[Mạt Thế] Quỷ Nhân Doanh Uyên

Chương 33: Doanh Uyên giết người




" Các người là cái thá gì muốn ta phải nghe lời". Doanh Uyên nhìn đám người, nhếc khoé môi cười lạnh, nhưng ánh mắt vẫn là tĩnh lặng không nhìn ra được chút gợi sóng.

Doanh Uyên nhìn trời, hôm nay là một này trời dâm mát không có ánh nắng, cô vừa gỡ chiếc áo khoác vừa nói nói " có chết thì tất cả mọi người cùng chết, trên đường xuống hoàng tuyền còn có người làm bạn không phải tốt hơn sao."

Đám người nghe vậy liền nhíu mày, nhưng vẫn có người ra sức khuyên bảo.

" cô gái à, qua bên người đàn ông đó chưa chắc đã là điều sấu, mà lại còn cứu được nhiều người, như vậy không phải tốt sao? " một ông chú trung niên kiên nhẫn khuyên bảo.

Nghe thấy ông chú trung niên nói vậy liền có người phụ hoạ " Đúng đấy! qua đó chưa chắc đã là điều sấu, cô ở lại đây chính là hại chết mọi người, sao cô lại ích kỷ như vậy chứ "

Doanh Uyên: “…” gì đây! Kêu người khác đi chết, người ta không đi liền bảo người ta ích kỷ.

Doanh Uyên nhìn người đấy sau đó hất cằm về phía người đứng trong đám tang thi kia " vậy ông qua đó đi "

Ông chú trung niên: “…” hắn là đàn ông người ta đâu có cần.

" nói nhảm với ả ít thôi, kéo ả qua đó không phải là được rồi sao? " Một người liền đưa ra ý kiến, người đưa ra ý kiến này chính là ông An, người cha cực phẩm của anh em Vũ An.

Ý kiến này vừa đưa ra hầu hết các nhóm thợ săn đều tán thành, bên phía quân đội vẫn không động tĩnh, họ không ngăn cản cũng không tham gia, vì dù sao họ vẫn là những quân nhân trong tư tưởng của họ vẫn là phục vụ quân nhân

Nhưng hiện tại tất cả những người ở đây đang gặp nguy hiểm họ không thể vì 10 mà hi sinh những người còn lại được, họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Đối với hành động của Đám người này Doanh Uyên chỉ có thể cười lạnh khinh thường, tự biện lý do hợp lý để đẩy người khác đi chết thay, nhưng lại cho đó là điều vinh dự bọn họ ban cho người ta.

Nhưng đối với Doanh Uyên cô lại chẳng phải là người để người khác tùy ý sắp đặt, nếu đánh không lại vậy thì cùng nhau đi chết thôi.

Đám người sau khi tán thành ý kiến của ông An liền có người bước đến ý định muốn túm hai người kéo ra.

Nhưng người vừa bước đến gần, một đạo ánh sáng đỏ lóe lên, thanh trường kiếm đã xuyên qua lồng ngược người nọ.

’ tinh… điểm công đức của bạn đã bị trừ 10000 điểm "

Doanh Uyên: “…” trừ… Trừ 10000 điểm?

Một nhiệm vụ trước đây cô nhận, điểm thưởng mới có 100 điểm, vậy mà bây giờ cô giết một người liền trừ 10000 điểm, đây rõ ràng là đang ăn cướp.

Má nó mấy tên bán hàng đa cấp các người ra đây nói chuyện với ông.

Nhân viên công chức địa phủ: “…” thưa ngài chúng tôi không rảnh.

______

Người nọ trợn to mắt, không thể tin mình cứ thế bị một đứa con gái giết chết.

Nhưng người khác cũng bị biến cố này dọa cho sững sờ đứng tại chỗ.

Tên nam nhân trong đám tang thi thì lại vui vẻ xem kịch, hắn cho tang thi lùi lại vị trí vòng vây ban đầu, nhưng hắn lại không biết hắn chính là người gặp họa tiếp theo.

Doanh Uyên sau khi đâm người nọ một kiếm, khi rút kiếm ra cô còn bồi thêm cho hắn một cước, làm người nọ bay đến chân đám người chết không nhắm mắt.

" Nào! Còn kẻ nào muốn ông đây qua đó nữa" cô dựng thẳng thanh trường kiếm chước người hai tay chắp vào nhau để trên chuôi kiếm, tướng đứng chứa đầy sự kiêu ngạo.

Đám người liền có chút e dè thanh kiếm, vì họ đều tận mắt thấy thanh trường kiếm đó là từ hư không xuất hiện.

Nhưng rất nhanh đám người liền lấy lại bình tĩnh, liền dùng dị năng tấn công về phía 4 người Doanh Uyên, nhưng dị năng vừa bay đến liền bị một bức tường lửa gia sức ngăn cản, nhưng bức tường lửa ngăn cản dị năng của đám người nhưng không đáng kể, có vô số dị năng bay qua tường lửa bay về phía Doanh Uyên.

Nhưng tất cả dị năng đều biến mất khi còn cách cô nửa m, lần này tất cả mọi người bao gồm cả người nam nhân trong đàn tang thi và Đường Bảo Minh đang gia sức tạo tường lửa đều triệt để ngơ ngác.

Đây là có truyện gì, vì sao dị năng của họ lại không chạm được đến được một sợi tóc của cô gái kia.

Thật ra đến Doanh Uyên cô cũng ngơ ngác, cô đây là mở khóa kĩ năng mới à, tuy trong lòng ngơ ngác không hiểu mô tê gì nhưng cũng không ảnh hưởng việc cô làm màu.

Cho dù có truyện gì xảy ra làm màu và hình tượng vẫn là quan trọng.

Tần Thiệu đứng một bên, khoé miệng nhếch lên như có như không, ánh mắt thì nhìn thiếu nữ kiêu ngạo kia.

Dị năng của người khác không thể chạm đến người cô đó là do dị năng không gian của hắn tạo ra, trước mặt cô chính là một lỗ hổng không gian vô hình, lỗ hổng này chỉ một mình hắn nhìn thấy, tất cả dị năng của những người kia đều đã rơi vào trong đó.

_____

Bên này đang căng thẳng còn bên kia nam nhân nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ đã gần hai tiếng trôi qua, thời gian dị năng của hắn sắp không còn nhiều, hắn không còn nhiều thời gian để nhìn đám người này đánh nhau nội bộ nữa.

" Các người rốt cuộc đã xong chưa" nam nhân quát lớn.

Doanh Uyên bị tiếng quát làm giật mình, quay qua nhìn người nam nhân, ánh mắt đột ngột trở lên âm u.

Xung quanh người nam nhân đã bị âm khí bao phủ, hiển nhiên là người đã tiếp xúc với Ác Linh, mới vừa nãy vẫn bình thường vậy mà bây giờ đã thành người sắp chết, vậy thì để cô kết thúc mạng sống của hắn vậy.

" Rốt cuộc các người có giao người ra không, nếu không giao người ra vậy thì cùng nhau làm bữa ăn của tang thi đi " nam nhân vừa nói xong thì tang thi xung quanh lại một lần nữa thu hẹp lại lần này còn nhanh hơn lần chước.

Nhưng người khác liền trở lên sợ hãi nhưng Doanh Uyên vẫn ung dung, cô nhìn nam nhân cất lời " ngươi gấp gáp cái gì chứ?" ngón tay cô miết miết chuôi kiếm " hay ngươi gấp vì dị năng khống chế tang thi của người sắp đến cực hạn? "