Làm Nũng Trong Lòng Anh (Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh)

Chương 79: Thiếu Niên




Vấn đề của Tịch Phi Phi quả thực không tốt, nhìn thấy thân thể cô ta không thể bị tạm giam lâu, nhưng Tịch Bạch cũng tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy.

Trong văn phòng, Tịch Bạch đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau, thờ ơ nói: “Tiến hành chẩn đoán tâm lý cho Tịch Phi Phi, xem thử chị ta có vấn đề về thần kinh không.”

Trợ lý Tần không hiểu nhìn Tịch Bạch: “Con tính bỏ qua cho cô ta sao?”

“Con sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai có ý tổn thương người của con.”

Đời trước, cô bị cha mẹ nhốt trong bệnh viện tư vô lương, mất đi tự do, cũng mất đi sức khỏe, giống như một cái máy cung cấp máu, chỉ vì có thể kéo dài sinh mạng cho Tịch Phi Phi.

Nếu Tịch Phi Phi đã không vừa lòng với hiện trạng, như vậy Tịch Bạch cũng tuyệt không nương tay. Cô muốn quãng đời còn lại của cô ta sống trong bệnh viện tâm thần, để cô ta nếm thử cảm giác mất tự do, tuyệt vọng cực độ.

————–

Hai tuần sau khi Tịch Phi Phi bị đưa vào viện tâm thần, Tịch Bạch đi thăm cô. Thậm chí cũng không cần Tịch Bạch động tay chân gì, tinh thần Tịch Phi Phi đúng thật là từ trước kia đã có vấn đề.

Người bình thường cũng không làm ra chuyện tạt acid sunfuric ghê gớm như vậy.

Trong phòng bệnh, Tịch Phi Phi điên dại la to, cự tuyệt bác sỹ chữa trị, cũng cự tuyệt cha mẹ đến thăm.

Cô ta chửi ầm lên, dùng từ ngữ độc ác nhất thế gian cô có thể nghĩ ra để mắng Tịch Bạch, giống như kẻ điên.

Tịch Bạch đi ra khỏi bệnh viện tâm thần, quay đầu nhìn trợ lý thực tập trẻ tuổi nói: “Cho dù cô dùng biện pháp gì, dùng bao nhiêu tiền, cũng phải tìm cho được người có máu thích hợp với Tịch Phi Phi, giữ tính mạng chị ta, không để chị ta chết. Chuyện này giao cho cô làm, làm xong trong vòng nửa năm tôi cho cô chuyển lên chính thức.”

“Yên tâm đi Bạch tổng!” Trợ lý thực tập gật đầu liên tục, cảm động nhìn Tịch Bạch: “Bạch tổng thật là lương thiện, chị ta đối với cô như vậy, nếu là tôi, khẳng định không để ý tới chị ta, để chị ta tự sinh tự diệt.”

Tịch Bạch khẽ liếc cô: “Cô thật cảm thấy để cho chị ta sống là lương thiện?”

Cô trợ lý nháy mắt, không hiểu nhìn cô.

Tịch Bạch không giải thích nữa, xoay người ngồi vào trong xe.

Cô hiểu rõ nhất, mất đi sức khỏe và tự do, sống không có tôn nghiêm là thống khổ và tuyệt vọng cỡ nào.

Nửa đêm mộng tỉnh, cô mỗi lần nhớ lại những ngày bị cầm tù trong bệnh viện tư nhân, lưng sẽ rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Để cho Tịch Phi Phi cứ như vậy người không ra người quỷ không ra quỷ mà sống, để Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi mất đi đứa con mình yêu thương nhất, mất đi mọi thứ, mới là phán xét cuối cùng.

—————

Vào năm tư đại học, lịch học của Tịch Bạch ít đi, mà bà Tịch cũng dùng hai năm này từ từ chuyển giao quyền cho cô.

Tịch Bạch hoàn toàn tiếp quản tập đoàn, trở thành chủ nhân tập đoàn Tịch thị.

Trong ba năm ngắn ngủi Tạ Tùy dẫn dắt đoàn xe giống như cưỡi ngựa hoang, quét ngang các cuộc tranh tài quốc nội, giành chức vô địch, trở thành tay đua xe quốc nội nổi tiếng nhất.

