Mỹ Nhân Nhập Vai

Chương 26





Có lẽ là tâm trạng buồn bực trong lòng của Lý Thái hậu ngày hôm qua vẫn chưa có tiêu, Minh Nhiễm vừa mới ngồi dậy từ trên giường thì Thanh Tùng nói hôm nay không cần đi Trường Tín Cung thỉnh an.
Nàng che mặt ngáp một cái, lôi kéo chăn ngã xuống như người không xương, lười nhác lăn một vòng trên giường.
Thanh Tùng vén mành lên, “Tiệp dư, đã cuối giờ Thìn rồi, vài vị nương nương đang hóng gió ở Nghênh Phong Lâu gọi người ở nhạc phường tới, mời ngài lát nữa qua nghe hát đó ạ.”
Minh Nhiễm lười biếng ở trên giường một lát, lúc này mới chịu đứng lên.
Nghênh Phong Lâu ở ngay bên cạnh Mai Uyển, có ba tầng lầu, mái ngói màu xanh cong cong, móc cầu chéo góc. Bên trong được giăng rèm thêu, bày biện rất đẹp mắt, vốn là tiên đế tu sửa để Thục Di Hoàng quý phi tới thưởng mai. Sau khi Nguyên Hi đế kế vị thì đổi thành nơi ngồi nghe diễn khúc, phía dưới xây đài, người xem diễn ngồi trên lầu hai, nghe khúc thì tới lầu ba.
Minh Nhiễm dùng cơm trưa sớm, dọc theo Mai Uyển đi qua đây. Trên đài đã dọn xong sân khấu đàn sáo, cung nữ nhạc phường mặc y phục màu xanh nhạt, bàn tay trắng kéo đàn, tiếng nhạc len theo gió mát, từ từ lọt vào tai.
Tầng trên cùng tầm nhìn tốt, bước lên cầu thang gỗ đi lên, phóng mắt nhìn ra xa, cảnh trong Mai Uyển đều thu hết vào đáy mắt.
Bên chỗ hành lang để một vài ghế gụ sơn mài, tổng có bày cái, chỉ có cái chính giữa để trống. 
Nguyễn Thục phi vẫy vẫy tay với nàng, lại chỉ chỉ vào ghế dựa, “Mau tới đây ngồi.”
Tuy là nàng thấy kì lạ vì sao lại để trống ghế chính giữa cho nàng nhưng Minh Nhiễm vẫn gật gật đầu nói được.
Nàng vừa mới ngồi xuống, hai người hai bên đang cắn hạt dưa nháy mắt đã sáp sang chỗ nàng.

Minh Nhiễm cũng lột hạt dưa, trong lòng khó hiểu: “Các tỷ nhìn muội như thế làm gì?”
Cho dù có mỏi mắt trông mong nhìn nàng, nàng cũng không đưa hạt dưa đã bóc xong trong tay cho các nàng ấy đâu.
Mọi người thu tầm mắt lại, thống nhất suy nghĩ cùng nhau nhìn ra Mai Uyển xa xa.
Hàn Quý phi: “Nghe nói tối qua Bệ hạ tới Phù Vân Điện của muội.”
Nguyễn Thục phi: “Trong cung đều truyền khắp rồi, sáng sớm ta thức dậy, Bạch Lộ vọt vào như quỷ ấy, làm ta giật cả mình nữa kìa.”
Tôn Hiền phi: “Ta còn tưởng mình đang nằm mơ cơ, bọn họ đang nói mớ hết.”
Trần Đức phi: “Nửa năm rồi Bệ hạ còn không bước vào hậu cung một chút, nói chứ ta còn quên dáng vẻ của ngài ấy luôn rồi.”
Ân Dung hoa: “Bệ hạ chưa bao giờ tới tẩm điện của hậu cung phi tần, bình thường có việc thì đều sai Vương công công đi truyền lời. Vương công công thực sự rất phúc hậu, ta thích nói chuyện với ông lắm.”
Phương Tài nhân: “Aiz, nói tóm lại chính là…..”
Phương Tài nhân dừng lại một chút, sáu người còn lại xoạt một cái cùng nhìn qua, đồng thanh nói tiếp: “Minh Tiệp dư, chắc chắn là Bệ hạ vừa ý muội rồi.”
Nghe thấy lời các nàng nói, Minh Nhiễm sợ tới mức hạt dưa trong tay rơi hết trơn, vẻ mặt ngốc nghếch: “Hả?”
Có lẽ biểu hiện của nàng quá chấn kinh, mấy người lại mồm năm miệng mười an ủi nàng.
Hàn Quý phi: “Tuy là sức khỏe của Bệ hạ không được tốt.”
Tôn Hiền phi: “Mỗi ngày đều uống thuốc.”
Trần Đức phi: “Yếu đuối mong manh.”
Nguyễn Thục phi: “Chữa mãi không lành.”
Ân Dung hoa: “Nhưng Bệ hạ là nam nhân tốt.”
Phương Tài nhân: “Đúng vậy, các tỷ tỷ nói rất đúng.”
Minh Nhiễm: “???” Chúng tỷ muội, các người có thể nói chuyện đàng hoàng được không?
Các nàng mỗi người một câu, Minh Nhiễm nghe vào đầu váng tai ù, Hàn Quý phi vỗ vỗ tay nàng, tri kỷ đổi đề tài, “Hôm nay không cần phải đến chỗ Trường Tín Cung thỉnh an, vẫn có người cần mẫn chạy tới đây, ân cần ghê cơ, các muội đoán xem là ai?”
Minh Nhiễm hỏi: “Lý Mỹ nhân? Nàng là cháu gái ruột của vị bên Trường Tín Cung, thế cũng bình thường.”
Hàn Quý phi cười nói: “Nếu là Lý Mỹ nhân thì không đáng nói tới rồi.”
Minh Nhiễm ngẩn ra, bừng tỉnh, “Minh Ngạn?”

