tiến lên đỡ Hoặc Vưu dậy.

Chỉ là, Lý Nhã còn chưa đụng được tới tay áo Hoặc Vưu, một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đã ngăn cản động tác của ả.

Tô Yên lãnh đạm lên tiếng

"Cô nên đi khỏi chỗ này."

Nụ cười của Lý Nhã bỗng chốc cứng đờ.

"Cô có ý gì?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Ý trêи mặt chữ."

Lý Nhã vẫn cố duy trì nụ cười trêи môi

"Cô không nhìn thấy anh ấy bị thương sao? Lúc này còn muốn so đo tính toán. Có phải cô muốn anh ấy mất mạng mới vừa lòng hay không?"

Tô Yên vẫn yên lặng nghe Lý Nhã lải nhải bên tai.

Người này hình như đã sớm chuẩn bị vô số lời nói để khích bác cô cùng Hoặc Vưu.

Không muốn chậm trễ thời gian, Tô Yên liền giơ tay đập một nhát vào sau gáy Lý Nhã làm cô ta ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Tô Yên khom lưng nhìn Hoặc Vưu

"Anh bị thương ở đâu?"

Ánh mắt Hoặc Vưu vẫn luôn treo trêи người Tô Yên. Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm, trong mắt chỉ chứa hình bóng của một mình cô.

Nhưng Tô Yên vừa mới chạm vào hắn, hắn liền tránh

Giọng hắn khàn khàn suy yếu, mang theo châm biếm

"Em tới tìm tôi làm gì? Không phải em coi thường tôi, cảm thấy tính tình tôi không tốt sao?"

Hắn nói rất chậm, một câu nói mất một lúc mới xong.

Tô Yên cẩn thận nhìn hắn. Máu hình như là chảy ra từ phần bụng. Đến lúc này, máu vẫn không ngừng chảy xuống.

Sắc mặt hắn tái nhợt, biến thành màu xanh lá. Nếu không cầm máu chữa trị nhanh chóng, chắc chắn sẽ mất máu mà chết.

Ánh mắt hắn nhìn Tô Yên lúc mới đầu còn thanh tỉnh nóng rực, cho đến khi hắn vừa nói dứt câu, biểu tình bắt đầu mơ mơ hồ hồ tan rã.

Tô Yên mím môi, không nói lời nào. Cô duỗi tay cường ngạnh kéo tay hắn ra, muốn nhìn xem vết thương ở bụng nghiêm trọng tới mức nào.

Hoặc Vưu đợi thật lâu cũng không đợi được Tô Yên trả lời hắn.

Ánh mắt dần mơ hồ, cũng không thể nhìn rõ biểu tình trêи mặt Tô Yên.

Nhịp thở của hắn dần dần yếu đi. Hắn cười bất đắc dĩ, bờ môi khô khốc lại nứt toác ra.

Hoắc Vưu chậm rãi móc từ trong túi ra một cục đá sáng lấp lánh. Tay hắn dính đầy máu làm cục đá cũng dính lây.

Giọng hắn suy yếu, nhưng hàm chứa trong đó vẫn có chút nhẹ nhàng muốn lấy lòng.

"Bọn họ nói, con gái đều thích những thứ lấp lánh như thế này.

Tặng em đó."

Lời cuối cùng, giống như là dồn chút hơi để thều thào.

Hắn biết, tính tình của mình không tốt. Đối với những đồ vật hắn yêu thích, hắn sẽ có ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu đáng sợ.