Mà xí nghiệp gia tộc Đái Tinh Dã cũng vào năm ngoái tuyên bố phá sản, tất cả tài sản anh còn cũng chỉ có cửa hàng 4S cùng Tạ Tùy đầu tư.

Đái Tinh Dã sa sút một đoạn thời gian rất dài, rốt cuộc lần nữa đứng lên. Anh đầu tư vào cửa hàng 4S vốn chỉ do cao hứng, cũng không nghĩ tới có thể kiếm tiền.

Nhưng anh chưa từng nghĩ tới đây lại là cơ hội để anh ngược gió trở mình.

Đái Tinh Dã quen biết rộng, tài nguyên phong phú, sau khi gia tộc phá sản, anh bắt đầu dồn toàn bộ tinh lực vào việc gầy dựng sự nghiệp.

Dã tâm của đám thiếu niên không chỉ ở mở cửa hàng 4S, bọn họ dựa vào kiến thức trong lĩnh vực đua xe, chuẩn bị bắt tay sáng lập nhãn hiệu ô tô của chính mình.

Tịch Bạch vào năm tư, Tạ Tùy chính thức dùng thân phận cựu học sinh thi vào đại học S, trở thành học đệ năm nhất của cô, mà anh chọn chuyên ngành có liên quan tới tự động hóa ô tô và năng lượng mới. Chuyên ngành tự động hóa ở đại học S gần như có thể nói là nổi danh cả nước.

Hiện tại, trong nước có rất nhiều nhãn hiệu ô tô đang nghiên cứu phát triển nguồn năng lượng mới, lĩnh vực này tương lai tương đối rộng mở. Tạ Tùy hy vọng có thể nhờ vào lớp học này khai phá một vùng non sông bao la hùng vĩ thuộc về mình.

Trước đây anh mò mẫm đi loạn, chỉ biết liều mạng, cố gắng nhưng không có mục đích, cũng không có phương hướng.

Cô gái từng hỏi anh, khi anh đi ra khỏi ngày trẻ khinh cuồng, anh lấy gì sống yên phận?

Đường nhân sinh dài dằng dặc đi đến bây giờ, anh trải qua bao nhiêu cực khổ, ngăn trở, đều đã trở thành vốn liếng cho anh sống yên phận.

Ánh bình minh phá tầng mây, tỏa xuống ánh sáng vàng, lưỡi kiếm vận mệnh ẩn trong bóng tối dần dần lộ ra một đường nét rõ ràng.

Dựa lưng vào lưỡi kiếm, anh không còn cách nào chỉ có thể đi về phía trước.

——————-

Tịch Thuật nhắc nhở qua Tịch Bạch, đối thủ lớn nhất của cô tuyệt đối không phải anh.

Tịch Bạch cũng mơ hồ hiểu rõ trong lòng, ai không cam lòng, ai ngoài cười nhưng lại ẩn giấu nguy hiểm, ai im lặng chịu đựng.

Tịch Bạch không chủ động xuất kích, cô kiên nhẫn chờ đợi, cũng không nóng nảy.

Tạ Tùy trở thành tân sinh viên năm nhất đại học S, trong trường các học muội cũng điên rồi. Thời gian huấn luyện quân sự kia, mỗi ngày có cả một hàng dài cô gái tỏ tình với anh.

Bây giờ Tạ Tùy không chỉ là tay đua nổi tiếng nhất trong nước mà còn là một trong những người trẻ tuổi nhất sáng lập tập đoàn DK, trên người có ánh hào quang của người có tiền.

Trong nhóm tập huấn, anh đứng chung một chỗ với đám thanh niên còn non nớt, chênh lệch tương đối rõ ràng rồi.

Không chỉ thân hình cao ngất và đường nét anh tuấn, mà bắt nguồn từ ánh mắt kiên nghị cùng khí chất trưởng thành trên người kia.

Mấy đứa con trai trong trường học đứng chung một chỗ với anh thật sự là mọi phương diện đều bị đè bẹp.

Có rất nhiều nữ sinh tan lớp hoặc tan học đi ngang qua sân huấn luyện sẽ dừng lại ngắm nhìn, xầm xì về vị tân sinh viên năm nhất kiêm tay đua nổi tiếng bắt mắt nhất kia.

Tịch Bạch cầm một chai nước suối, đứng dưới tàng cây, từ xa nhìn Tạ Tùy trong bộ áo quân đội xanh biếc.

