Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 17




"Các em yên lặng chút nào." Cô Tiền đứng trên bục gõ bảng đen, "Giờ cô nói nhé, mọi người điền vào đơn vừa phát ra, đây là đơn điền thông tin cho kì thi, không được điền sai. Một chuyện nữa là tối mai có cuộc họp tập thể động viên trước kì thi, phải nói rõ với ba mẹ các em, không ai được thiếu mặt. Nếu bạn nào còn chưa nhắn ba mẹ thì thôi khỏi cần đi thi nữa. Đã rõ chưa?"

"Rõ - rồi - ạ!" Lớp học kéo dài từng âm đáp lời cô.

Cô giáo thu dọn lại giáo án, dặn một câu: "Chung Niệm Từ, em thu đơn của các bạn rồi đem lên phòng giáo vụ cho cô." "Vâng được ạ." Niệm Từ đáp lời, cúi đầu hỏi tôi: "Doanh Tử cậu sao thế? Cậu điền xong đơn chưa?"

"Chưa." Tôi chẳng ngẩng đầu lên, chăm chăm làm bài.

Quan Siêu quàng chân qua ngồi vào ghế đối diện tôi, cảm khái bảo: "Trông vẻ cắm cúi của cậu là không vào Trung học số 9 không được hay sao! Cậu nỡ quên đi lời ước hẹn nơi Trung học số 6 của hai mình rồi à?"

"Không quên."

Hai chữ ấy thốt ra xong, tôi bèn cảm giác có mấy luồng ánh mắt bắn tới. Ánh mắt từ phía Lam Diệc Phi là tò mò nhất, cũng ít giấu diếm nhất.

"Hoàng Doanh Tử cậu không thi Trung học số 9 nữa á?" Phương Minh Vũ từ dãy bên cạnh la lên, "Sao lại không thi vậy? Tụi mình đều thi trung học số 9 mà, sao cậu lại không thi?" "Tớ với Quách Tĩnh cũng đâu có nhất định qua đó, ba người bọn tớ học trung học số 6." Quan Siêu nói: "Ha Quách Tĩnh?"

"Ừ." Quách Tĩnh chỉ đáp mỗi một chữ.

Tưởng Dực tự nhiên đứng dậy, lấy tờ đơn trên bàn tôi đi, nói với Niệm Từ: "Tớ điền cho cậu ấy." "Ồ được." Niệm Từ đáp đồng ý, nhìn theo Tưởng Dực đứng cạnh bàn giáo viên điền đơn.

Tôi làm xong một bộ đề mà đầu óc choáng váng quay cuồng, vừa ngước lên thì thấy cậu ấy đang đưa lại đơn cho Niệm Từ: "Xong rồi."

"Tớ kiểm tra cho cậu nhé." Niệm Từ vừa cầm được, lại bị Quan Siêu giành lấy, ngay sau đó là tiếng cười như tiếng còi tàu hụ: "Hahahahahaha, tên trước đây, Hoàng Doanh Tử, cậu còn cả tên trước đây nữa à!"

Tôi ngẩng phắt đầu lên.

"Hahahahaha tên trước đây Hoàng Anh Tư?! Hoàng Anh Tư là ai, hahahaha là anh giai nào?!" Quan Siêu cười ná thở.

"Tưởng Dực!" Tôi hét lớn.

"Gọi cái gì mà gọi." "Ai nói cậu viết vào?"

"Vốn là thế mà." Tưởng Dực vẫn vẻ mặt "cậu toàn chuyện vô lý". "Quan Siêu cậu được rồi đấy." "Hahahahahaha..." Cả một đám con trai tiếp tục cười lăn cười bò.

"Phiền chết đi được!"

Bí mật lớn nhất trong đời Hoàng Doanh Tử chính là chuyện này - ba Hoàng vốn xuất thân không quân, mong có con trai đến phát điên, cuối cùng thấy tòi ra một cô con gái cũng không kịp nghĩ ra tên mới, bèn cứ thế điền luôn vào hộ khẩu. Mẹ tôi sau khi hết thuốc mê tỉnh dậy, vừa nhịn đau vừa mắng ầm lên vừa giúp tôi đổi tên lại.

Cái tên chỉ tồn tại vỏn vẹn một ngày này, lẽ ra lúc khai chứng minh nói từng đổi là được. Ai ngờ lại bị Tưởng Dực gọi toang ra như thế.

Tôi tức đến dậm chân, quơ lấy mớ đề thi, chẳng cầm tới cặp mà cắm đầu chạy luôn khỏi lớp.

Tôi giận đùng đùng chạy về nhà, huých trái đâm phải xông vào phòng ngủ, quăng mớ bài lên giá sách, vừa định ngồi xuống thì phát hiện bụng đau thắt. Bên tai vẳng lại câu "hỏi thăm" của Tưởng đại gia tối hôm trước: "Không phải cái kia của cậu lại tới chứ?"

Tiêu, bị tên ấy nói trúng thật rồi.

"Aaaaaa!" Tôi gào lên.

Tưởng Dực cái tên đáng ghét này càng lúc càng phiền chết được!

Lời hứa nhiệt huyết "cố gắng học tập" cũng phải nhường qua bên cho "bà dì". Tôi chui vào chăn, ngủ đến mơ mơ một lúc, cảm giác được cửa mở, có người đi vào, để phịch hai cái cặp xuống bàn, sau bước qua từ trên nhìn xuống tôi nằm trên giường một chốc, xong lại đi ra.

