Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 41




Ba mẹ Tưởng Dực về nước, hai nhà chúng tôi vẫn như hồi xưa ngày ba bữa đều ăn cơm chung.

Hai ông bố nấu ăn trong bếp, hai bà mẹ tụm lại ướm thử quà mang về cùng quần áo mới mua, tôi và Tưởng Dực hai đứa ở trong phòng tôi làm bài.

Nếp sống như vậy có từ hồi bọn tôi mới sinh ra, hệt như bao nhiêu năm qua cũng chẳng có gì thay đổi.

Cơn bực vì bị quấy giấc ngủ của Tưởng đại gia cuối cùng cũng tan, lúc cậu ấy bắt đầu ngồi vào giải bài thì đã trở lại dáng vẻ như ngày thường, lười biếng ườn ra trong chiếc ghế đối diện tôi, tay viết viết vẽ vẽ, dáng vẻ chuyên chú, không hé miệng câu nào.

Nhưng tôi thì chẳng ngồi yên được, cuộn tròn trên ghế xoay nhúc nhích tới lui, chốc thì lại chạy vào bếp xem cơm xong chưa, chốc lại đứng dậy ôm con Tôn Ngộ Không một cái, đợi đến khi tôi đổi tới cây viết bi thứ sáu, Tưởng đại gia cuối cùng cũng hoàn thành một trang đề, bật ngòi bút lên, ngẩng đầu hỏi tôi một câu: "Cậu làm hết bài tập rồi à?"

"Còn một tí nữa." Tôi vừa định đứng dậy lấy trái cây ăn, lại bị cặp giò dài của tên ấy ngáng đường, "Đưa vở bài tập đây, tớ xem thử còn mấy bài." "Vậy, cậu ăn quýt không?" Tôi ngồi xuống, mắt nài nỉ, hỏi. "Không ăn." Tên ấy mở vở bài tập ra, nhìn lướt qua: "Làm bài này trước, kiểm tra cuối tháng chắc là sẽ có."

"... Ừa." Tôi vặn vẹo ngồi dậy, khom người xuống mặt bàn vừa viết được chữ "Đáp" thì điện thoại trong nhà réo vang. Chú Tưởng ở phòng khách bắt điện thoại, gọi tôi: "Doanh Tử, tìm con này."

"Đây ạ!"

"Bắt điện thoại phụ ở phòng này được rồi." Tưởng Dực hãy còn muốn nâng giò chắn đường, bị tôi nhảy phắt qua.

"Không là không!" Tôi túm được bùa cứu mạng, chạy chân thấp chân cao ra khỏi phòng ngủ, "Ai ấy ạ? Minh Vũ à?" Chú Tưởng cười: "Không phải đâu nhé, là một bạn nam."

Tưởng Dực sau lưng cũng đang sải bước đi ra theo tôi, bèn khựng lại, ngoái sang hỏi ba tôi cũng vừa từ nhà bếp chạy ra: "Cơm xong chưa ạ chú Hoàng?" Ba tôi chẳng rảnh mà đáp, tay cầm cái vá xào hỏi: "Con trai? Ai đấy? Quách Tĩnh hay Trang Viễn?"

"Nghe có vẻ đều không phải." Chú Tưởng vừa cười vừa nhìn Tưởng Dực mặt cứng đanh bên cạnh.

Giọng ba tôi chẳng "nhỏ nhẹ" tí nào: "Nói với thằng đó còn gọi điện thoại nữa, tôi lên trường đập gãy chân nó."

"Ai da ba làm gì, tự nhiên hung dữ!" Tôi bực kinh lên, giành lấy điện thoại từ tay chú Tưởng, "Ai đấy?" "Hahahahahaha." Ba tôi và chú Tưởng ôm bụng cười nghiêng ngả.

Trong ống nghe vọng ra giọng nói run run của Liêu Tinh: "Hoàng, Hoàng Doanh Tử." "A sao lại là cậu? Sao cậu biết điện thoại nhà tớ?" Tưởng Dực mặt lạnh te đi vào bếp.

Liêu Tinh nói: "Quan Siêu cho tớ." Biết ngay mà!

"Gọi điện có chuyện gì?" Tôi bị người lớn trêu đang nóng máu, giọng cao hơn hẳn bình thường mấy nốt.

"Không, không có gì, Diệc Phi nói lời dẫn của MC trong lễ kỉ niệm trường là cậu soạn, tiết mục của lớp tớ có chỉnh sửa, thứ hai tuần sau họp phân công, bảo tớ phải nói trước với cậu một tiếng."

Được, là chuyện công việc.

"Các cậu sửa tiết mục nào?"

"Đồng ca thì không đổi, vẫn là "Ngày mai sẽ tốt hơn", cái hài tướng thanh bọn tớ không làm nữa, đổi thành múa đơn "Kẹp hạt dẻ", một cái là trích đoạn Kinh kịch "Định Quân Sơn"."