Thiếu niên cạo tóc húi cua, nhìn qua khí chất vừa lạnh vừa cứng rắn, dưới hàng lông mày là đôi mắt thâm thúy, trong mắt mang theo cảm giác mạnh mẽ, hàm dưới góc cạnh rõ ràng, đường nét tuấn mỹ.

Cho dù thời gian để lại bao nhiêu dấu vết trên người anh, trong mắt Tịch Bạch anh vẫn là bộ dáng ngày trước, khi đó anh phóng túng như vậy, thực sự khiến cả thanh xuân của cô kinh ngạc.

Bởi vì anh liều mạng xông vào, cuộc sống bình thường trở nên chấn động lòng người, cô gái bình thường cũng trở nên sáng chói lấp lánh.

Cuộc đời bình dị của cô vì sự xuất hiện của anh đã định sẵn không hề bình thường.

Tiếng còi nghỉ giải lao vang lên, Tịch Bạch đi tới chỗ thiếu niên.

Con trai ở độ tuổi này trên người luôn tỏa ra nguồn nhiệt nóng hổi, đến gần bọn họ liền có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ lên cao.

Tạ Tùy thấy Tịch Bạch tới, vội vàng đưa tay che ánh nắng chói chan cho cô, dẫn cô tới ngồi xuống chiếc ghế dưới tàng cây.

“Nóng lắm.” Anh cau mày nhìn cô: “Nhìn em đổ mồ hôi kìa.”

Nói xong anh liền dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt cô, Tịch Bạch ghét bỏ đẩy ra: “Aiz, đừng đụng em, anh mới một thân mồ hôi, bẩn chết!”

Tạ Tùy mỉm cười, ngồi song song dựa vào cô: “Hai ta cùng ướt, đừng ai chê ai.”

Mùa hè chẳng phải nên ướt sao, thiếu niên ướt sũng chạy qua sân trường, cô gái dưới tàng cây ăn kem, lúc hoàng hôn, anh bỏ trái bóng rổ đi tới bên người cô, mặc dù nóng rang lại nhất định phải dựa chung một chỗ với cô, hưng phấn đàm luận về tương lai cùng mộng tưởng.

Đây chính là thời gian tốt đẹp nhất thời thanh xuân của bọn họ.

Tịch Bạch đưa nước suối tới, nói với anh: “Anh cũng không phải thật sự là sinh viên năm nhất, cũng có thể xin không tham gia huấn luyện quân sự.”

“Tại sao không đến?”

Tạ Tùy mở nắp bình uống một hơi, nói: “Rất thú vị.”

“Thật sao?”

Tịch Bạch không tin, còn là lần đầu tiên nghe được có người nói tập quân sự thú vị. Ban đầu mỗi ngày cô tập quân sự trở về ký túc xá đều có thể nghe một hàng phòng ngủ nữ sinh kêu rên, mệt đến nửa chết nửa sống.

Tạ Tùy hăng hái hất cằm: “Đấy, em xem bên kia một hàng con gái, em đoán các cô ấy đến xem ai?”

Tịch Bạch theo ánh mắt Tạ Tùy nhìn sang, quả nhiên thấy không ít cô gái trẻ tuổi đứng ở một bên rào chắn sân trường, hoa si nhìn Tạ Tùy.

Cô liếc anh, bĩu môi nói: “Ồ! Hóa ra là thú vị như vậy.”

Tạ Tùy mỉm cười ôm cô gái vào lòng, vuốt đầu cô, ra lệnh: “Mau ghen cho ông đây!”

Tịch Bạch tránh ra, cười vỗ nhẹ anh một cái: “Ghen là không thể nào, đời này cũng không thể!”

Hai người đùa giỡn một chút, sắp tập hợp, Tịch Bạch nắm cằm Tạ Tùy quan sát một chút, nghiêm nghị hỏi: “Kem chống nắng em đưa anh, anh có bôi không?”

Tạ Tùy lập tức hét lên: “Ai mẹ nó muốn dùng cái thứ đồ kia, lấy về ném trên bàn cũng khiến cho đám nhóc trong phòng ngủ chê cười thật lâu.”