Tôi trong bụng bực tức, người lại khó chịu, cũng chẳng muốn lý tới cậu ấy, trở mình xong lại mê man ngủ.

Đến lúc tỉnh dậy lần nữa, thì nghe tiếng cửa phòng khách mở ra, Tưởng Dực nói: "Chú, dì, cháu về đây ạ." Liền sau đó là tiếng cửa đóng lại.

Tôi mơ mơ màng màng mở đèn lên, trên giá sách đang để chiếc cặp, đồng hồ chỉ chín giờ rưỡi tối. "Tỉnh rồi à? Con đói đúng không, đồ ăn nóng đây." Mẹ tôi đẩy cửa nhìn, "Dậy ăn đi."

"Dạ." Tôi chậm rì rì ngồi dậy, thấy bụng không đau mấy nữa, mới choàng thêm cái áo pyjama đi ra phòng khách. Ba mẹ đã đi ngủ, tôi lấy từ nhà bếp một tô khoai tây hầm sườn, một chén cơm, đem về phòng, lấy bài ra vừa ăn vừa xem.

Trong phòng im lặng, chỉ nghe tiếng kim đồng hồ nhích từng tí một. Tôi làm từ bài này qua bài nọ, ăn hết một tô còn chưa thấy no, vừa định đứng dậy xới thêm thì bỗng nghe tiếng cửa sổ kêu đánh cạch một tiếng.

Tôi lết dép ra chỗ cửa sổ. Giữa vườn hoa vắng tanh trong đêm, Tưởng Dực đang ngồi trên ghế đá. Trông thấy tôi, cậu ấy ngoắc tay, miệng mở ra không tiếng: "Xuống đây."

Tôi trừng cậu ấy một lúc, tĩnh tĩnh người lại, quay vào thay áo rồi lấy chìa khoá đi xuống lầu.

Đêm mùa hè, trời đầy sao lấp lánh, hương hoa cỏ thơm nhẹ, côn trùng kêu rỉ rả. Tôi vừa ra khỏi khu nhà, thì đụng ngay một lon Cola dính vào mặt.

"Ai da cậu phiền quá đi!" Tôi bực bội né ra, đánh tay cậu ấy một cái, xoay lại định đi vào, lại bị túm lấy cổ áo. "Cậu được rồi đấy, tự nhiên hai ngày nay sao cứ hơi tí lại nổi nóng?"

"Ai cần cậu quản?"

Tôi bị xách tới chỗ ghế đá, hai đứa tôi cùng đứng lên đó, kê mông ngồi lên thành cao của ghế. "Uống Cola không?" Tưởng Dực bật lon nước đưa cho tôi.

"Không uống."

"Không phải cậu chưa tới cái kia à?" "Tới rồi."

Tưởng Dực cười đến suýt té từ thành ghế xuống đất, tôi càng uất hơn: "Tớ vào nhà đây."

"Được rồi được rồi." Tưởng Dực kéo tôi lại, mở lòng bàn tay ra là mấy viên kẹo cứng đủ màu: "Cho cậu sô cô la này." Tôi giằn dỗi lấy mấy viên kẹo, đến lúc cho vào miệng, vị tan ra đầy ngọt ngào, tự nhiên... cơn bực tức cũng tan đi.

Tưởng Dực ngoái đầu nhìn đi chỗ khác, "Cậu muốn thi Trung học số 6 thật à?"

"... Tớ không muốn đóng tiền học." "Có ba người bạn đều học siêu giỏi, mẹ tớ lại yêu cầu cao, áp lực thật sự rất lớn." "Các cậu đều thi đỗ, mình tớ phải đóng tiền học, tớ không có mặt mũi nữa."

"Từ bao giờ mà cậu cũng để ý mặt mũi thế?"

Tôi dứ tay định binh cậu ấy, bị cậu ấy cười haha né được. Tưởng Dực một hơi ực hết lon Cola, nói: "Bọn tớ đều vào Trung học số 9, chỉ có cậu học Trung học số 6, buồn chết."

Hôm qua tôi cũng từng nói y vậy, nhưng mà, "Còn có bọn Quan Siêu nữa..."

"Đâu có giống được."

"... Cái gì không giống."

Tưởng Dực không nói.

"Tớ chưa bao giờ đi học mà tách khỏi các cậu." Tôi nhỏ giọng nói.

Mấy người bọn tôi, từ khi sinh ra đến giờ chưa từng xa nhau, gặp nhau còn nhiều hơn gặp ba mẹ. Thật phải xa cách rồi, nghĩ cũng rất không nỡ.

Hoàng Doanh Tử là một cô nhỏ không có mấy chí tiến thủ, nhưng Hoàng Doanh Tử cũng là một cô nhỏ sợ cô đơn. Khi chia biệt đang nhích đến thật gần, tôi chỉ biết tay chân luống cuống.

Tưởng Dực đứng dậy, vung tay ném lon Cola vào thùng rác đằng xa, nói: "Cậu nhất định sẽ đỗ."

"Sao cậu biết được." Tôi chẳng có tí tinh thần nào.

"Tớ sẽ đậu vào top 20 của thành phố, lấy vé tuyển thẳng, chừa cho cậu dư ra một suất đậu."

==========