Mấy người Hàn Quý phi ở trong cung cũng đã hai, ba năm. Tin tức đương nhiên là linh thông hơn người mới tiến cung như Minh Nhiễm nhiều.
Minh Nhiễm nhíu mày, nhớ tới đối thoại ngày ấy của Minh Nhị phu nhân Từ thị và Minh Ngạn, nghĩ tới nghĩ lui, cứ cảm thấy có chỗ nào kỳ kỳ.
Dường như Lý Thái hậu dây mơ đến rất nhiều chuyện, vướng víu vào nhau, chốc lát không hiểu được gì.
Nàng cũng không dây dưa về chuyện này nhiều lắm, có một số việc càng muốn nghĩ thông suốt lại càng đâm đầu vào ngõ cụt.
……
Sau giờ Ngọ thái dương mới chui ra khỏi từng mây, xuyên qua đình viện, giàn cây rơi xuống ánh sáng vụn vặt. Minh Nhiễm nửa nằm trên ghế mây, trên mặt phủ một tấm khăn thêu hoa tử đằng ngăn ánh sáng chiếu vào, nhắm hai mắt lại, đẩy đẩy ghế mây, nhàn nhã như cụ ông cụ bà ngồi hóng mát trong hẻm sâu vậy.
Thanh Tùng chăm sóc hoa cỏ, thỉnh thoảng cũng liếc mắt nhìn về phía bên này một cái, nhịn không được bật cười, vị chủ tử này đúng là một người biết hưởng thụ.
Trong Phù Vân Điện năm tháng bình yên trôi qua, Hàn Quý phi bên Thừa Ninh Cung nghe thấy cơ sở ngầm bên Trường Tín Cung tới truyền lời thì cả kinh đánh rơi vòng ngọc trong tay.
Nàng ấy cũng không có đau lòng, đứng bật lên, chỉ vào Hồng Dược đang hầu hạ bên cạnh vẻ mặt cũng khiếp sợ, nhanh chóng phân phó: “Mau, mau tới Phù Vân Điện báo tin, đi đường nhỏ cho nhanh chút.”
Hồng Dược cũng không kịp đáp vâng, xách váy nhanh chóng chạy ra ngoài, nàng ấy biết, nếu mà chậm tí nữa, vị bên Phù Vân Điện kia hôm nay sợ sẽ xảy ra chuyện mất.
Nàng ấy chạy nhanh suốt quãng đường, cũng không dùng tới thời gian một nén nhanh đã tới Phù Vân Điện. Đúng lúc đụng phải Tây Tử đi tới Mai Uyển chiết mấy nhành mai về cắm.
Hồng Dược là người hầu hạ bên cạnh Hàn Quý phi. Tây Tử nhận ra được, gần đây cũng khá thân thiết, nàng ấy cười nói: “Hồng Dược tỷ tỷ, tỷ chạy nhanh thế làm gì vậy?”
Hồng Dược thở dốc: “Minh, Minh Tiệp dư đâu?”
“Ở bên trong…..” Tây Tử còn chưa dứt lời, người trước mặt đã như một làn gió xông vào cửa, Tây Tử ôm hoa chạy chậm theo sau, đi qua mấy cái bể đá thì nghe được Hồng Dược đang đè giọng nói chuyện.
Nàng ấy dựng tai nghe, cả kinh tới mức buông tay, hoa mai rơi hết xuống đất.
“Minh Bảo lâm ý định muốn hàng thích Thái hậu, Tiệp dư, người bên kia muốn tới dẫn ngài đi vấn tội, ngài mau tìm chỗ trốn trước đi.”
Chuyện ám sát còn chưa tra rõ ràng, nếu cứ thế mà vào Trường Tín Cung, vô tội cũng biến thành có tội. Tốt xấu gì cũng cứ trốn trước đi đã rồi tính, đợi qua đi rồi mấy vị nương nương lại cùng nhau nghĩ cách.
Minh Nhiễm kéo khăn tay trên mặt xuống, bỗng nhiên ngồi thẳng người lên, kinh nghi hỏi: “Minh Ngạn hành thích Lý Thái hậu?”
Không phải là nàng nghe lầm chứ, Minh Ngạn nhát gan y như Trình thị dám hành thích Lý Thái hậu??
Cổ họng Hồng Dược khô hết cả rồi, nói cũng không trôi chảy, chỉ gật đầu như gà mổ thóc, ho hai tiếng, thúc giục: “Tiếp dư, còn không chốn sẽ không kịp đâu!”
Thừa Ninh Cung không có gần Phù Vân Điện hơn Trường Tín Cung, nàng ấy đi đường tắt cũng chỉ nhanh hơn dăm ba bước thôi. Người bên Trường Tín Cung sợ là sẽ tới ngay giờ thôi.
Ngũ quan của Minh Nhiễm còn nhạy bén hơn người thường, nàng đứng lên, sắc mặt khẽ biến: “Đã không kịp nữa rồi.”
Đàn Nhi dẫn theo một đám ma ma thái giám qua đây, hôm nay nàng ta vẫn mặc bộ y phục xanh biếc của cung nữ, gương mặt đanh lại, rút bớt đi hòa khí, lần đầu tiên bày ra khí thế nên có của đại cung nữ Trường Tín Cung: “Minh Tiệp dư, mời ngài đi theo nô tỳ một chuyến.”
Trước giờ Minh Nhiễm không phải là người thích khoanh tay chịu trói, tội danh ám sát Thái hậu định xuống, chỉ có duy nhất con đường chết. Nàng không sợ chết nhưng cũng không phải là người chịu chết theo cách bị liên lụy nghẹn khuất như vậy.