"Tớ biết rồi, thứ hai đưa tớ danh sách tên diễn viên nhé." "Được, "Định Quân Sơn" là tớ hát đấy."

"Cậu biết hát Kinh kịch á?"

"Ừ, hồi còn nhỏ học ở cung văn hoá thiếu nhi."

"Siêu thế, hồi tớ còn nhỏ cũng có học hát ở cung văn hoá ấy..." Tôi còn định buôn chuyện, Tưởng Dực ở trong phòng ăn hô to: "Hoàng Doanh Tử, đi ăn cơm." "A không nói nữa, tớ ăn cơm đây."

Tưởng đại gia ban mệnh lệnh, tôi cứ thế răm rắp làm theo.

"Ai, Doanh Tử..." Liêu Tinh hình như còn định nói gì. "Sao cơ?"

"... Không có gì."

"Vậy bye bye." Tôi vội vàng cúp máy, chạy vào phòng ăn, trên bàn xếp đầy chén đĩa đồ ăn tú hụ. Tôi ngồi vào chỗ vẫn không quên nhiếc ba: "Hồi nãy sao ba lại doạ người ta? Ba không thấy kỳ cục hả?"

Ba tôi chun mũi nhìn tôi: "Kỳ cục đấy rồi làm sao?"

Tưởng Dực ngước mặt nhìn tôi: "Có gì mà bảo là doạ?"

"Cậu!"

Chú Tưởng tường thuật lại cho hai người phụ nữ: "Có bạn nam gọi điện cho Doanh Tử nhà mình." Mẹ tôi nhướng mày: "Không phải đám Trang Viễn à?"

"Hẳn là một gương mặt mới."

Dì Phùng hỏi Tưởng Dực: "Con không đi trêu con gái nhà người ta thế chứ?"

Ba tôi quay sang cười haha bảo Tưởng Dực: "Con mà dám, chú cũng đánh gãy chân." Tưởng Dực vùi đầu bóc cua: "Con làm gì rảnh." Ba tôi hài lòng: "Có tiền đồ."

Tưởng đại gia ngước lên: "Mình Hoàng Doanh Tử cũng đủ phiền."

Người lớn cười haha, tôi tức cành hông đá một phát vào chân cậu ấy dưới bàn: " Ai phiền?! Cậu mới phiền ấy! Thấy phiền cậu cứ tránh xa ra!" Đang nói dở câu, thì điện thoại cá nhân của Tưởng Dực bật reo vang trước mắt mọi người, trên điện thoại hiện ba chữ "Lam Diệc Phi".

Người lớn lập tức im phăng phắc.

Tưởng Dực tay cầm con cua, liếc một cái, lấy giò bỏ trở lại gầm bàn đá chân tôi, "Cậu bắt đi." Tự nhiên tôi đâm trái tính, vùng vằng nói: "Tự mình có tay thì bắt đi."

Tưởng Dực nhìn tôi một cái, lấy khuỷu tay ấn nút mở loa. Tiếng Diệc Phi nhỏ nhẹ: "Tưởng Dực?"

"Ừ, chuyện gì?"

"Lễ kỷ niệm trường mỗi khối còn cần một tiết mục, tớ định dựng tiết mục múa hữu nghị, cậu tham gia chung nha?" Tôi đột ngột đứng dậy: "Con muốn đi toilet."

Tưởng Dực giật thót mình, nhìn tôi, miệng đáp: "Không được." Diệc Phi sựng lại thấy rõ.

Tưởng Dực ý thức được vậy không lịch sự lắm, thêm một câu: "Tớ không biết múa."

"Cậu ở đâu ấy?" Diệc Phi hỏi.

"Nhà Hoàng Doanh Tử."

"... Múa hữu nghị bọn mình hồi nhỏ có múa rồi mà." "Tớ quên hết rồi, cậu tìm bạn khác đi."

"Đợt Hongkong được trao trả bọn mình biểu diễn lễ bao nhiêu lần, tập là nhớ ngay thôi." "Không nhớ nổi đâu. Còn chuyện gì không? Không còn chuyện gì tớ đang ăn cơm."

"Được, vậy ngày mai lên trường gặp rồi nói." Điện thoại vừa ngắt, tôi tức thì ngồi lại chỗ cũ.

Tưởng Dực nhướng mày: "Cậu không đi toilet à?"

"Ai mướn cậu quản!" Tôi túm lấy một con cua bẻ phát thành đôi.

Người lớn đưa mắt nhìn nhau, có mỗi Tưởng Dực cúi đầu, vai rung rung lên bật cười.

Tự nhiên không đâu nổi nóng, rồi lại tự nhiên không đâu bật cười, chẳng khác gì con gái cả, bọn con trai cũng thật là phiền quá đi ấy!

=======