Nam Chính Hắc Hoá Muốn Kịch Bản Của Ta

Chương 37




"Anh Khương tới rồi!"

Tiếng nói vang lên, không ít nam sinh "biết chuyện" vội vàng ngó đầu nhìn phía sau Khương Nhiên.

Kết quả nhìn nửa ngày, ngoại trừ Khương Nhiên không còn ai khác.

Có chút thất vọng dựa vào trên sô pha.

Tốp năm tốp ba nhỏ giọng nói thầm: "Còn tưởng rằng Tô Yên sẽ tới, anh Khương đi một mình là có ý gì?"

"Đúng vậy, anh Khương đây là kim ốc tàng kiều không nỡ để chúng ta nhìn à?"

( "Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: Nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.

Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm

Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc)


Âm thanh nhỏ giọng nghị luận, khi Khương Nhiên ngồi xuống sô pha, đồng thời cũng trở nên yên tĩnh lại.

Tám chuyện rất quan trọng, nhưng mạng sống, càng quan trọng hơn.

Tô Yên không tới không sao cả, nhưng có hoa hậu giảng đường tới nha. Có không ít người hiểu chuyện làm mặt quỷ, dùng sức ái muội nhắc nhở: "Anh Khương, hoa hậu giảng đường cũng tới."

Khương Nhiên liếc mắt một cái, quay đầu nhìn về phía Trình Tinh Dương, nhíu mày: "Cô ta tới làm gì?"

Trình Tinh Dương nâng tay lên, vẻ mặt vô tội: "Không phải em!"

Sau khi nói xong, Trình Tinh Dương vội vàng đổi đề tài: "Tô Yên đâu? Không phải anh đi đón cậu ấy à? Đi lâu như vậy còn chưa đón được người?"

Khương Nhiên không nói chuyện, chỉ là lười biếng dựa vào sô pha.

Chỉ lẳng lặng ngồi.

Vừa mới bắt đầu, bởi vì Khương Nhiên đến tất cả mọi người đều còn có chút câu nệ.

Nhưng dần dần thấy Khương Nhiên không nói gì, cũng chỉ ngồi ở chỗ đó.

Thời gian lâu rồi, mọi người cũng không quản được nhiều như vậy, muốn hát bài gì thì chọn, tiếng ca quỷ khóc sói gào.

Diêu Vũ Phỉ ngồi ở chính giữa, tầm mắt nhịn không được liếc qua Khương Nhiên.

Ở bên cạnh, Triệu Nguyệt nhịn không được nói: "Sao Tô Yên lại không tới? Chẳng lẽ là bởi vì biết Vũ Phỉ muốn tới, bị dọa sợ rồi?"

Nói dứt câu, Triệu Nguyệt đã che miệng nở nụ cười.

Diêu Vũ Phỉ đoan trang: "Được rồi, đừng cười nữa. Việc nhỏ này không đến mức vui vẻ thành như vậy."

Tuy rằng nói như vậy, nhưng rõ ràng ai cũng nhìn ra cô ta đã thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Triệu Nguyệt lộ ra biểu tình mờ ám, chạm chạm cánh tay Diêu Vũ Phỉ: "Vừa nãy, tớ thấy Khương Nhiên nhìn trộm váy cậu."

Diêu Vũ Phỉ đỏ mặt: "Sao cậu biết là nhìn tớ?"

Khi nói, Diêu Vũ Phỉ nhịn không được lại lướt mắt qua chỗ Khương Nhiên.

Triệu Nguyệt chắc chắn: "Không sai đâu, Khương Nhiên ngoại trừ nhìn cậu, còn có thể nhìn ai? Nhưng mà.."

Dừng một chút, lại nói, "Vũ Phỉ, cậu có muốn qua chào hỏi không?"

"Như vậy.. không tốt lắm đâu?"

"Sao lại không tốt? Hoa hậu giảng đường chào, còn chưa từng thấy ai không biết điều."

Bị xô đẩy nửa ngày, Diêu Vũ Phỉ rốt cuộc đứng dậy, trong tay cầm một ly rượu nhẹ.

Cô ta đi đến trước mặt Khương Nhiên, lời nói dục cự còn nghênh: "Khương Nhiên, cậu đã đến rồi."

Hiếm khi thấy hoa hậu giảng đường thanh lãnh chủ động chào hỏi một người.

Lực chú ý của mọi người lập tức bị hấp dẫn về phía bên này.

Khương Nhiên nâng mí mắt, con ngươi đen nhánh nhìn không ra cảm xúc của hắn, vẫn là bộ dán biếng nhác: "Ờ."

Không nhẹ không nặng lên tiếng, rồi không nói chuyện nữa.

Diêu Vũ Phỉ đứng ở chỗ đó tức khắc có chút xấu hổ.

Một nam sinh bên cạnh, vội vàng đi tới giải quyết tình huống xấu hổ này: "Đến đến đến, hoa hậu giảng đường qua đây ngồi đi."

Nói xong, nhường ra vị trí của mình.

Vừa vặn, Diêu Vũ Phỉ ngồi xuống bên trái Khương Nhiên.

Cô ta cầm ly rượu, sống lưng thẳng tắp.

Trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng, chợt lóe lướt qua, vẫn là bộ dáng thanh lãnh mỹ lệ.

Lạch cạch một tiếng. Cửa phòng bị đẩy ra.

Một người mặc váy trắng, xõa tóc, con ngươi mọng nước đi vào.

Trong tay còn cầm một cái hộp quà màu hồng nhạt.