Nhưng ở hậu cung Thái hậu nói một không nói hai, lại người đông thế mạnh, không có cách nào khác…..
Nàng liếc nhìn Đàn Nhi một cái, phủi tro bụi không tồn tại trên người: “Vậy đi thôi.”
Đàn Nhi không ngờ tới nàng dễ nói chuyện như thế, có điều thế cũng bớt phiền phức cho nàng ta, nghiêng người giơ tay làm động tác mời.
Minh Nhiễm nhìn Tây Tử chăm chú rồi đi về trước hai bước, thừa dịp lúc cung nữ ma ma thả lỏng cảnh giác, xoay người chạy về hướng ngược lại.
Đàn Nhi kinh hãi, “Mau đuổi theo!”
Một chuỗi người phía sau đuổi theo không dứt, dọc đường đi mặt Minh Nhiễm đều không cảm xúc.
Hết chuyện này tới chuyện khác, nàng đã bắt đầu hoài nghi có phải mình lựa chọn tiến cung là sai rồi không, tới dưỡng lão cái gì chứ, rõ ràng là tới địa cực thám hiểm ấy chứ.
Thất Thất xem rất là hưng phấn: “Người chơi, bạn đang chơi game thẻ tướng[1] sao?”
Minh Nhiễm: “……Ta còn đang vào thần miếu đào vong đây.”
Thất Thất lè lưỡi, vẫn hơi lo lắng, do dự nửa ngày, “Người chơi, không thì Thất Thất trộm hack game cho bạn, để bọn họ không tìm thấy bạn được.”
Minh Nhiễm nhìn cung điện nguy tra trước mặt, đứng nghiêm dưới bậc thềm bạch ngọc, trầm giọng nói: “Không cần.”
Hack game chỉ trốn được nhất thời, lại không thể trốn cả đời, có một số việc dù sao cũng cần bản thân nghĩ cách giải quyết cho xong.
Trước Tử Thần Điện Vũ Lâm Quân canh giữ nghiêm ngặt, không cho phép người tới ẫm ĩ, người đuổi theo phía sau chỉ có thể giảm khí thế lại, bất đắc dĩ dừng lại.
Đàn Nhi để lại người đứng ở xa canh giữ, bản thân thì về Trường Tín Cung bẩm báo.
Minh Nhiễm đỡ lan can khắc hình hoa lan leo lên, Lục Tử thấy người thì vội đón, “Minh Tiệp dư? Ngài đây là……”
Nàng hít sâu mấy hơi mới từ từ bình ổn hơi thở lại, chậm rãi nói: “Làm phiền tiểu công công thay ta thông truyền một tiếng.”
Tưởng nàng ngốc à, đối phó với một mụ già không nói đạo lý, đương nhiên là đi tìm người hàng yêu trừ ma rồi.