“Không bôi kem chống nắng, đợi tập huấn kết thúc, anh liền thành người châu Phi!” Tịch Bạch lấy kem chống nắng từ trong túi xách ra, bóp chất kem màu trắng vào trong tay, ra lệnh: “Mỗi ngày nhất định phải bôi! Tùy lúc bôi!”

Tạ Tùy kiên quyết không đồng ý, khoát tay, đứng lên muốn đi: “Không thể nào! Không bôi! Trừ khi ông đây chết!”

Cách đó không xa đám nhóc năm nhất chuẩn bị xem trò cười của anh. Nếu hôm nay anh khuất phục, tương lai tuyệt đối không có mặt mũi ngẩng đầu làm đàn ông.

Tịch Bạch tức giận nói: “Tạ Tùy, em đếm tới ba, nếu anh không nghe lời, em không để ý anh nữa!”

Tạ Tùy nhấc chân chuồn đi rồi.

“1.”

“2!”

Nhìn thấy thiếu niên đã chạy xa, Tịch Bạch vô cùng tức giận, la lớn với bóng lưng anh —

“2.5, Tạ Tùy, 2.5, anh nghĩ cho kỹ! Nếu anh chạy, đời này cũng sẽ không ai ép anh bôi kem chống nắng!”

Tạ Tùy quả thật ngừng lại, không thể làm gì quay đầu lại nhìn cô gái: “Có cần như vậy không.”

Cô gái trừng mắt hạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tức giận nhìn anh, giống như đang nói anh chạy đi, anh chạy thử xem!

Tạ Tùy rốt cuộc không thể làm gì, lại lần nữa ngồi lại bên người cô, mà Tịch Bạch vừa lúc đếm từ 2.5 tới 2.9.

Lời người khác có thể không nghe nhưng nhất định phải nghe bạn gái, đây là nguyên tắc căn bản của Tạ Tùy.

Anh lẩm bẩm đưa mặt tới, nhắm mắt lại, quyết tâm, sống không còn gì luyến tiếc tùy cô trêu đùa.

Năm đó vì cùng cô tham gia yến hội, sắt thép thẳng nam ngay cả đồ trang điểm cũng dùng qua, bôi kem chống nắng có là gì.

Tịch Bạch bóp kem vào lòng bàn tay, sau đó xoa lên mặt anh, tỉ mỉ thoa, vỗ nhẹ cho da hấp thu.

Tạ Tùy cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại của cô gái, lẩm bẩm nói: “Ông đây cũng sợ em quá.”

Đúng vậy a, đời này Tạ Tùy từng sợ qua ai. Hai năm đầu ra sức lập nghiệp, trắc trở nào chưa thấy, nguy hiểm nào chưa gặp, tiểu nhân gian trá gì chưa nhìn qua, có khó khăn gì chưa trải qua, đổi lấy thành tích nổi bật thế này ngày hôm nay.

Cũng chỉ ở trước mặt cô gái này, anh có thể hạ thấp lòng tự tôn, răm rắp nghe lời cô.

Con người của Tạ Tùy không có bất kỳ điểm gì có thể để bạn bè chung quanh lấy ra trêu chọc, duy nhất chính là sợ bạn gái.

Cho dù đi ra ngoài gặp mặt hay ăn cơm, ‘Tiểu Bạch không cho phép’, ‘Tiểu Bạch không cho’, ‘Tiểu Bạch sẽ giận’ luôn là lời anh treo ngoài miệng.

Lúc còn trẻ, tính khí Tạ Tùy rất hoang dã, hành động phóng túng, cho tới Tịch Bạch quản mọi thói quen của anh, quản nhiều năm như vậy, phải cai thuốc, rượu có thể uống nhưng phải uống ít, phần lớn thời gian có thể từ chối thì từ chối.

Sau Tạ Tùy cũng phản kháng mấy lần, nhưng lần nào cũng thất bại, Tiểu Bạch sẽ không mắc mưu anh, cô chỉ nổi giận nói với anh: Em thật sự tức giận nha.

Tạ Tùy lầm bầm nói cái này cũng không cho cái kia cũng không cho, một chút tôn nghiêm đàn ông cũng không có.

Nhưng lỗ tai anh mềm, việc gì cũng cố gắng chiều theo Tịch Bạch.

Cô gái này đi cùng anh qua thời điểm chán nản nhất của cuộc đời, là người con gái đời này anh tuyệt đối không phụ lòng.